Chính phẩm chất này đã khiến Durer và Cố Duy chú ý đến cô.
Những lúc đang chạy trối chết ai cũng không lo được cho thân mình thì làm sao quan tâm đến người khác được? Chỉ có cô là người duy nhất luôn giúp đỡ mọi người khi có khả năng, cũng chính vì có cô nên cuối cùng mới có 15 người có thể sống sót, nếu không thì với điều kiện của những người đó có thể còn sống sót được 10 người đã là tốt lắm rồi.
Vì vậy cô thực sự khiến mọi người phải chú ý tới sự đặc biệt của mình.
Cố Duy vỗ vai anh nói: “Chúng ta cố gắng sống sót đi đã, chờ đến lúc trở lại thế giới của chúng ta thì có khi lại có cơ hội.”
Durer không nói gì, trong lòng lại cảm thấy không có khả năng.
...
Sau khi tắm xong thì trời cũng sắp tối.
Trì Am vừa đi ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy người đàn ông kia tới rồi.
Mặc dù rất tức giận vì anh ăn xong liền chạy nhưng khi nhìn thấy anh cô vẫn rất vui vẻ bổ nhào qua nhảy vào trong ngực anh.
Khi anh đẩy cô lên giường định hôn cô, Trì Am đột nhiên đặt tay lên cằm anh, ngồi đối mặt với anh nói: “Tư Ngang, sáng mai đừng đi, biết chưa đấy?”
Tư thế này rất nguy hiểm, cơ thể người đàn ông chắc chắn sẽ hướng về phía cô.
Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ tươi đó, vẫn không nói gì.
Trì Am buông tay ra, đổi từ tư thế ôm lấy anh thành tựa mặt vào anh, cảm nhận hơi thở thuộc về anh, cho đến khi anh ôm chặt eo cô bắt đầu đáp lại cô.
Cô ngả vào vòng tay anh, tiếp tục nói chuyện với anh: “Tư Ngang, anh có thể nói chuyện được không?”
Anh im lặng nhìn cô, cho đến khi cô sắp thất vọng thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nói gì?”
Trì Am vui vẻ nói: “Em tên là Trì Am, có thể gọi em là Am Am.”
“Am Am.”
Anh hôn cô, gọi cô là “Am Am”, giọng nói trầm khàn.
Cả đêm dài Trì Am đều cố gắng duy trì tinh thần cố gắng trò chuyện với anh nhiều hơn, nhưng tiếc rằng cô vẫn theo gót ngày hôm qua, ngủ thiếp đi trong ngực anh.
Khi tỉnh dậy Trì Am lại phát hiện mình ở một mình thì vô cùng tức giận, túm lấy gối muốn đập đống đồ ăn trên bàn, nhưng cuối cùng cũng cố chịu mà dừng lại, sau đó yên lặng bò dậy lau chùi người mình cho sạch sẽ, coi thức ăn trên bàn như người đàn ông nào đó, vừa cắn răng ăn đồ ăn vừa chửi thầm trong lòng.
Dù sao thì đồ ăn cũng vô tội.
Khi cô đã ăn uống no đủ muốn tiếp tục nằm ngay đơ thì Susanna và Lạc Khả lại đến tìm cô.
Susanna nhìn thấy cô, vẻ mặt mập mờ ôm lấy tay cô nói: “Người đẹp, tối hôm qua làm chuyện lãng mạn với anh chàng đẹp trai nào vậy? Uầy, hai người mãnh liệt quá nha.” Cô ta nhìn từ trên cao chỗ cổ áo của Trì Am, cổ áo không che hết được cảnh đẹp bên trong, cảm thấy người đàn ông kia khi ở trên giường chắc hẳn rất lợi hại.
Trì Am mặt không thay đổi nói: “Cảm ơn, cô cũng rất lợi hại.”
Susanna không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn vén tóc để lộ những vết tích trên cổ nói: “Cô không thấy thế này là rất đẹp sao? Người tình buôn bán vũ khí trước kia của tôi đã nói là dấu vết để lại trên da tôi là cảnh đẹp nhất, rất dễ thu hút hứng thú của nam giới.”
Trì Am không còn lời nào để nói.
Lạc Khả yên lặng nhìn hai người phụ nữ đột nhiên có chủ đề chung mà không thể chen miệng vào được.
Hai người phụ nữ cùng đến tìm Trì Am để rủ đi đi mua sắm ở sơn cốc, lần này Trì Am không từ chối, quyết định tối nay sẽ quay về muộn một chút.
Sơn cốc rất lớn, cao mấy nghìn mét, hẹp trên rộng dưới, có tác dụng tăng thêm một lớp bảo vệ. có thể nhận thấy khi chọn nơi này làm khu tụ cư con người đã tốn không ít công sức.
Trong sơn cốc không có nhiều màu xanh, bởi vì hầu hết là đá lộ thiên, là một loại đá granit, cứng đến nỗi ngay cả móng vuốt sắc nhọn của chim cũng khó có thể để lại dấu vết gì.
Con người muốn đào hang trên những tảng đá cứng như vậy chỉ với những công cụ hiện tại là không có khả năng.
Nghe nói khi đào người ta đã đổ nhựa cây vào, nhựa cây này có tác dụng ăn mòn đá, có thể dùng để đào hang, xây dựng nơi ở cho con người.
Sau hơn một trăm năm thám hiểm, con người đến Thế giới vô vực mới dần tìm ra bộ quy tắc sinh tồn, dựa trên sự hy sinh và thí nghiệm của vô số người, quả thực là không dễ dàng.
Trên mặt đất có rất nhiều hang động, những hang động này được đào rất rộng, được dùng làm khu giao dịch công cộng, trong hai ngày qua nhà ăn là nơi quen thuộc nhất của Trì Am.
Điều kiện có hạn nên ở đây cũng không phổ biến chuyện tự mình nấu ăn, mọi người đều đến nhà ăn ăn cơm, đồ ăn tuy không ngon, vẫn luôn là bánh mì, thịt nướng và những thứ tương tự nhưng trong thế giới nguy hiểm này thì ăn no đã là tốt lắm rồi, không cần phải quan tâm nhiều đến những chuyện khác.