Trì Am mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn người đàn ông trên người mình. Những giọt mồ hôi trên cơ thể anh nhỏ xuống người cô, truyền đến một loại sức nóng tràn đầy nam tính.
Cô phát hiện đôi mắt anh vẫn còn giăng đầy tơ máu, ghé sát lại gần hôn lên đôi môi mỏng của anh, mơ hồ nói: “Anh họp xong rồi hả?”
Anh ừ một tiếng rồi lại tiếp tục vùi đầu cày cấy, không hề có ý định tán gẫu.
Trì Am bị anh lăn qua lộn lại khiến sâu ngủ hoàn toàn chạy mất, sau đó lại bị giày vò đến mức từ tỉnh táo rơi vào hôn mê. Cả người giống như chiếc thuyền nhỏ xuyên qua mưa giông bão táp, không ngừng chao đảo, sóng triều nhấp nhô không nơi ẩn náu.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, sững sờ nhìn người đàn ông đang nửa đè lên người mình mà ngủ. Khuôn mặt anh cọ lên bờ vai cô, cơ thể dưới chăn vẫn gắn kết thân mật cùng nhau, không hề có một kẽ hở.
Trước giường cách đó không xa, con thú khổng lồ kéo cá heo nhỏ xuống dưới lớp da bụng, thoạt nhìn giống như một con dã thú đã ăn uống no nê, toát ra hơi thở lười biếng thích thú. Bộ lông trên người trơn bóng mượt mà, vừa nhìn đã biết được tưới tắm qua. Dường như nó cảm nhận được động tĩnh của chủ nhân, cá héo nhỏ đang định trượt ra thì lại bị móng vuốt khổng lồ túm lấy, nhét vào trong da bụng của mình, chỉ để lại một chiếc đuôi vỗ bành bạch ở bên ngoài.
Trì Am không chú ý đến tình hình của tinh thần thể, khẽ chạm vào trán của người đàn ông vẫn đang say giấc, phát hiện tinh thần của anh đã trở lại yên tĩnh, xem ra lần chải vuốt tinh thần này có hiệu quả rất cao.
Thế là, cô thẳng thừng “rút chym vô tình” đẩy người đàn ông ra, lê cơ thể nặng nhọc đau nhức định xuống giường.
“Trì Am, đừng nghịch.” Hoàng thái tử ngủ đến mơ màng thò cánh tay ôm cô trở lại lồng ngực, sau đó hôn lên mặt cô, vẫn chưa mở mắt mà lên tiếng: “Chờ anh ngủ một lát rồi lại thỏa mãn em...”
Trì Am suýt nữa tức giận bật cười, rốt cuộc là ai thỏa mãn ai vậy?
Trì Am bị anh ôm, không thể đẩy nổi, cuối cùng lại dựa gần anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cuối cùng chờ đến khi Hoàng thái tử ngủ đủ, cả người tinh thần sáng lạng, như một con dã thú đã được tưới tắm. Đầu tóc bóng bẩy mượt mà, cơ bắp tràn đầy sức lực, đôi mắt thâm thúy có thần, khôi phục lại hơi thở tao nhã quý phái mà một vị Hoàng thái tử nên có, cực kỳ mê người.
Trì Am nằm bò trên giường, mệt đến độ cổ họng rên hừ hừ.
Hoàng thái tử xoa bóp mấy bắp thịt bị kéo căng tổn thương của cô, đau lòng nói: “Em vẫn phải tập luyện nhiều một chút.”
Trì Am quay đầu trừng anh: “Em bị như vậy là do ai làm hại hả? Sao anh không nói mình nên khắc chế một chút mà lại kêu em chăm chỉ luyện tập?” Sức dẻo dai biến thái của lính gác hoàn toàn được thể hiện một cách nhuần nhuyễn trên người vị Hoàng thái tử này, thảo nào dẫn đường đều không muốn bị lính gác đánh dấu.
Hoàng thái tử điện hạ nói một cách hợp tình hợp lý: “Em là dẫn đường của anh, hết thảy dục vọng của anh đều thuộc về em.”
Trì Am lại vùi đầu vào trong gối, tiện thể lấy một chiếc gối khác đè lên đầu, không muốn nói chuyện với vị Hoàng thái tử này nữa.
Hoàng thái tử xoa bóp cho cô xong, “vớt” cô ra khỏi giường, sau đó đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng lên trên trán cô rồi cười nói: “Lần này em lại chạy lung tung, may là không có chuyện gì.”
