Lộ trình tiếp đó cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả cướp bóc thường gặp của Đại lục Vũ Thiên cũng không có ai mắt mù đến cướp của thành chủ thành Thiên Ma.
Nửa tháng sau, đoàn người đến thành Thiên Ma.
Từ rất xa, Trì Am đã thấy thành trì đứng sững giữa đỉnh núi đen, núi non màu đen trập trùng gập ghềnh, trên bầu trời tràn ngập mây đen gió xoáy, khắp nơi bị ma phong tàn phá, dưới nền đất phát ra tiếng gió vù vù u oán…
Trì Am cần phải thừa nhận, đây vốn dĩ chính là một tòa quỷ thành phải không? Chẳng trách phàm là người đi ngang qua đều bị nó dọa sợ, người bình thường căn bản không dám tới thành Thiên Ma, nhắc tới Thiên Ma là tái mặt.
Đây đúng là nơi ở tiêu chuẩn của đại ma vương phản diện.
Ánh mắt Trì Am chậm rãi chuyển từ thành Thiên Ma tới nam nhân đang nhìn nàng ra vẻ không chút để ý, thực ra cực kỳ kiêu ngạo và chờ mong.
Lúc này bọn họ đang đứng dưới chân núi thành Thiên Ma tạm nghỉ lấy sức. Dùng lời của Tư Tùy mà nói chính là cho thành chủ phu nhân tương lai thời gian chuẩn bị tâm lý. Sau khi thành chủ đại nhân dùng chỉ số thông minh ít đến đáng thương của mình suy tư một chút, không hiểu sao lập tức đưa ra quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn, không giống trước đây nhanh như điện chớp trực tiếp trở về thành.
“Đây là thành Thiên Ma, sau này nàng chính là thành chủ phu nhân của nơi này.” Tư Ngang nói.
Trì Am: “...” Vui không nổi thì phải nàm xao?
“Thích không?”
“... Cũng được.”
Thành chủ đại nhân hơi cau mày, giọng điệu nàng rất khiêm tốn, nhưng hắn có thể cảm giác được sự thất vọng của nàng, tựa như thành Thiên Ma không hề giống như trong tưởng tượng của nàng vậy. Thành chủ đại nhân ngẩng đầu nhìn thành Thiên Ma, cho dù là lốc xoáy đen trên bầu trời hay ma phong rào rào thổi qua xung quanh hoặc là núi non đen trập trùng… rất tốt mà, rốt cuộc nàng không thích chỗ nào?
Là người bình thường thì đều không thích nổi đâu, ok?
Trì Am thấy tuy ngoài mặt người này không chút thay đổi, nhưng giọng điệu hi vọng nàng thích khiến nàng không sức đâu mà phỉ nhổ. Không hiểu sao thẩm mĩ Tư Ngang bây giờ lại đáng sợ như vậy chứ? Có lẽ nào vì hắn là thiên ma sắp thức tỉnh trong thế giới này nên thẩm mỹ bị đồng hóa?
Đúng là không thể đáng sợ hơn được nữa.
Thấy từ lúc nàng thấy thành Thiên Ma vẫn luôn duy trì trầm mặc, nét mặt Tư Ngang dần trở nên lạnh lùng, cũng không nói gì nữa.
Đoàn người yên lặng ăn gì đó, sau thời gian nghỉ tạm mới tiếp tục xuất phát lên thành Thiên Ma.
Đường núi gập ghềnh, kỳ lân thú có được năng lực leo trèo cực mạnh, hoàn toàn không trở ngại đi tới. Binh lính tuần tra thành Thiên Ma ẩn nấp xung quanh vừa thấy kỳ lân tím kia là biết thành chủ trở lại, không hề lộ mặt.
Trì Am nằm trong lòng Tư Ngang, xốc áo choàng nhìn ra ngoài, phát hiện ma phong quanh quẩn sườn núi vừa thấy bọn họ đều tự động tránh ra, nơi bọn họ đi tới, ma phong biến mất vô tung, nhượng ra một con đường an tĩnh.
Càng đến gần thành trì trên đỉnh núi, ma phong xung quanh càng kịch liệt, gần như hình thành gió lốc màu đen, tương tác với lốc xoáy mây đen trên bầu trời, nhìn sao cũng là một nơi hiểm yếu.
Trì Am nhìn ma phong xoay tròn xung quanh và con đường ma phong tách ra, mơ hồ hiểu được ma phong chịu sự khống chế của nam nhân này.
Thân phận hắn ở thế giới này chính là một thiên ma sắp thức tỉnh.
Trì Am không khỏi có chút lo lắng, nàng hơi cắn môi dưới, ánh mắt lại lập tức trở nên kiên nghị.
Mặc kệ thế giới này như thế nào, nàng đều sẽ nỗ lực sống sót, ít nhất phải chữa khỏi cho hắn rồi nói sau. Bằng không nàng không dám tưởng tượng thế giới tiếp theo hắn sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Một đường đi tới, thật lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào thành Thiên Ma trên đỉnh núi.
Cửa thành Thiên Ma đứng vững giữa mây đen, hai bên là thị vệ hắc giáp đứng thẳng tắp, khí thế bưu hãn. Đây là quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma, theo lời của thế nhân, bọn họ là một đội quân khiến người nghe tiếng sợ mất mật, ngay cả đội quân tinh nhuệ do hoàng tộc thành lập cũng không dám đối địch với bọn họ.
