Nét vui sướng trên mặt Trì Am dần tiêu tán, trước khi nó hoàn toàn tắt ngấm, anh buông cô ra.
Anh vẫn dùng ánh mắt hung ác nham hiểm kia nhìn cô một cái thật sâu, sau đó trượt từ một đầu khác của con thỏ xuống, chờ tới khi chỉ cách mặt đất ba mét lại bật mạnh về phía trước, nhẹ nhàng đáp xuống đất, vứt bỏ dây thừng trong tay đi.
Đội săn bắn xung quanh phát ra tiếng hoan hô, nhưng khi thấy rõ dáng vẻ của anh lại chợt im bặt.
Trì Am ghé vào đầu thỏ, thấy anh đi một mạch không quay đầu lại thì thoáng rũ mi.
“Trì, mau xuống đi.” Đám người Karona ở dưới chân thỏ hô.
Trì Am lấy lại tinh thần, đáp lại đám người Karona một tiếng, sau đó cầm thanh kiếm nhiễm máu trượt khỏi người thỏ. Lông thỏ rất mềm, cả người cô như rơi vào lông tơ, nhanh chóng bình an đáp xuống đất.
Người của đội săn bắn đã lưu loát xử lý vết máu xung quanh đầy bài bản, tránh cho mùi máu dẫn tới thú đi săn khác. Có vài người vuốt ve lông thỏ, tính toán thu hoạch lần này, đồng thời đều chào hỏi với Karona, cười giơ ngón cái với Trì Am, ngạc nhiên hỏi han: “Cô tới từ thế giới nào? Vừa vào thế giới vô vực nhỉ? Cô giỏi thật đấy…”
Trì Am chỉ cười, rẽ đám người đi về phía Karona.
Cô tìm trong đám người thật lâu, phát hiện người kia đã đi mất bóng dáng rồi.
Chờ cô ra đến nơi lại bị mấy người Karona vây quanh, bọn họ kinh ngạc nhìn cô như thể hôm nay mới quen biết cô vậy.
Cố Duy và Durer đã có dự cảm từ lâu, lúc này chỉ trầm mặc mà thôi. Nhưng còn Giles và mấy người đàn ông có ý xấu thì không nhịn được mà lùi lại mấy bước, làm như muốn cách cô nàng nguy hiểm này xa một chút vậy.
Trong ba cô gái, ngoại trừ Susanna thích quyến rũ đàn ông ra, Lạc Khả cho người ta ấn tượng vừa non nớt lại tàn nhẫn, là một loli hung tàn sát ác, không dề dễ chọc, chỉ có Trì Am dáng vẻ sinh viên thanh thuần là cực có tính lừa gạt. Bình thường cô lại an tĩnh ít lời, không thích trao đổi với người quá nhiều, tựa như mềm mại nhất, cũng là đối tượng đám đàn ông như Giles cho rằng dễ xuống tay nhất.
Ai ngờ cô mới là kẻ hung tàn nhất. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã giết cả con thỏ. Thỏ to như thế còn bị cô rạch cổ lấy máu, đã không thuộc phạm trù người bình thường nữa rồi.
“Trì giỏi quá đi! Siêu giỏi luôn nha!” Susanna dựng ngón cái với cô.
Karona cũng vỗ bả vai Trì Am khen ngợi, những người khác thoạt nhìn cũng vui vẻ. Động vật trong thế giới này thật sự quá khổng lồ, cho nên thành ra loài người quá yếu thế, con người càng thêm trực tiếp theo đuổi và tôn sùng người mạnh.
Nhưng sau khi khen ngợi, Karona chợt nghiêm mặt nói: “Trì, cô mạo hiểm quá đấy.”
Trì Am cho rằng đối phương nhắc đến chuyện mình bất ngờ chạy đi giết thỏ, đang định tìm cái cớ qua loa cho xong lại nghe cô ta nói tiếp: “Cô có biết đội trưởng đội săn bắn là ai không? Anh ta là một kẻ điên, một kẻ điên sẽ giết người. Hành vi của cô vừa rồi khiêu khích đến anh ta, suýt nữa anh ta đã giết chết cô rồi.”
