Lần này có tổng cộng bảy trăm người của núi Bạch Nhai tham dự cướp đoạt chìa khóa.
Nhiều thế giới như vậy, con số bảy trăm thật ra rất nhỏ, đa số mọi người đều giống Susanna, biết rõ không năng lực tranh đoạt thì đương nhiên không muốn chạy tới bỏ mạng.
Những người từng tham gia hoạt động đều biết chuyến này cửu tử nhất sinh, gần như bị dọa phá gan. Nếu biết đi chính là chết còn không bằng từ bỏ, ngoan ngoãn sinh hoạt trong thế giới này đi. Đa số những người quyết định tham gia đều có thực lực không tồi, đương nhiên cũng có vài người ôm hy vọng hão huyền, dù thực lực không đủ vẫn bướng bỉnh muốn trở lại thế giới văn minh.
Một đám người mang theo lương khô chuẩn bị sẵn đi ra khỏi sơn cốc, sau đó lên xe do khu tụ cư cung cấp.
Thế giới này không có đường, xe chỉ có thể đưa bọn họ đưa đến bên bìa rừng rậm, tiếp đó chỉ có thể dựa vào chính bọn họ tự đi đến điểm cần tới.
Trì Am vừa theo mọi người xuống xe đã cảm giác được vài ánh mắt không có ý tốt từ xung quanh truyền tới.
Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện là Giles và vài người của thế giới chiều không gian thứ mười lăm. Những người này đều còn khá trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi. Nghe nói lần trước những người này không tham gia hoạt động cướp chìa khóa cổng mà vẫn luôn tích cóp kinh nghiệm từng chút một, mãi tới khi đạt được thực lực nhất định mới tham dự hoạt động lần này.
So với bọn họ thì Giles có vẻ yếu vô cùng.
Trì Am không đặt người này vào mắt.
Nhóm người bắt đầu nhanh chóng xuyên qua rừng rậm.
Người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tên Udo, đến từ thế giới chiều không gian thứ bảy, nghe nói đa số người của thế giới bọn họ đều rất thượng võ, tố chất thân thể cũng tốt hơn người của thế giới khác, công phu không tồi chút nào. Lúc Trì Am tham gia săn bắn cũng từng xem người này ra tay, các hạng phản ứng thật sự rất khá, nhưng trong mắt cô lại vẫn còn kém rất nhiều.
Udo hơn mười tuổi đã tới Thế giới vô vực, là một người cực kỳ có kinh nghiệm, lần này cũng vì anh ta đoán ra địa điểm chìa khóa xuất hiện nên mới thành người dẫn đầu.
“Mỗi lần điểm xuất hiện chìa khóa đều không giống nhau, theo dự đoán lần này của chúng tôi, rất có thể chìa khóa lần này sẽ xuất hiện ở bờ biển.” Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Udo nói với đám người: “Bờ biển cách nơi này bảy ngày đi đường, mọi người cũng đều biết tình huống thế giới này rồi đấy, nguy hiểm ở biển không nhỏ hơn so với đất liền chút nào. Đến lúc đó mọi người đều thận trọng một chút.”
Udo bình thản nhìn nhóm người trước mặt, đáy lòng không khỏi sinh ra vài phần thương hại và cảm khái.
Thương hại bọn họ sắp phải đối mặt nguy cơ, cảm khái bọn họ vì muốn trở lại thế giới văn minh mà trả giá hết thảy, nếu không phải người có dũng khí nhất định thì hoàn toàn không dám rời khu tụ cư quá xa.
Có vài người đã sống vài thập niên ở Thế giới vô vực này mà thậm chí còn không đủ can đảm đi cách khu tụ cư một ngàn mét.
Trì Am nghe được lời này của Udo thì không nhịn được quay đầu nhìn Tư Ngang.
Anh đang tựa vào một gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, lơ đãng vuốt ve tóc của cô, cứ như hoàn toàn không nghe được lời của Udo vậy. Đáy lòng Trì Am không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi, nhớ tới mấy năm nay không ngừng chạy tới bờ biển, tính ra càng quen thuộc bờ biển hơn nhóm người này nhiều, thậm chí cũng nếm qua không ít hải sản.
Trì Am không thể không thừa nhận, cái gọi là chìa khóa cổng thế giới kia thật sự thần kỳ.
Một ngày bôn ba cuối cùng cũng chấm dứt khi mặt trời xuống núi. Khi trời tối, bọn họ tìm được nơi nghỉ lại trong rừng.
So với dáng vẻ chật vật khi vừa tới thế giới này, hiện tại cả đoàn người đã được xem là thân kinh bách chiến, chỉ cần không phải gặp được chim dữ cấp bậc khủng long lông vũ thì đúng là không có gì quá mức hung hiểm.
Trì Am vừa định ngủ thì chợt nghe được bên dưới truyền tới một trận xao động.
Trì Am đang muốn ra khỏi hốc cây xem xét tình huống đã bị Tư Ngang ngăn lại.
Anh hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi ở đây đi, anh đi xem thử.”
Dứt lời, anh thả người nhảy khỏi hốc cây cao hơn mười mét, làm Trì Am sợ tới mức cuống quít thò đầu xuống nhìn xung quanh, phát hiện anh dẫm lên cành nhánh chìa ra thành thạo nhảy xuống thì mới thở phào một hơi.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Tư Ngang cuối cùng cũng trở về.
Nét mặt anh bình tĩnh không gợn sóng, Trì Am ngáp ngắn ngáp dài: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, ngủ đi.”
Trì Am quan sát anh, anh càng tỏ vẻ thản nhiên thì cô càng cảm thấy đã xảy ra chuyện. Nhưng thấy anh không muốn nói thì Trì Am cũng không hỏi, ngoan ngoãn vùi vào lòng anh ngủ.
Ngày hôm sau xuất phát, Trì Am đến cạnh Tư Ngôn dò hỏi: “Tối hôm qua trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Ngôn không nhịn được mà liếc nhìn người đàn ông tuấn tú lạnh lùng bên kia, nhỏ giọng nói: “Cô không phát hiện số người hôm nay ít đi à?”
“Cái gì?”
Tư Ngôn ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Cô còn nhớ chuyện quân Shatasshi chứ? Tuy lần trước đại nhân đích thân đi tới bên núi Hắc Nhai cảnh cáo, nghe nói bên kia cũng làm ra hành động răn đe, đuổi kẻ chế tạo súng khỏi khu tụ cư. Nhưng rõ ràng những người đó chưa chết tâm. Trong khu tụ cư của chúng ta có quân Shatasshi trà trộn vào…”
Trì Am lập tức hiểu ý: “Bọn họ lại muốn ám sát Tư Ngang?” Nói xong, mắt cô hiện lên sát khí.
Rõ ràng sát khí của Trì Am rất nhạt, nhưng lại khiến Tư Ngôn sinh ra cảm giác hết hồn. Anh ta giật thót, không rõ vì sao người tới từ thế giới chiều không gian thứ mười lăm hòa bình lại có thể sở hữu sát ý lạnh băng như thế, ngoài miệng vẫn đáp: “Đúng vậy, vì tối hôm qua phát hiện chuyện này nên tôi và Udo cùng ra tay xử lý.”
Tâm trạng Trì Am thoáng cái không tốt, cô hơi nheo mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Đoàn người tốn ba ngày đi ra khỏi rừng rậm, bắt đầu trèo đèo lội suối.
Giai đoạn này càng thêm nguy hiểm, không đến nửa ngày, nhóm người gặp vài lần hiểm cảnh, loáng cái chết mấy chục người.