Kỳ lân thong thả nện bước, tiến vào thành Thiên Ma.
Sau khi vào thành, trước mặt là một ngã tư đường rộng mở có thể để hơn mười kỳ lân song song di chuyển, con đường uốn lượn tới tòa thành xa xa đứng sững trên núi. Hai bên ngã tư đường là phòng ốc chỉnh tề, không khác gì với thành trấn khác, tửu quán, khách điếm, tạp hóa vân vân đều đầy đủ.
Điều bất ngờ chính là ngã tư đường thành Thiên Ma náo nhiệt vô cùng, không ít người đi đường, còn có rất nhiều thương đội do thành Thiên Ma tự thân thành lập vừa từ bên ngoài trở lại, tiếng thét to rao hàng liên tiếp. Khi thấy kỳ lân màu tím dẫn đầu đoàn người, mọi người trên ngã tư đường vội vàng lui tới hai bên cúi gục đầu xuống, ngã tư vốn náo nhiệt lập tức im ắng lại.
Trên đường cái bất chợt an tĩnh này, chỉ có tiếng vó kỳ lân thải đá phiến cứng rắn đi về phía trước.
Kỳ lân xuyên qua ngã tư đường, nhắm thẳng tới tòa thành trên ngọn núi, trải qua tầng tầng trọng binh gác, cuối cùng cũng đã về tới phủ thành chủ thành Thiên Ma.
Kỳ lân dừng lại tại quảng trường trước phủ thành chủ, Tư Ngang ôm Trì Am bước xuống.
Thành chủ trở về, phủ thành chủ vẫn im ắng như cũ, chỉ có một nam tử trung niên trông như quản gia dẫn vài người hầu tới nghênh đón, quy cách có vẻ mộc mạc vô cùng. Trừ cái này ra, Trì Am có thể cảm giác được phủ thành chủ tràn ngập khí tức áp bách, khác hẳn ngã tư tương đối náo nhiệt trong thành Thiên Ma.
“Thành chủ, ngài đã trở lại!” Quản gia lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trang.
Nam nhân vẫn ôm Trì Am, bỗng dưng nói: “Ngày mai có thể tổ chức hôn lễ không?”
Quản gia không hề bị lời này làm ngạc nhiên, chỉ đáp: “Thành chủ, đồ cưới của thành Lâm Xuyên còn chưa tới…”
Nam nhân cau mày nhìn về phía Tư Tùy, giọng điệu lạnh xuống: “Khi nào bọn họ tới?”
Tư Tùy có thể cảm giác được hắn đang bực bội, vội đáp lời: “Theo tốc độ bình thường thì cần hai mươi ngày nữa.”
Không phải ai cũng đều có thể có tốc độ hành quân như người thành Thiên Ma, đặc biệt là đội ngũ đưa dâu thành Lâm Xuyên còn cần vận chuyển của hồi môn của Trì gia, tốc độ càng chậm rất nhiều.
“Ngươi phái người đi qua, yêu cầu bọn họ trong vòng mười ngày phải đến thành Thiên Ma, sau đó tổ chức hôn lễ.” Tư Ngang ra lệnh.
Tư Tùy đáp một tiếng, lập tức xoay người đi chuẩn bị.
Tư Ngang không để ý ánh mắt những người khác, một đường ôm Trì Am đến chủ viện phủ thành chủ, sau đó rất tự nhiên ôm người đến… phòng ngủ của mình.
Khi Trì Am bị hắn thả xuống, bộ áo cưới trên người hơi lộn xộn. Sau đó, vị thành chủ này mặt không đổi sắc cúi người vuốt nếp nhăn trên y phục cho nàng.
“Sau này nàng sẽ ở tại đây.” Tư Ngang nói xong, chăm chú quan sát nét mặt của nàng.
Trì Am ‘à’ một tiếng, quan sát căn phòng tối như mực này, đáy lòng sinh ra chút áp lực. Ngay cả rèm mành cũng đều là màu đen, rốt cuộc thiên vị màu đen đến mức nào thế? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn biến bản thân thành ma đầu người ngại chó ghét hay sao?
“Nàng cảm thấy thế nào?” Tư Ngang chợt hỏi.
“... Rất tốt.”
Hắn yên lặng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Trì Am bị hắn nhìn cho chột dạ, ho khan một tiếng: “Nếu thêm chút màu sắc thì càng tốt.”
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Trì Am vẫn chống đỡ áp lực, đưa ra một ít ý kiến. Sau đó chỉ thấy hắn gật đầu, bảo nàng nghỉ ngơi rồi đi thẳng ra ngoài.
Trì Am vừa ngồi một lát, uống trà nha hoàn dâng lên, đã thấy quản gia dẫn vài nha hoàn khiêng một đống đồ này nọ tới.
Nửa canh giờ sau, căn phòng vốn tối như mực tăng thêm một ít màu sáng sủa, bức màn đổi thành màu xanh lá mạ, vách tường đổi thành mành trúc dệt hình thiên tiên, mành từ lọng che rủ xuống cũng đổi thành màu đỏ sậm thêu chỉ bạc, trên cửa sổ đặt một chậu hoa mộc sương, đây là loại thực vật duy nhất có thể ương ngạnh sinh trưởng giữa ma phong.
Trì Am vô cùng vừa lòng.