Mặc kệ là tình huống nào đều là có lợi, đoàn người đi đến mềm chân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Việc cần làm bây giờ là tìm được cửa ra.
Vì thế đoàn người vẫn tiếp tục lần mò đi về phía trước.
Phát hiện có lẽ nguy cơ đã được giải trừ, Udo đi sau lưng Tư Ngôn cũng có tâm tình dò hỏi: “Sao mọi người lại phát hiện được chỗ này thế?”
Tư Ngôn đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội kéo hảo cảm cho đại nhân nhà mình: “Không phải tôi phát hiện, là đại nhân của chúng tôi.”
Udo kinh ngạc: “Thì ra là Tư tiên sinh…”
Đáp án này khiến rất nhiều người biết Tư Ngang đều bất ngờ không thôi. Dù sao thì trong mắt bọn họ Tư Ngang là một tên điên có lực sát thương khủng bố, mà mấy người điên đều tư duy không bình thường, có thể tin được chắc? Nhưng giờ xem ra cũng hoàn toàn không phải.
Tư Ngôn sao có thể không biết những người này nghĩ cái gì, trong lòng thầm hừ lạnh: “Mấy ngày hôm trước tiến tới bờ biển là đại nhân đã chú ý tới huyệt động này rồi, lúc ấy ngài còn kéo tôi tới tra xét một phen. Nhưng con đường quá dài, tôi còn chưa kịp tra xét đến cùng, vậy nên chúng tôi cũng không biết nó sẽ thông tới nơi nào.”
Đám người Udo đồng loạt câm nín.
Mặc kệ thông tới đâu, dù cuối đường là chết bọn họ cũng không oán hận. Ít ra cũng nhờ theo mấy người này tiến vào nên mới có thể trốn khỏi bị đám động vật bạo loạn kia dẫm chết. Lúc ấy có vài người phản ứng không đủ nhanh, không nhảy xuống biển theo, có thể tưởng được kết cục của bọn họ.
Mãi tới khi thấy mặt trăng treo cao, bọn họ mới bước ra khỏi hang động tưởng chừng dài tới vô tận kia.
Điều ngoài ý muốn là, đầu kia hang động là một vách núi.
Địa hình Thế giới vô vực cực kỳ đa dạng, núi non trùng điệp hiểm trở, lúc này bọn họ xem như xuyên ngang lòng núi, từ bụng núi mà ra. Không ngờ đi dọc hang động dưới biển, một đường tới cuối lại lăn lộn tới nơi này, cũng không thể dùng làm lối tắt được. Đối với nhân loại mà nói, lối tắt này không có tác dụng gì lớn với bọn họ.
Đoàn người vừa mệt vừa đói, đã hoàn toàn không đi nổi nữa, chỉ có thể tạm thời tìm chỗ nghỉ ngơi ở gần đó.
Tư Ngôn dẫn vài người đi xung quanh sờ soạng một hồi, nhanh chóng mang về một ít quả dại, đỡ đói lại giải khát.
Những người khác lom dom nhìn sang, không dám cướp của người đàn ông mắt thỏ kia, đành lê cái thân uể oải, cẩn thận đi xung quanh hái một ít về.
Trì Am gặm quả dại không biết tên, mọng nước nhưng không có mùi vị gì, xem như nước uống.
Ăn xong mấy quả dại, Trì Am từ chối quả mà Tư Ngang đút cho, lấy chìa khóa vẫn luôn nắm chặt trong tay ra, đồng thời mượn ánh trăng đánh giá người xung quanh.
Lần này có tổng cộng trên dưới hai nghìn người tới cướp chìa khóa ổng, giờ có thể trốn ra cũng chỉ có ba, bốn trăm người. Thoáng cái chết hơn một ngàn người, con số này khiến người ta sợ hãi vô cùng. Thật ra con số thương vong trong quá trình cướp đoạt không đáng kể chút nào, chủ yếu là khi động vật phát cuồng, hơn nửa nhân số bỏ mạng tại chân thú hoang.
