Người này đúng là một đại ma đầu, còn chưa thức tỉnh thành thiên ma đã nghĩ đến chuyện hủy diệt thế giới, hủy diệt nhân loại rồi.
Trì Am buồn cười chọc chọc eo của hắn, bị hắn quay đầu lại nhìn mình bằng cặp mắt đỏ kia, trái tim nàng thót một cái, lập tức cũng im lặng.
Nam nhân lại không thích thái độ nàng im lặng như thế này, duỗi tay ra ôm eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, sau đó nhìn về phía mãng ma vẫn đang đần độn tìm Trì Tinh đã biến mất, nói: “Này, rắn ngốc, bọn ta sắp rời khỏi đây, ngươi vẫn muốn tiếp tục canh giữ chỗ này hả?”
Mãng ma nghe được lời này, nhanh chóng trườn qua, xoay vòng chung quanh bọn họ, cơ thể khổng lồ kia cuộn lại thành mấy vòng, vây bọn họ vào giữa.
Nam nhân đạp một đạp vào người nó, mắt đỏ hết sức tà khí: “Nếu muốn cùng rời khỏi đây với bọn ta thì sau này phải ngoan ngoãn nghe lời, cho mày đi nuốt ai thì nuốt người đó.”
Mãng ma lắc lư người đồng ý.
Nghe được lời nói đầy hung tàn này, hoàng tử hoàng nữ ở chung quanh càng chắc chắn sự hung thần khủng bố của nam nhân này, không muốn dính líu quan hệ gì với hắn dù chỉ một chút.
Đáng tiếc phụ hoàng của bọn họ dường như không cảm nhận được nỗi lòng của nhi tử nữ nhi nhà mình, thấy hai người kia dẫn theo mãng ma canh giữ lăng mộ rời đi, Hiên Viên Hoàng cũng đi theo sau, cuối cùng đám hoàng tử hoàng nữ kia chỉ có thể bất đắc dĩ đành phải chầm chậm đi theo sau.
Sau nửa ngày, đám người bình an rời khỏi lăng mộ đại đế.
Sau khi bọn họ rời đi, lăng mộ đại đế đột nhiên rung lên, những nhân loại vẫn đang lang thang trong lăng mộ đại đế đều bị ném ra ngoài, lối vào lăng mộ đóng lại, cái đầu lâu khổng lồ kia cùng với thân thể chìm vào trong cát vàng, rất nhanh trên cát vàng có một tầng nước phủ lên, đầm nước làm cát vàng chìm xuống dưới đất, hình thành lớp đất chắc chắn.
Đám võ giả bị lăng mộ đại đế ném ra ngoài vẫn lơ mơ không hiểu gì.
Sao tòa lăng mộ này lại đột nhiên đóng lại?
Còn ánh mắt của đám võ giả từng đi đến ao máu trong cung điện với Hiên Viên Hoàng khi nhìn về phía Hiên Viên Hoàng lại sáng lấp lóe, đặc biệt là khi phát hiện thành chủ thành Thiên Ma cũng đi ra, hơn nữa bên người còn có con mãng ma rất quen thuộc kia, con ngươi co rụt lại.
Lăng mộ đã đóng lại, quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma tập trung hết lại, chuẩn bị trở về thành Thiên Ma.
Quân Hắc Giáp khí thế như lửa, đi theo thú kỳ lân màu tím chân đạp mây tím đi đầu kia, cùng nhau đi về hướng sa mạc phía xa xa.
Đồng hành với bọn họ còn có một con mãng ma toát ra hơi thở chẳng lành, tất cả những người nhìn thấy con mãng ma kia đều không nhịn được nhao nhao lùi về phía sau.
Sau khi Hiên Viên Hoàng dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, quay người nhìn về phía đám võ giả đến từ quý tộc thế gia kia, đột nhiên nói: “Tất cả các ngươi tới đây đi, có một số việc trẫm muốn nói cho các ngươi.”
Những võ giả khác lấy làm kỳ lạ nhìn đám võ giả của quý tộc thế gia kia đi theo Hiên Viên Hoàng đi vào nơi đóng quân của hoàng tộc, không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ lấy được đồ vật gì quý giá trong đại điện, cũng không chờ được đến lúc về, bây giờ đã muốn bắt đầu chia đồ ở đây?
