Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 52: Thời Kì Viễn Cổ

Sắc trời đã tối, gió bắc lạnh thấu xương, cùng với đó là tiếng thú kêu rống rung trời, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trì Am vươn tay sang bên cạnh sờ, không sờ được người nam nhân bên cạnh, liền biết hắn đã ra ngoài. Nàng lật người ngồi dậy, tím thanh kiếm gỗ đào giấu dưới giường da thú, nhanh chóng xông ra khỏi cửa phòng.

“Am Am!” Giọng nói của Diệp Trạch vang lên.

Trì Am quay đầu lại, qua ánh sáng tối tăm, nàng thấy trong căn phòng cách vách, vợ chồng Diệp Trạch bế con xông ra, trên mặt là vẻ sợ hãi hoảng loạn mỗi lần Tịch thú vào thôn tàn sát bừa bãi, còn có sự kiên định muốn sống sót.

Tịch thú biến mất đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, cũng khiến trái tim của thôn dần trở nên căng thẳng, nhất là Tịch thú không xuất hiện nhiều ngày như vậy, có thể tưởng tượng được Tịch thú đói tới mức độ nào, các thôn dân đã chuẩn bị tốt sẽ trốn vào trong rừng để né tránh Tịch thú bất cứ lúc nào.

“A huynh, a tẩu, hai người đừng lo lắng, cứ ở trong phòng là được.” Trì Am an ủi.

Diệp Trạch vẫn lo lắng: “Niên đại nhân...”

“Chàng ấy đi đánh nhau với Tịch thú rồi...” Trì Am nói, dư quang khóe mắt liếc thấy gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đi lên đẩy bọn họ vào trong phòng, nói với bọn họ: “Cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng đừng ra ngoài, đã biết chưa?”

Thấy sắc mặt muội muội vô cùng khó coi, tuy rằng Diệp Trạch không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn gật đầu, để nàng không cần phải lo lắng

Trì Am đóng cửa lại, quay người rời khỏi Diệp gia.

Tuy rằng hai vợ chồng Diệp Trạch nghe lời không ra ngoài, nhưng rốt cuộc thì vẫn lo lắng, không nhịn được xốc vải bố che cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy vô số quỷ túy bay lơ lửng bên ngoài, không nhịn được mà hít sâu một hơn.

Những quỷ mị màu đen và túy màu trắng kia như dã thú xổng chuồng, che hết cả bầu trời, bay lơ lửng trong thôn, nhìn Nhân tộc bên dưới với ánh mắt đầy ác ý. Bọn chúng tà ác quan sát thôn dân, nhìn thấy thôn dân nào lẻ loi là lập tức nhào hết về phía thôn dân đó, hấp thu sức sống và dương thọ trên người họ.

Trì Am đi trên đường, những quý túy muốn

nhào lên người nàng, nàng trực tiếp giơ kiếm lên vung kiếm xuống.

Kiếm gỗ đào lóe lên kiếm quang màu đỏ, nhưng con quỷ tủy kia bị kiếm quang xé toạc, cuối cùng biến thành làn khói rồi biến mất.

Hành động này của Trì Am dọa sợ những con qủy túy kia, sợ hãi co rụt ở bên cạnh, không còn dám tới gần nàng nữa.

Sau khi Trì Am thấy đã trấn áp được bọn chúng thì không quan tâm tới nữa, những con quỷ túy này chẳng qua chỉ là loại nhỏ bé nhất thôi, thích đùa dai, không tổn thương nhiều tới cơ thể con người, điều nàng lọ là những quỷ quái khác.

Mỗi khi Tịch thú vào thôn tàn sát bừa bãi, không những mang đến cái chết mà còn mang theo những quỷ quái tà ám, những quỷ quái tà ám kia cắn nuốt hết linh hồn của con người, khiến bọn họ không thể đầu thai, rải rác sự khủng bố, âm tà, tối tăm khắp mọi nơi.

Trì Am đi một đường về phía trước, khi nhìn thấy quỷ quái thì giết luôn không hề nể nang.

Những quỷ quái khác phát hiện ra nàng khó đối phó, liền từ bỏ việc nhắm vào nàng, xông vào trong nhà thôn dân chọn người để căn nuốt, nhưng đa số đều bị diệt trừ bằng huyết phù mà Trì Am đã vẽ trước đó.