Trì Am lần lượt xem một vòng, không thấy Giles và Lạc Khả, có thể đoán được hai người kia đã xảy ra chuyện không hay rồi. Nhưng Cố Duy và Durer đều ở đây, tuy trông nhếch nhác không chịu nổi nhưng tinh thần lại khá tốt.
Khi cô lấy chìa khóa ra, chìa khóa lóe lên ánh sáng lục trong đêm, hấp dẫn tầm mắt những người khác.
Không chỉ có cô, có vài người cũng nắm chìa khóa trong tay, mà ánh sáng chìa khóa không thể che giấu, trời càng tối nó càng sáng, lấp lánh xinh đẹp.
Trì Am cũng thấy Tư Ngang ném bừa chìa khóa một bên, bên trên là số ‘3’ xiêu vẹo. Mà điều khiến cô giật mình là trong tay Tư Ngôn cũng nắm một chiếc chìa khóa, bên trên ghi ‘58’.
“Tôi nhặt được.” Tư Ngôn cười vô tư: “Cái người lấy được chìa số 58 muốn tấn công tôi, tôi làm thịt đối phương, sau đó trực tiếp đoạt lấy.” Anh ta xoay chiếc chìa khóa chơi, vẻ mặt tươi cười thân thiện.
Nhìn người này cười tủm tỉm nói ra chuyện máu me như thế thật sự không ăn khớp.
Người đến từ thế giới chiều không gian thứ năm mươi tám không nhịn được trợn tròn mắt nhìn Tư Ngôn, lại vì sợ hãi người của thế giới chiều không gian thứ ba cộng thêm nể tình công bọn họ dẫn đường trốn tránh nên không tiện phát tác.
Ăn uống no đủ, lại chém giết một buổi sáng, Trì Am nhanh chóng lên cơn buồn ngủ.
“Ngủ đi.” Tư Ngang di chuyển mặt cô lên cổ mình, để cô dựa vào anh ngủ, còn anh dựa vào vách núi cứng rắn, đôi mắt đỏ au như máu trợn to.
Trì Am ‘ừ’ một tiếng, ngáp một cái, ngủ thiếp đi.
Xung quanh nhanh chóng trở nên an tĩnh vô cùng, một đám người ngồi ngoài trời nghỉ ngơi, chỉ có xa xa thường truyền tới tiếng động vật tru lên.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Trì Am bất chợt bị âm thanh ồn ào bừng tỉnh, cho rằng xảy ra chuyện gì nên ngồi phắt dậy, ai ngờ thấy được bên kia có người ấn người khác xuống đất, dùng dao kề lên cổ đối phương.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Udo cực kỳ khó coi, hơn nửa đêm còn không chịu ngơi nghỉ.
“Người này có súng.”
Lời này nháy mắt bừng tỉnh mọi người, trải qua một màn ban sáng, toàn bộ mọi người đối với ‘súng’ nhạy cảm cực kỳ. Bọn họ không muốn lần nữa khơi gợi động vật bạo loạn, không muốn trải qua chấn động như hủy thiên diệt địa kia thêm lần nào nữa.
Dưới ánh trăng, Trì Am phát hiện kẻ dùng dao khống chế người là Durer.
Cô và đám người Tư Ngôn cùng nhau đi qua, Durer cũng yên lặng nhìn về phía cô: “Cô Trì, người này vừa định bắn các cô.”
Tư Ngôn âm trầm bắt lấy người kia, nâng cao kiếm nháy mắt chặt đứt hai tay đối phương, bên cạnh có một người đúng lúc che lại miệng gã, không để gã hét thảm thành tiếng, tránh cho đưa tới động vật gì hoạt động ban đêm.
Cảnh này tuy rất máu me, nhưng xung quanh không ai nói gì.
Chặt tay người này còn hơn để anh ta nổ súng dẫn động vật tới lần nữa. Dù sao bọn họ tuyệt đối không thể chịu đựng nổi động vật bạo loạn lần thứ hai, thậm chí không biết có thể may mắn trốn thoát như lúc sáng hay không.
