Trong lúc mọi người vẫn đang quan tâm thì cuối cùng chiến tranh cũng bùng nổ.
Lính gác Hắc Ám dẫn theo sinh vật hệ hành tinh bên ngoài ồ ạt tiến vào Đế Quốc và Liên Bang.
Sau khi chiến tranh xảy ra, cả hai nước đã bắt tay hợp tác hình thành một chiến tuyến liên minh thống nhất nơi biên cảnh, chống đỡ sự xâm lược của sinh vật hệ hành tinh bên ngoài.
Ban đầu khi chiến tranh mới nổ ra, đám sinh vật xâm lược của hệ hành tinh bên ngoài đều là dạng cấp thấp. Tuy rằng chúng có thể đi lại trong không trung, nhưng sức chiến đấu không cao rất đễ giết chết. Lúc này loài người tử vong không nhiều.
Mãi đến cuối cùng khi đối phương điều động chiến hạm do lính gác Hắc Ám tạo ra.
Hoàng thái tử tự mình xuất trận.
Trì Am là dẫn đường của Hoàng thái tử nên dĩ nhiên đi theo cùng.
Trước khi xuất phát, Hoàng đế nhìn hai người, đưa tay lên vỗ thật mạnh lên vai Hoàng thái tử rồi nói với anh: “Tư Ngang, con nhất định phải trở về bình an!” Sau đó ông ấy lại nhìn về phía Trì Am, trên mặt nở một nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt vô cùng chân thật, ông ấy nói: “Am Am, đợi đến khi hai con bình yên trở lại thì sẽ tổ chức hôn lễ nhé.”
Trì Am mỉm cười trả lời “vâng” một tiếng.
Tạm biệt Hoàng đế, họ bước lên tinh hạm đi đến biên cảnh.
…
Trận chiến này tổng cộng kéo dài hai mươi năm.
Khi trận chiến tiến vào hồi kết thì càng lúc càng ác liệt. Với tư cách là Hoàng thái tử của Đế Quốc, hơn nữa còn là lính gác cấp SSS, hầu như mỗi một trận chiến đều có sự tham gia của anh. Trì Am là người dẫn đường của Tư Ngang nên kề vai sát cánh chiến đấu cùng anh.
Sau đó khi trận chiến kết thúc, cô sẽ cùng với những dẫn đường khác, giúp chải vuốt tinh thần cho những lính gác trở về từ chiến trường, để đám lính gác sức cùng lực kiệt này có thể thoải mái được một lát.
Từ trước tới nay, chiến tranh vẫn luôn tàn khốc, nỗi ám ảnh về tử vong đi đôi với chiến tranh. Trì Am đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết. Nhưng trong mỗi một trận chiến, giây phút nhìn thấy từng người mình quen ngã xuống, cô vẫn sẽ cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, tới cuối cùng chỉ còn lại sự tê dại.
Khi con người đã quen thuộc với cái chết, sự tê dại sẽ như hình với bóng.
Sau khi lại kết thúc một trận chiến khác, Trì Am vừa chải vuốt tinh thần cho lính gác chồng chất vết thương. Lúc cô đang định đứng lên thì đột nhiên cơ thể hơi lắc lư, một đôi tay nhanh chóng đỡ lấy eo cô từ phía sau.
Cô cảm giác được hơi thở quen thuộc, cũng không thèm mở mắt đã vùi đầu vào trong, che miệng ngáp một cái để mặc cho đối phương ôm lấy mình. Cô đã mệt đến mức không hề muốn đi đường dù chỉ một chút.
Hoàng thái tử bế cô về phòng, để hai con tinh thần thể cũng mệt nhọc đi chơi, sau đó ôm cô vào phòng tắm.
Trong màn sương mông lung, hai bóng người giao triền như ẩn như hiện, còn có hơi thở cuồng dã nặng nề. Chiến tranh không chỉ mang tới cái chết và những thương tổn, đồng thời cũng khiến người ta điên cuồng. Mỗi lần gặp nhau đều cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại trân quý đến nhường nào.
Người đàn ông siết chặt lấy eo cô, mạnh mẽ xuyên xỏ thân thể của cô, trút bỏ sự điên cuồng và khát máu trong trận chiến. Tuy rằng Trì Am mệt đến độ sắp không mở nổi mắt, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại. Họ đắm chìm trong cơn cuồng nhiệt, chẳng mấy chốc đã có thể quên đi nỗi ám ảnh mà chiến tranh mang lại, khôi phục lý trí.
Sau khi được anh ôm trở lại giường, cô lười biếng nằm trong chăn. Tuy rằng cơ thể rất mệt mỏi, nhưng trong thoáng chốc lại không ngủ nổi.
Trì Am cảm giác được mép giường lún xuống, cô mở mắt ra đã đón lấy cánh môi ấm áp của người đàn ông. Anh bón một ngụm rượu mạnh cho cô, chất lỏng cay rát trôi vào cổ họng, ngay sau đó trở nên êm dịu kéo dài, làm cho tinh thần người ta ngày càng thả lỏng.
Sau khi anh bón cho cô hai ngụm rượu, để mặc cô nằm gọn trong lòng mình, anh cũng không bón tiếp.
“Ngoan nào, loại rượu này uống xong sẽ rất mạnh. Em không sợ ngày mai không dậy nổi hả?” Người đàn ông ôm cơ thể cô, hôn lên vai cô, giọng nói trầm thấp mềm mại.
Trì Am liếc xéo anh, vùi vào trong vòng tay anh, hơi rượu bốc lên, chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi.
Sau khi cô ngủ, người đàn ông dịu dàng hôn lên trán cô, cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trì Am tràn trề tinh thần rời giường, sau khi ăn sáng xong cô lập tức chạy tới nơi bố trí binh lính bị thương.
Suốt dọc đường đi tới, mọi người lần lượt hỏi han. Đã trải qua nhiều cuộc chiến như vậy, tuy rằng không ngừng có người chết đi, nhưng hai người Hoàng thái tử và Trì Am vẫn luôn đứng đầu chiến tuyến. Cũng vì có họ luôn đứng chắn phía trước, canh giữ phòng tuyến nơi biên cảnh, nên mới không bị chiến hạm của hệ hành tinh bên ngoài phá vỡ biên giới của Đế Quốc, tiến vào quê hương của họ.
Họ xứng đáng được tất cả mọi người tôn trọng.
Sau khi Trì Am kiểm tra những người bị thương, lập tức cùng mấy người dẫn đường khác áp giải các lính gác đã suy sụp tinh thần trong chiến tranh.
Nguyên nhân dẫn tới những lính gác này suy sụp tinh thần có mấy loại. Một loại là kẻ thù thả thuốc khiến họ rơi vào trạng thái điên cuồng cuối cùng suy sụp. Loại thứ hai là đột phá trong chiến tranh, nhưng nhất thời không tìm được dẫn đường tốt, để đến nỗi tinh thần không chịu nổi mà sụp đổ, cuối cùng tuy rằng cứu được tính mạng nhưng tinh thần đã hỏng hẳn.