Dứt lời, Karona bất chợt lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó ngạc nhiên nhìn Trì Am.
Có thể tiếp cận kẻ điên kia còn không bị giết chết, không biết do may mắn hay do thực lực của cô ấy.
“Sao vậy?” Trì Am theo bản năng nhìn cô ta.
Karona nghiêm túc: “Cô chỉ cần biết sau này gặp được anh ta thì phải cách cho xa vào.” Sau đó, cô ấy quay đầu nói với những người còn lại: “Mọi người cũng thế, đừng lân la làm quen với anh ta, bằng không bị giết chết cũng là tự mình xứng đáng.”
Mọi người vô thức gật đầu, về phần có tin hay không, không ai nói gì cả.
Susanna hưng trí bừng bừng: “Đội trưởng đội săn bắn là kẻ điên ư? Anh ta trông thế nào? Thực lực ra sao? Đầu óc có bệnh hay tjhees nào? Thật sự sẽ giết người à?”
Susanna nói một tràng khiến cho người đàn ông vừa mới bị cô ta quyến rũ bất mãn, kéo cô ta đến bên người, sau đó nói chuyện đội trưởng đội săn bắn là kẻ điên cho cô ta, triệt tiêu ý định muốn tòm tem với đội trưởng của cô ta.
Trì Am không nghe lọt tai người xung quanh nói cái gì, cô chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Sao người đàn ông ấy lại điên được? Đã có chuyện gì xảy ra với anh?
Karona nhanh nhẹn dẫn người đi giúp đội săn bắn xử lý con thỏ kia, đám người Trì Am đứng một bên nhìn.
Lạc Khả liếc nhìn Trì Am, phát hiện từ vừa rồi cô vẫn luôn không tập trung tinh thần. Lại nhớ tới cảnh cô chạy đi giết con thỏ vừa rồi, không nhịn được hỏi: “Chị Trì sao vậy? Chẳng lẽ chị quen đội trưởng đội săn bắn vừa rồi à?”
Trì Am lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Không quen, nhưng anh ấy rất giống một người… người rất quan trọng với tôi.”
“Người rất quan trọng?”
Trì Am không đáp lời, chỉ không ngừng tìm kiếm xung quanh. Mãi đến khi nhận ra thật sự không tìm được mới chán nản ngồi xổm xuống.
Lạc Khả thấy cô không muốn nhiều lời, tuy rằng kỳ quái trong lòng lại vẫn không tiện hỏi lại.
Sau khi người của đội săn bắn lột da thỏ xuống, Karona dẫn người hỗ trợ khiêng da thỏ về.
Thịt thỏ còn lại cũng cần nhanh chóng xử lý, nếu không máu tươi sẽ dẫn tới động vật săn thịt khác. Đến lúc ấy con người chẳng những làm không công mà còn lỗ nặng, thậm chí sẽ bị đám thú săn mồi coi như con mồi ăn luôn cũng không chừng. May là đội săn bắn rất nhiều người, tuy không thể chuyển hết thịt nhưng cũng có thể gắng sức chuyển nhiều một chút.
Trì Am và Lạc Khả hợp lực ôm một chồng da thỏ, theo mọi người xuyên qua ruộng dốc, đi đến trước sông.
Tuy gọi là sông, nhưng thật ra con sông này rộng tới hơn ngàn mét, trông rộng rãi hùng tráng vô cùng. Trên mặt sông còn có một loạt đá tảng ngoi đầu, cứ cách ba mét có một viên, trên đá đắp phiến đá cồng kềnh, rộng chừng vài mét, hình thành một cây cầu đá qua sông.
Một đám người đi qua cầu, tiến tới rừng đá.
Trên không trung thỉnh thoảng có chim bay qua. Chúng nó bay rất cao, thoạt nhìn như chim chóc bình thường thôi. Chỉ khi chúng nó lượn xuống thấp, thấy được bóng ma từ trên trời áp xuống mới có thể thấy được chúng nó lớn thế nào.