Trì Am xoa chiếc eo có hơi nhức mỏi, lườm anh rồi nói: “Nếu trước kia em biết sau khi để anh đánh dấu sẽ bị ảnh hưởng như vậy thì em nhất định sẽ...”
Hoàng thái tử nguy hiểm nheo mắt lại.
Trì Am sợ hãi vội sửa miệng: “Đẩy lùi mấy năm nữa rồi hẵng đánh dấu.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ phải đánh dấu, sớm hay muộn một chút cũng có khác gì nhau đâu?” Hoàng thái tử lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng, cực kỳ tuấn tú: “Nhưng lần này anh thật sự không suy nghĩ chu đáo. Anh không ngờ sẽ tốn nhiều thời gian như vậy, khi ấy hẳn nên dẫn em theo cùng.”
Nếu họ đã kết hợp với nhau, không thể cách đối phương quá xa thì cho dù tới nơi nào, anh nên dẫn cô theo cùng mới phải.
Trì Am rất rộng rãi tha thứ cho anh, trong lòng thầm nghĩ mình lại có cớ đi đó đi đây rồi, lập tức bò dậy khỏi lòng anh.
Sau khi hai người tắm rửa xong, cuối cùng cũng chịu ra khỏi cửa đến nhà ăn dùng bữa.
Lúc này, tinh hạm đã đáp xuống trạm tinh không.
Rio Flint qua đó tìm họ, nhìn thấy hai người đang ngồi ăn cùng nhau, bỗng chốc có một cảm giác sầu thảm, mình lại bị ngược nữa rồi.
“Nhìn hai người, tôi cũng muốn tìm một dẫn đường, tốt nhất là dẫn đường cấp SSS.” Rio Flint bày ra vẻ mặt khao khát.
“Vậy anh chờ thêm mấy trăm năm nữa đi.” Hoàng thái tử tàn nhẫn đả kích anh ta.
Rio Flint ai oán nhìn anh: “Nếu không phải anh giành một bước thì tôi nhất định sẽ không thua anh.” Nghĩ tới lúc ấy tên này này mạo thân phận mình đi tới Ankara rồi yêu đương với dẫn đường, Rio Flint lại tức đến mức đấm ngực dậm chân, rõ ràng khi đó anh ta nên tự mình đi tới Ankara, nào nghĩ tới lại bị tên này chiếm lấy cơ hội.
Trì Am tò mò hỏi: “Khi ấy anh Rio thật sự muốn tới Ankara, sau đó bất ngờ bị Tư Ngang giành lấy à?”
“Đúng!” Rio Flint căm phẫn cắt miếng thịt bò bít tết, như thể coi miếng thịt đó là Hoàng thái tử: “Rõ ràng trong kế hoạch là tôi tới Ankara. Ai biết tên này bị làm sao, đột nhiên kêu tôi đóng giả làm cậu ta ở Đế Tinh, trông giữ nơi đó. Lúc đó cả tôi và Hoàng đế đều phản đối cậu ta tới Ankara, lo lắng từ trường chỗ đó hỗn loạn, sẽ khiến cậu ta xảy ra chuyện. Nào ngờ cuối cùng Tư Ngang không chào hỏi một tiếng mà đã chạy đi rồi.”
Trì Am suy tư nhìn về phía hoàng thái tử, thấy anh cắt thịt nướng đầy nho nhã. Anh thấy cô nhìn sang, liền đưa miếng thịt đã cắt sẵn cho cô.
Trì Am lập tức hỏi anh: “Lúc đó sao anh lại muốn tới Ankara thế?”
Hoàng thái tử ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng không biết, đột nhiên tâm huyết trào dâng muốn tới Ankara, cảm thấy hình như nơi đó có đồ vật rất quan trọng đang chờ mình.” Sau đó anh mỉm cười rạng rỡ nhìn cô: “Quả nhiên, sự lựa chọn của anh là chính xác.”
Nếu anh không tới thì sẽ không gặp được cô. Hoặc sẽ bị Rio Flint nhanh chân đến trước, quen biết cô, thậm chí kết hợp với cô. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, tinh thần anh đã trở nên không ổn định.
Trì Am nghĩ một lát, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc thứ gì thôi thúc anh không ngừng tới tìm cô. Thật ra, mỗi một thế giới đều là anh chủ động tới tìm cô, chứ không cần cô nhọc lòng đi tìm.