…
Lúc chưa đến thì chạy nhanh một ngày một đêm, lúc quay về thì tốc độ chậm hơn rất nhiều, đến lúc nghỉ ngơi thì tuyệt đối sẽ không vội vã lên đường.
Thú kỳ lân bôn ba một ngày, lúc chạng vạng tối liền hạ trại nghỉ ngơi ở một gò đất cát vàng.
Nhóm thú kỳ lân vây xung quanh bên ngoài doanh trại, bọn chúng tập trung lại với nhau, trên người tản ra hơi thở của thần thú có thể ngăn cản hung thú trong đám hoang thú.
Trì Am ngồi trên nệm lót trải trên đất trong lều, im lặng nhìn nam nhân bên cạnh lười nhác tựa vào gối lớn uống rượu, ánh mắt nhìn từ gương mặt tuấn tú của nam nhân kia trượt đến bàn chân phóng khoáng đạp trên đất của hắn, hai chân không mang vớ, cứ để chân không như vậy giẫm trên đệm bện màu tím.
Có lẽ phát hiện ánh mắt của nàng, nam nhân đưa chén rượu qua, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Nàng muốn uống không?”
Trì Am lắc đầu tiếp tục nhìn hắn.
Nam nhân thản nhiên tự đắc cứ để mặc nàng nhìn, thỉnh thoảng lại nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, vô cùng phóng đãng với nàng.
Mỗi lần như vậy Trì Am đều bị nụ cười của hắn làm cho trái tim loạn nhịp, nụ cười này thật sự quá đẹp, khiến nàng có một ảo giác rằng nam nhân này từ một người bệnh IQ thấp đột nhiên biến thành một đồ ngốc tuấn tú tự giải thoát cho mình.
Có lẽ không phải là ảo giác đâu.
Đến lúc Tư Tuỳ bưng thịt đã nướng xong và bánh bao, hoa quả vào, nam nhân bưng một chén đồ uống màu xanh lên uống một ngụm, lúc muốn đút cho nàng, nhìn thấy vẻ mặt vi diệu của nàng, không nhịn nổi mà phá lên cười.
“Am Am, nàng thật sự tin đây là mật của thú Thanh Ngưu à? Thật ra đây chỉ là một loại nước trái cây thôi!” Hắn vừa nói vừa cười, cười đến nỗi không thở nổi.
Ánh mắt Trì Am nặng nề nhìn hắn, không phản ứng.
Nam nhân cười đến mức chảy cả nước mắt, dùng tay lau khóe mắt, dựa vào gối, dùng biểu cảm mập mờ trêu chọc nhìn nàng, tiếp tục nói: “Có phải rất buồn cười đúng không? Không ngờ nàng lại tin lời ta nói như vậy, lúc ấy ta ngốc như thế mà nàng cũng tin…”
Ánh mắt Trì Am ngày càng sâu thẳm hơn, cuối cùng rốt cuộc cũng nổi giận.
Nàng giống như núi Thái Sơn đè đầu nhào về phía hắn, muốn đè chết hắn, nào ngờ nam nhân này thì hay rồi, một tay ôm lấy nàng hít hà, chỉ hận không thể khảm nàng vào trong cơ thể mình, đôi môi mỏng đỏ thắm in dấu trên mặt nàng, vừa hôn vừa dùng giọng nói trầm thấp trêu chọc người khác gọi tên nàng.
“Tiểu Am Am của ta sao lại chơi vui như vậy chứ?”
Trì Am bị hắn xoay người lại đặt ở trên đệm, lúc hai tay giơ đến đỉnh đầu thì nghe thấy nam nhân dùng giọng nói tà khí vui vẻ nói lời này bên tay nàng, trái tim hơi co lại, cũng không biết đây là do kinh ngạc hay là do bị trêu chọc tới nỗi tâm can rung động, hoặc là hành động của hắn bây giờ giống như coi nàng là một món mỹ thực từ từ nhấm nháp.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Những lúc giữa hai người xuất hiện ngăn cách, không lăn giường thì không giải quyết được, nếu như một lần không giải quyết được thì lại lăn thêm mấy lần.