Bọn họ nhanh chóng tiến vào rừng đá, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Dọc đường, Karona cười nói với Trì Am: “Hôm nay cô xem như có công giết thỏ, đến lúc ấy có thể được chia một phần da thỏ và mười điểm giá trị cống hiến. Da thỏ này vừa dày vừa tốt, dùng để trải giường ngủ thoải mái lắm. Đặc biệt là mùa đông, giữ ấm cực kỳ.”
Sau đó cô ấy lại giải thích tác dụng của điểm giá trị cống hiến. Nó rất quan trọng, có thể mua được thứ mình cần ở nơi tụ cư.
“Mùa đông ở đây thế nào?” Có người hỏi.
“Mùa đông sẽ rất lạnh, có ba tháng đóng băng. Tuy không tính là lâu nhưng nếu không có thứ gì giữ ấm sẽ gian nan lắm. May là giờ mới tháng sáu thôi, còn lâu mới tới mùa đông, mọi người có thể tranh thủ thời gian kiếm ít đồ qua mùa đông.” Karona tốt bụng khuyên nhủ.
Mọi người vừa đi vừa nghe Karona phổ cập đủ loại công việc ở nơi tụ cư của nhân loại. Bỗng, một tiếng tiếng thét chói tai vang lên, đám người quay đầu nhìn lại, thì ra là có một con chim từ trên trời lượn xuống, khiến một bóng ma thật lớn bao phủ.
“Đừng hoảng, không sao đâu!”
Dưới sự trấn an của Karona, đoàn người vừa tới thế giới vô vực mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn duy trì cảnh giác theo mấy người Karona đi dưới bóng chim khổng lồ kia, uốn lượn quanh co giữa rừng đá.
Con chim khổng lồ kia thật sự không chú ý tới con người dưới rừng đá, hoặc có lẽ vì dưới đá nhiều hang hốc quá, dù có sâu cũng khó tìm nên nó cũng khinh không buồn ăn.
Đi khoảng hai giờ, cuối cùng cũng ra khỏi rừng đá, tới chân núi Bạch Nhai.
Lại đi thêm một hồi, tiến tới lối vào một sơn cốc rộng cỡ năm, sáu mét. Vào tới nơi mới thấy là sơn cốc hình chữ U, trong tầm mắt đều là những hang động và cầu thang được người đào móc ra trên mặt đá trắng. Bọn họ dùng cầu thang nối liền giữa các hang động, càng cao thì càng ít hang.
Rõ ràng con người đều ở trong hang, mà đây cũng là nơi an toàn nhất cho nhân loại ở thế giới vô vực này, có thể né tránh động vật to lớn tập kích. Đương nhiên, quan trọng nhất là nham thạch của núi Bạch Nhai đủ cứng rắn để chịu đựng sự công kích của đám động vật khổng lồ kia.
Karona đứng ở cửa động, cười với mấy người: “Hoan nghênh tới núi Bạch Nhai.”
Sơn cốc lớn vô cùng, dưới sơn cốc được con người quy hoạch cẩn thận, tựa như một trang viên tràn ngập hơi thở thời châu Âu cổ đại. Rừng cây trải rộng, một dòng thác chảy từ khe núi xuống, tạo thành một đầm nước, chảy dọc theo cốc, biến mất ở bên dưới, tạo thành mạch nước ngầm nối liền với con sông bên ngoài.
Mọi người chỉ kịp vội vàng đánh giá thoáng qua sơn cốc đã bị Karona đưa tới một hang động, nơi đó có một nhân viên chuyên làm đăng ký.
Nghe nói bọn họ vừa tới thế giới vô vực, người kia đầu tiên biểu đạt vẻ hoan nghênh, sau đó nói: “Sơn cốc thích hợp cho con người ở lại này đã trải qua cả trăm năm mài dũa mới thành, mỗi người mới tiến vào đều nên đích thân xây dựng phòng ở cho mình. Nhưng làm được đều tốn rất nhiều công sức, chẳng khác nào làm khó người mới. Vậy nên mọi người có thể ở tạm trước, sau đó dùng cái khác bù vào là được.”