Lại một mùa đông trôi qua, mùa xuân lặng yên tiến đến.
Cứ như chỉ trong một đêm, mầm xanh khắp nơi phá băng mà ra, nháy mắt lớn lên tươi tốt xanh um, cả thế giới nghênh đón hơi thở mùa xuân. Lại sau vài ngày kế tiếp, khắp nơi đều rực rỡ hẳn lên.
Khoảnh khắc băng tuyết hòa tan, đám thỏ ăn cỏ cũng ra ngoài kiếm ăn, sườn núi một mảnh náo nhiệt.
Trì Am theo đội săn bắn đội đi săn thỏ, vừa vào tới sườn núi đã nhanh chóng phân tán.
Lúc này trời còn lạnh, khắp mặt cỏ đều là tuyết đọng chưa tan hết, mỗi bước chân đều lưu lại vết chân ẩm ướt, đi một hồi là giày ướt đẫm, cực vướng víu. Nhưng một mùa đông trôi qua, lương thực dữ trữ cũng đã gần cạn, con người cũng muốn ăn thịt mới. Vậy nên lần này đội đi săn thỏ vô cùng nhiệt tình.
Trì Am cầm kiếm trong tay, không chút hoang mang xen lẫn trong đám người, nhân lúc thỏ giãy dụa mạnh quá thì cho một kiếm, để con thỏ an phận lại.
Tư Ngang vẫn quen một mình săn thỏ, động tác của anh trước nay đều đơn giản lại thô bạo, dùng dây thừng quấn lấy đầu thỏ trước, sau đó nện vài đấm vỡ xương sọ thỏ. Đơn giản hơn phương pháp mấy chục người đồng loạt xông lên vây ẩu săn bắn nhiều, mà cũng chỉ có người sở hữu quái lực không ai bì nổi như anh làm được.
Nghe nói mỗi lần thỏ bị chuyển về, người xử lý thỏ do Tư Ngang săn nhìn thấy xương sọ vỡ vụn kia đều hít khí lạnh liên tục, càng thêm sợ hãi anh.
Cũng chính vì vậy, dù mấy năm nay Tư Ngang không phát điên nữa, nhưng dân trong khu tụ cư vẫn sợ anh mất vía.
Ngay khi trên sườn núi náo nhiệt vô cùng, Trì Am bất chợt cảm giác được điều gì đó. Cô nhún người nhảy lên, dẫm vào một khối đá lớn lấy đà tới bên cạnh Tư Ngang đứng trên đầu thỏ, ném trường kiếm về phía trước.
Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, kiếm bị đánh lệch rơi xuống mặt đất.
Bên cạnh còn có một viên đạn.
Đám người Tư Ngôn phản ứng cực nhanh, mạnh mẽ vọt vào rừng cây rậm rạp cách đó không xa, lại nghe thấy vài tiếng súng vang lên, tiếp đó không lâu, đám người Tư Ngôn tha một kẻ máu me đầy mình tới bên này.
Ngay lúc nghe được tiếng súng, đám người đang hưng phấn săn thỏ đều bị dọa giật mình, thỏ chạy mất cũng không kịp vây chặn. Thậm chí có vài người không cẩn thận bị thỏ đánh bay, suýt thì bị dẫm chết. Mãi tới khi thấy đám điên của thế giới chiều không gian thứ ba hung bạo kéo người kia ra, đám người bên này đều ngơ ngẩn, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tư Ngang vẫn đứng yên trên đầu con thỏ bị giết kia không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống người bị đám người Tư Ngôn tha ra. Tuy toàn thân đối phương máu me be bét nhưng vẫn còn thở.
“Đại nhân, đây là quân nhân của Shatasshi.” Tư Ngôn nhỏ giọng nói.
Mặt Tư Ngang không chút thay đổi, chỉ là sát ý trong ánh mắt nồng đậm hơn. Anh lạnh giọng nói: “Mang về.”
Bởi vì bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới buổi săn hôm nay chỉ có thể tạm ngừng.
Một đám người chuyển mấy con thỏ giết được lên xe, di chuyển về khu tụ cư núi Bạch Nhai.
