Quản gia không thèm nhìn ánh mắt ngăn cản của Tư Tùy, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Phu nhân, mấy thế hệ bọn ta đều ở trong thành Thiên Ma, lấy việc bảo vệ thành Thiên Ma làm nhiệm vụ của mình, nếu như thành chủ thật sự... Đến lúc đó, xin phu nhân đừng, đừng... từ bỏ ngài ấy.”
Trì Am chỉ im lặng nhìn ông.
Quản gia cúi đầu hành lễ với nàng, sau đó xoay người rời đi, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, đáy mắt ngấn lệ.
Tư Tùy dè dặt nhìn Trì Am, nói: “Phu nhân, chỉ vì quản gia quan tâm đến thành chủ thôi. Từ lúc thành chủ còn chưa nhớ được chuyện thì đã được đưa đến thành Thiên Ma, là quản gia tự tay mình nuôi lớn ngài ấy, tất nhiên tình cảm không tầm thường. Thành chủ lúc còn nhỏ bị ma khí ảnh hưởng, thần trí thiếu tỉnh táo, dù có thể bình an lớn lên nhưng lại cực kì trầm lặng quái gở, làm việc luôn khác người thường, bị thế nhân cho là tên Ma đầu...”
Nói đến đây, Tư Tùy cũng thấy thương cảm: “Thành chủ đã khác với lúc trước rồi. Từ nhỏ đôi mắt của ngài ấy đã có màu máu đỏ đục ngầu. Màu máu đục này cũng có nghĩa là thiên ma bị trấn áp nhiều năm bắt đầu ngưng tụ sức mạnh trở lại. Hắn đang không ngừng lớn mạnh cho nên mới truyền ra lời đồn thành chủ sẽ thức tỉnh thành thiên ma.”
“Thực ra đó không phải là tin đồn, nếu không thì năm đó bọn ta cũng đã không cố ý đến Trì gia ở Lâm Xuyên để đưa nữ nhi Trì gia tới đây...”
Trong thâm tâm những người như Tư Tùy, cho dù thành chủ của họ sẽ thức tỉnh thành Thiên ma thì cũng không thể phủ nhận rằng đây là đứa trẻ mà họ đã nuôi dưỡng, làm sao bậc cha mẹ có thể không thương xót con mình? Thành chủ có nhiều như vậy, nhưng lại đúng lúc Tư Ngang kế nhiệm thì sức mạnh của thiên ma lại tích tụ xong, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ phong ấn, điều này cũng ảnh hưởng đến hắn, vậy làm sao bọn họ không cảm thấy đau lòng cho được?
Cho nên bọn họ mới cố nghĩ ra trăm phương ngàn kế, chỉ mong khi khi thiên ma phá phong ấn thức tỉnh trong người hắn thì hắn thì vẫn có thể duy trì được ý thức, không trở thành một con quái vật chỉ biết chém giết.
Sau khi Tư Tùy rời đi, Trì Am ngồi mất một lúc lâu, quay đầu nhìn vào phòng trong, nói: “Chàng nghe thấy phải không, còn chưa đi ra à?”
Một bàn tay thon dài tái nhợt vén tấm rèm châu lên, bóng người cao lớn xuất hiện, nam nhân đi đến sau lưng nàng, ôm nàng từ phía sau, vùi mặt vào giữa cổ nàng.
Tóc của hắn chưa được chải chuốt, xõa xuống má nàng, khiến cho nàng thấy nhột muốn cười.
“Bọn họ rất quan tâm chàng.” Trì Am xoa đầu hắn.
Nam nhân ừ một tiếng, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Ta sắp thức tỉnh thành thiên ma rồi, nàng có sợ không?”
Trì Am cười nói: “Chàng không biết ở thế giới khác ta còn có cái tên khác sao?”
“Tên gì?”
“Ngốc to gan!” Ỷ vào việc hắn không có ký ức, nàng nói hươu nói vượn rất nghiêm túc: “Cho nên làm sao ta lại sợ chứ? Ta là một người đã từng bò qua Tu La Địa Ngục, qua quỷ vực rồi đấy…”
Nam nhân nghe nàng nói linh tinh thì mỉm cười, đợi nàng nói xong liền bế nàng lên hỏi: “Ngốc to gan, nếu nàng đã to gan như vậy thì khi khi ta thức tỉnh không được sợ đâu đấy, nếu không thì ta cũng không biết ta sẽ làm ra chuyện gì đâu, biết chưa?”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng hành động đè nàng xuống giường lại dã man như tên Ma đầu, “làm” nàng như muốn đưa nàng vào chỗ chết, muốn khiến nàng sụp đổ cầu xin lòng thương xót.
Áp lực của Trì Am hơi nặng.
…
Đêm khuya thanh vắng, vạn vật yên tĩnh, là thời điểm mọi người đang ngủ ngon, đột nhiên giữa không gian phát ra một tiếng gầm đáng sợ.
Mây đen phía trên thành Thiên Ma không ngừng khuấy động, ma phong gào thét, phong vân đột biến, tòa thành trên đỉnh núi giống như một tòa thành đang rơi vào nguy hiểm, dường như trong cơn ma phong bốn phía nó có thể rơi xuống dưới vách núi chỉ trong tích tắc.
Trì Am đột ngột mở mắt ra, lập tức bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu.
Trong bóng tối, chủ nhân của đôi mắt trông rất hung dữ như ác quỷ, huyết quang trong mắt như từng tầng từng lớp sóng máu, không ngừng tụ tập từ chung quanh đến chỗ sâu trong mắt, hình thành một giọt máu chói sáng. Mỗi khi tụ lại, giọt máu trong mắt lại càng trở nên ướt át kiều diễm hơn, giống như giọt máu đầu tim phá vỡ trái tim, kỳ lạ mà nguy hiểm.
Hắn che trán, mồ hôi đầm đìa trên mặt, thần sắt cố nén đau đớn.
Ma phong thổi vào từ giữa khe cửa và cửa sổ đóng chặt, đồ vật trong căn phòng rung động, lung lay sắp đổ, chợt có một tiếng nổ đột ngột, tất cả đồ sứ trong nhà đều nổ tung, biến thành một đống bột.
“Tư Ngang!” Trì Am bổ nhào qua.
Nhưng một trận ma phong vô hình đã tách nàng ra, suýt chút nữa đã ném nàng xuống gầm giường. Nàng nhanh tay bắt lấy cột giường, cột giường bị nàng bóp ra dấu tay.
Nam nhân đau đớn tột cùng, nhưng khi biết nàng sắp rơi ra ngoài hắn vẫn muốn vươn tay ra, nhưng một tầng ma khí màu đen đã bao bọc lấy bàn tay hắn, khiến bàn tay đó trở nên đáng sợ như tay ma, toát ra ma khí hắc ám kinh khủng, thậm chí có thể sẽ làm tổn thương đến nàng
Hai tay hắn chợt khựng lại, chậm rãi thu về, nói miễn cưỡng: “Am Am, ta không sao.”
Làm sao có thể không sao chứ?
Trì Am nhảy ra khỏi giường muốn giúp hắn nhưng lại không thể lại gần, vô cùng lo lắng, hỏi: “Tư Ngang, bây giờ chàng cảm thấy thế nào? Có phải là...” Sắp thức tỉnh trở thành thiên ma không?
Mặc dù không hỏi ra những lời này, nhưng nhìn dị tượng bên ngoài thì dù ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được.