Nhưng thôn dân trốn trong nhà đều không bị quỷ quái đe dọa đoạt mạng, nhưng những thôn dân sợ Tịch thú nên chạy ra ngoài định trốn vào trong núi thì lại bị quỷ quái vồ xuống mặt đất, cắn nuốt sức sống của bọn họ.

Sau khi Trì Am lại cứu được một thôn dân nữa, đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nói.

“Am Am, muội định đi đâu vậy?”

Trì Am quay đầu lại nhìn, liền thấy Nhã Cách đỡ trưởng thôn đi tới.

Sắc mặt trưởng thôn có hơi xanh đen, rõ ràng là sau khi bị thương lại bị âm khí của quỷ quái xâm nhập, khiến cơ thể khỏe mạnh của hắn ta trở nên vô cùng yếu ớt. Trì Am thấy vậy liền cắn rách đầu ngón tay, vẽ một huyết phù trừ tà vào trong không khí, vỗ nó vào trong cơ thể của trưởng thôn, sắc mặt của trưởng thôn lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Thôn dân xung quanh kinh ngạc nhìn nàng, một số người nhạy bén cuối cùng cũng phát hiện ra những phù văn màu máu kì quái trong nhà mình là do Trì Am vẽ ra.

Sắc mặt Nhã Cách có hơi phức tạp, hắn ta cũng phát hiện thấy phù văn màu máu ở góc nhà mình kia, mới đầu còn không để ý, sau này phát hiện vì có nó mà quỷ gái không còn trêu chọc

nữa, mới hiểu được tác dụng của nó. Nhưng hắn ta không ngờ được rằng, những thứ này là do Trì Am tự tay vẽ, Trì Am chỉ là một Nhân tộc nhỏ bé mà thôi, sao lại có bản lĩnh này chứ?

Lẽ nào là học được từ “thần” trong Thần Sơn sao?

“Ta không sao, cảm ơn ngươi.” Thôn trưởng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không còn cảm giác lạnh lẽo nàng nề đó nữa, rất cảm kích, sau đó nghĩ tới điều gì lại vội vàng nói với nàng: “Am Am, Tịch thú tới rồi, phải làm sao bây giờ?”

Tay Trì Am cầm kiếm gỗ đào, sắc mặt bình tĩnh: “Trưởng thôn không cần lo lắng, có Niên ở đây, lần này sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

Thái độ bình tĩnh của nàng đã truyền sang những người xung quanh, khiến trái tim tràn ngập sợ hãi của họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lộ ra vẻ mặt kiến nghị.

Thời kỳ đen tối này, Nhân tộc đã trải qua quá nhiều gian nan, nhưng bọn họ vẫn ngoan cường tìm đường sống sót trong góc khuất trên mảnh đất này, chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh.

Cho dù có gian nan đau khổ hơn đi nữa, vẫn sống sót với tín niệm của mình.

Bọn họ tin rằng, bóng tối rồi cũng sẽ qua đi, Nhân tộc sẽ chào đón ánh bình minh.

Gió đêm lạnh lẽo, nhưng Trì Am lại đổ hết cả mồ vì nóng.

Sau khi nàng giết vô số quỷ quái, cuối cùng cắm một kiếm xuống đất, thở hổn hển, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng gào rú lớn tiếng của hung thú truyền tới.

Thấy quỷ quái trong thôn tản đi hơn một nửa, Trì Am không để ý tới bọn chúng nữa, bảo thôn dân về nhà đợi tin tức, sau đấy nàng liền đi về phía cổng thôn.

Ở chỗ cổng thôn ánh lên ánh sáng của lửa, hai con hung thủ đang tàn sát nhau, tiếng gào rú định tại nhức óc, xung quanh ở đâu cũng là đồng ruộng nhà cửa và cây cối khô cằn mà chúng phá hoại.

Những thôn dân trốn ra từ trong những căn nhà đổ nát được trưởng thôn và vài nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh dẫn chạy trốn, tránh cho bất cẩn bị liên lụy vào.