Trì Am ngồi xuống cạnh Tư Ngang, quan sát kỹ ánh mắt của anh, phát hiện màu máu trong mắt anh hơi nồng thì sợ anh nổi bão, nhanh chóng nắm lấy tay anh: “Quân nhân Shatasshi là người của thế giới chiều không gian thứ ba sao?”
Tư Ngang ‘ừ’ một tiếng: “Là phản quân.”
Tư Ngôn ở bên cạnh bổ sung: “Quân Shatasshi và quân Liên Minh vẫn luôn đối đầu, quân Liên Minh hy vọng chấm dứt chiến loạn mấy trăm năm, để địa cầu có thể nghỉ ngơi. Bằng không nếu cứ tiếp tục chiến tranh, địa cầu nhất định sẽ bị hủy diệt. Mà quân Shatasshi lại chủ trương chiến đấu, bọn chúng mới là một đám điên cuồng chiến tranh thật sự. Bọn chúng không tán thành cách làm của Liên Minh, mấy năm nay, quân Shatasshi vẫn tìm thời cơ ám sát đại nhân, không ngờ tiến vào Thế giới vô vực rồi mà bọn chúng vẫn không chịu từ bỏ.”
Vẻ mặt Tư Ngôn có chút nghiêm trọng, thật ra anh ta cũng biết vì sao quân Shatasshi lại chọn lúc này để ám sát. Dù sao năm nay chính là năm cánh cổng Thế giới vô vực mở ra, không cần biết cuối cùng Tư Ngang có thể trở lại thế giới chiều không gian thứ ba hay không, quân Shatasshi tuyệt đối chỉ muốn giết chết người ngay tại nơi này, tránh cho anh thật trở lại thế giới chiều không gian thứ ba.
Bởi vì chuyện ám sát, chờ bọn họ trở lại khu tụ cư, cư dân khu quần cư cũng đều chạy tới hỏi thăm.
Thật ra điều khiến bọn họ chú ý nhất là vũ khí kẻ mưu sát kia sử dụng. Một nhân viên đăng ký của khu tụ cư không nhịn được hỏi ra: “Tư Ngôn, súng kia là chuyện thế nào? Chẳng lẽ khu tụ cư khác đã làm ra súng rồi?”
Thật ra vũ khí nóng như súng không khó làm, núi Bạch Nhai bên này cũng có thể làm ra, nhưng bọn họ lại không làm như vậy.
Nguyên nhân chính là tình huống trong thế giới vô vực này. Thế giới vô vực không cho phép xuất hiện mấy thứ đồ kia, vậy nên dù có kỹ thuật, nhân loại chỉ có thể sử dụng vũ khí lạnh đương đầu với nguy hiểm tại thế giới vô vực.
Tư Ngôn gật đầu: “Thứ bọn chúng sử dụng hôm nay đúng là súng.”
“Vậy…”
Tư Ngôn liếc người hỏi một cái, nụ cười trên mặt ôn hòa vô cùng: “Tôi hiểu rõ mấy quy tắc kia của Thế giới vô vực, vũ khí nóng sớm hay muộn sẽ chọc họa. Anh có thể chờ xem, đến tháng năm là nhìn ra thôi.”
Lời này của Tư Ngôn như hồi chuông cảnh tỉnh, rốt cuộc có người nhớ ra từng có nhân loại vất vả khổ cực làm ra vũ khí nóng, kết quả khi sử dụng lập tức khiến động vật nơi này bạo loạn, gần như san bằng khu tụ cư bọn họ vất vả tạo dựng nên.
Vì thế rất nhiều người không dám nghĩ nữa.
Súng thì tốt thật đấy, nhưng không chịu nổi động vật tụ tập bạo loạn tập thể, điên cuồng tấn công. Lúc ấy có súng cũng chẳng bảo vệ nổi chính mình.
Tư Ngôn nhanh chóng thẩm vấn người bắt về xong, báo lại tình huống cho Tư Ngang: “Đại nhân, quân Shatasshi chuẩn bị ám sát ngài vào thời gian cướp đoạt chìa khóa cổng.”