Tư Ngôn kéo người tới một bên tra tấn thẩm vấn, Trì Am quay sang nói với Durer: “Vừa rồi cảm ơn anh nhiều lắm.”
Durer bình tĩnh thản nhiên: “Không cần khách sáo, trước kia cô đã cứu tôi.”
Thế nên lần này xem như trả lại cho cô.
Trì Am liếc thoáng qua người đối diện, không đoán được tâm tư anh ta. Nghe anh ta nói bâng quơ như vậy cũng chỉ cho rằng anh ta muốn báo ân, đang định nói thêm gì thì lại bị người nào đó nghiêm mặt lôi đi.
Trì Am quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới ánh trăng, thanh niên Ảrập anh tuấn dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn theo hai người.
Cô còn chưa kịp quan sát kỹ hơn vẻ mặt đối phương thì một bàn tay to lớn đã chỉnh mặt cô lại, để cô đối diện với một đôi mắt thỏ màu đỏ.
Trì Am lập tức nghiêm trang lại: “Anh làm gì vậy?”
Tư Ngang cười lạnh: “Em nhìn người ta làm cái gì? Thằng ranh kia không có ý tốt với em.”
Trì Am xấu hổ, may mà người xung quanh không thích đến quá gần người của thế giới chiều không gian thứ ba, đều bảo đảm một khoảng cách nhất định với bọn họ nên không nghe rõ lời Tư Ngang vừa nói, bằng không xấu hổ chết mất.
“Anh hiểu lầm rồi.” Trì Am kéo đối phương ngồi xuống lần nữa, cầm chìa khóa mà anh ném vừa sang bên cạnh lên đặt vào tay anh, tiếp tục nói: “Vài năm trước khi vừa tới Thế giới vô vực em từng cứu người này một lần. Thế nên lần này anh ấy mới giúp em. Anh hiểu mà, người tốt được báo đáp, đúng không?”
Tư Ngang liếc cô một cái, từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại chuyển sang Durer ở phía xa.
Trì Am có hơi bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ anh.
Nửa giờ sau, đám người Tư Ngôn trở về, mà cái người vừa bị chặt tay lại không hề trở lại, kết cục đại khái không tốt lắm.
“Đại nhân, người này tới từ thế giới chiều không gian khác, hợp tác với quân Shatasshi. Chỉ cần có thể giết chết ngài, người của quân Shatasshi sẽ giúp bọn họ cướp chìa khóa.” Tư Ngôn nói xong, mặt cau mày có.
Tố chất thân thể của người từ thế giới chiều không gian thứ ba cực kỳ cường hãn, còn có lực tinh thần, người của thế giới khác rất khó mà sánh được với bọn họ, cũng có lợi thế hơn khi tranh đoạt chìa khóa. Thế nên quân Shatasshi đến từ thế giới chiều không gian thứ ba lợi dụng cơ hội này giao dịch với người của thế giới khác.
Có đôi khi, con người chỉ vì tín niệm muốn về nhà mà làm ra hành vi phát rồ, mất lương tâm. Tựa như hôm nay, vì giết chết Tư Ngang, thậm chí không tiếc sử dụng vũ khí nóng dẫn tới động vật bạo loạn, không màng sự chết sống của những người khác.
Nghe Tư Ngôn nói xong, Tư Ngang lộ ra vẻ khinh thường: “Bọn họ càng không cho tôi về, tôi càng muốn về.” Sau đó anh nở một nụ cười tàn bạo khát máu tiêu chí của nhân vật phản diện.
Trì Am nhìn thấy như vậy, cảm thấy bệnh tình của người này vẫn không nhẹ đâu.
Với tình hình này của anh, thật sự về thế giới chiều không gian thứ ba là có thể chấm dứt chiến loạn mấy trăm năm à?
Không biết vì sao, Trì Am luôn cảm thấy tương lai của thế giới chiều không gian thứ ba rất đáng lo ngại.