Trong hai con hung thú đang tranh đấu, Niên thú một thân đỏ sậm vô cùng bắt mắt.

Trì Am còn chưa chạy tới đã bị người khác chặn lại.

“Tranh?” Trì Am nhìn người ngăn mình lại, cau mày nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Tranh đứng ở đó, quay đầu nói với nàng: “Tốt nhất là người đừng có tới đó.”

Trì Am nhìn hai con hung thú cắn xé nhau kia, trong lòng cảnh giác, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Ta không định qua đó.”

Dường như Tranh không tin nàng, đôi mắt lưu ly lập lòe ánh sáng kì dị trong đêm tối, thi thoảng lại nhìn nàng, rồi lại nhìn hai con hung thú đang tàn sát nhau kia.

Trong tay Trì Am cầm kiếm gỗ đào, cẩn thận lùi về sau một bước, vừa nhìn chằm chằm hai con hung thú kia vừa cảnh giác nhìn con thần thú trước mặt.

Đột nhiên, Trì Am quay người sang bên cạnh tránh né.

Nhưng tốc độ của nàng vẫn không nhanh bằng thần thú, một lực mạnh mẽ hất nàng đi, cơ thể nàng bay lên cao, sau đó lăn vài vòng trên mặt tuyết lạnh lẽo cứng rắn, đập vải cây cổ thụ khô cằn thì mới dừng lại.

Cả người vô cùng đau đớn, trước mắt tối sầm, Trì Am không kìm được mà họ ra một ngụm máu tươi.

Dường như nội tạng trong cơ thể đều đã bị đổi chỗ, Trì Am vung kiếm gỗ đào, gian nan bò dậy, sờ soạng lùi về phía sau, nhìn bóng đèn cao to đi về phía nàng, lại tiếp tục ho ra một ngụm máu, cuối cùng mới suy yếu nói rằng: “Tranh... Ngươi định giết ta à?”

Lúc này Tranh đã biến thành hình thú, trước mặt hung thú to lớn, con người trông nhỏ bé tới như vậy, không chịu nổi một đòn.

Hắn ta cúi đầu, nhìn con người gầy yếu trên mặt đất với con mắt thú to như chuông đồng, chỉ cần hắn ta nhấc móng vuốt lên là có thể dễ dàng xé nát nàng.

“Niên sẽ giải quyết Tịch thú nhanh thôi, hoàn thành tâm nguyện của ngươi.” Tranh cất lời: “Ngươi tự sát đi.”

Trì Am không nhịn được muốn cười, nhưng vừa cười là lại ho ra máu, đau tới mức trước mắt tối sâm.

Nàng cố gắng nuốt máu trong miệng xuống, rồi mới nói đứt quãng: “Cho dù ta... có chết thì vẫn sẽ có... Nhân tộc khác... Nhân tộc... không thể chết hết được đâu... Ngươi cũng... không thế... giết tất cả... Nhân tộc...”

“Có thể kéo dài thêm ngày nào thì hay ngày đó.” Tranh nói, giọng nói đầy sự đau thương: “Thực ra ta thực sự không muốn giết người, người là

một Nhân tộc thú vị, ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy rất vui, chắc Niên cũng như vậy. Nếu như ngươi không phải Nhân tộc... thì tốt biết bao...”

Dứt lời, hắn ta chậm rãi giơ chân trước lên duỗi về phía nàng.

Đột nhiên, trong rừng trúc tràn ngập ánh lửa kia vang lên tiếng nổ đùng đoàng, là tiếng nổ khi cây trúc bị đốt, giống như tiếng pháo nổ vào năm mới.

Trì Am có chút hoảng hốt, đôi mắt vô thần nhìn bầu trời đen kỉ, mơ hồ nhớ tới thế giới trước, nàng và Tư Ngang cùng nhau đón giao thừa, nghe thấy tiếng pháo nổ bên ngoài, đón chào một năm mới đầy hy vọng...

Năm mới tới rồi.

Trì Am hự một tiếng ho ra một ngụm máu tươi.

Tiếng kêu thảm của nàng bị tiếng gào thảm của Tịch thú và tiếng trúc nổ đằng xa che mất, trở nên gần như không thể nghe thấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất