“Không, ta không muốn chết, mau đưa ta rời khỏi đây!” Trì Tinh thét chói tai, cuống quít triệu hồi các sinh vật ma pháp nàng ta đã thu thập vào trong không gian từ trước đó, muốn dùng chúng để chống lại đòn tấn công của Trì Am.
Nhưng nàng ta nhanh chóng phát hiện ra kiếm thuật của nữ nhân này rất cao cấp, mặc dù chỉ là võ hoàng nhưng lại có thể phát huy sức mạnh của võ đế, giết sạch tất cả các sinh vật ma pháp trong không gian của nàng ta.
Ánh mắt Trì Tinh tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên thân thể của nàng ta lại trở nên không phải là của mình nữa, như bị thứ gì đó điều khiển, nàng ta cố gắng phản kích đến cùng, lao về phía Trì Am, chặn chiêu đánh tới của nàng, sử dụng thành thạo mọi loại ma pháp, đánh cân sức với nàng.
Ma pháp nhiều màu và linh quang của linh đồ lấp lóe trong bóng tối, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với sự thức tỉnh của thiên ma.
Khi những võ giả đang chiến đấu nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ kinh hoàng, dù là ma pháp hay linh quang thì đều không phải là thứ sẽ tồn tại trên thế giới này, chẳng lẽ hai nữ nhân này đều không phải là người của Đại lục Vũ Thiên như lời đồn đại sao?
Ngoài thế giới này còn có thế giới khác!
Trì Am liên tục đánh ra mười mấy tấm linh đồ tạo thành một đồ trận tấn công đối phương, khó khăn lắm mới đem vây được Trì Tinh đột nhiên như phát điên lại. Linh lực khô kiệt khiến thân thể nàng bủn rủn, nàng không dám chủ quan khinh địch.
Trì Tinh bị kẹt trong đồ trận, ánh mắt máy móc lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, trên mặt là thần sắc rất kỳ quái.
“Ta giết ngươi...” Nàng ta nói bằng giọng cứng nhắc: “Chỉ cần ngươi chết thì có thể bị trọng thương... Theo lệnh của Thập Phương Thiên Thần, ngươi nhất định phải chết...”
Trì Am nhíu mày, mặc dù không rõ ý của nàng ta nhưng nàng biết lúc này Trì Tinh đang bị cái gì đó khống chế, có lẽ chính là hệ thống mà nàng ta đã nói đang điều khiển, mục tiêu của hệ thống này rõ ràng là nàng và Tư Ngang.
Trì Am vỗ hai tay, đồ trận huyễn hóa thành sát trận.
Thân thể Trì Tinh bị cắt ra đầy vết máu, nhưng vẫn còn đang muốn đột phá đồ trận, muốn tiếp tục giết chết nàng.
Cuối cùng Trì Am hét lớn một tiếng, đồ trận huyễn hóa thành kiếm ảnh, Trì Tinh bên trong đồ trận bị chém thành gậy người dưới đòn kiếm ảnh, cuối cùng tắt thở chết đi.
Khi Trì Tinh chết, chợt có một thứ gì đó giống như một hình ảnh bốn chiều trôi ra khỏi cơ thể nàng ta.
Trì Am còn chưa nhìn rõ hình ảnh bốn chiều đó là gì thì đã cảm giác được chiếc nhẫn trên ngón tay mình nóng lên, sau đó xuất hiện một bóng người xinh đẹp, nhanh chóng bổ nhào vào hình ảnh bốn chiều kia, vươn bàn tay mảnh khảnh ra, cầm lấy vần vò rồi nhét nó vào miệng.
Trì Am ngẩn người nhìn bóng người hư ảo kia nuốt chửng thứ kia, đột nhiên hình dáng của nàng ta chợt rõ hơn ngưng được thành thực thể, cuối cùng cũng đã nhìn ra được đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy dài bó sát ngực màu đỏ thẫm, trên mặt lộ ra vẻ cao quý ngạo mạn nhìn mọi người, trông rất có dáng vẻ của một nữ vương mạnh mẽ.
“Nhìn cái gì? Còn không mau đi tìm thiên ma đi?” Nữ vương đột nhiên quát nàng, tính tình không tốt lắm.
Trì Am: “... Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, bây giờ Linh cụ quấy rối kia đã bị ta nuốt chửng rồi, trên thế giới này không có thứ gì gây nguy hiểm nữa, chỉ cần ngươi có thể xoa dịu tên nhóc ma quỷ kia đừng phát điên thì ngươi sẽ không chết sớm đâu.”
Trì Am: “... Ồ.”
Yêu Yêu thấy nàng ngơ ngác thì thật sự không đành lòng nhìn nàng, rõ ràng là đã bị người nào đó làm cho trở thành một kẻ ngốc nghếch rồi.
Nàng ta thấy tâm mình mệt mỏi quá rồi, lại nói tiếp: “Ta không thể nhiều lời, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, kiên trì giữ lấy bản tâm, khi trở về thì mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ. Tất nhiên là ngươi cũng phải cẩn thận với mấy cái Linh cụ đó, bọn chúng đến từ chỗ Thập Phương Thiên Thần đấy…”
Thân ảnh Yêu Yêu dần biến mất, cuối cùng biến thành một luồng đỏ thẫm biến mất vào trong chiếc nhẫn trên tay nàng.
Trì Am vô thức cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn, trong lòng cái hiểu cái không.
Đây là chiếc nhẫn mà Tư Ngang đeo vào cho nàng ở kiếp thứ nhất, lúc ấy hắn nói mấy câu kỳ quái, sau đó nàng lại hoảng sợ phát hiện chiếc nhẫn này không thể rút ra được. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, chiếc nhẫn này là một Linh cụ, bên trong có một cô gái xinh đẹp, có lẽ cô gái xinh đẹp này cũng là một khí linh…
Còn nữa, Thập Phương Thiên Thần là cái gì?
Trì Am thật sự muốn phát điên lên rồi, em gái Linh cụ để lại tin tức quá ít khiến nàng càng thêm hoang mang hơn.
Ngay khi nàng sắp muốn phát điên thì chợt có vài tiếng sấm liên tục vang lên trên bầu trời, sấm sét càng lúc càng lớn, vòng xoáy mây đen trên bầu trời hình thành Ma Nhãn bắt đầu lao về phía thành Thiên Ma
Nó sẽ phá hủy thành Thiên Ma.
“Làm sao bây giờ?” Hiên Viên Hoàng người đầy vết máu đi đến trước mặt Trì Am, lo lắng hỏi.
Trì Am ngơ ngẩn nói: “Ta cũng đâu có biết!”
Những người bị cơn cuồng phong đột ngột trở nên mãnh liệt thổi cho ngã trái ngã phải trong thành Thiên Ma cũng cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đáng sợ, trái tim họ như thắt lại, không thể chịu đựng nổi.
Trì Am nhìn về phía cách đó không xa, mặc dù Trì Tinh đã chết nhưng người cự giáp khổng lồ và đội quân rối ma kia vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tấn công thành Thiên Ma, quân Hắc Giáp trong thành Thiên Ma ngăn cản đội quân bù nhìn tấn công, còn các võ đế đến rút tiếp viện thì ngăn cản người cự giáp.
Mấy võ đế liên thủ mà cũng không thể làm bị thương người cự giáp khổng lồ, điều này khiến vẻ mặt của mọi người đều vô cùng nặng nề.
Người cự giáp khổng lồ này thực ra không đáng sợ, điều đáng sợ duy nhất là cơ thể nó rất cứng, không thể làm nó bị thương, chỉ có thể ngăn cản trong vô vọng, không thể trực tiếp giải quyết nó.
Cũng không thể để mấy võ đế không ngủ không nghỉ ngăn chặn nó chứ?
Cuối cùng Ma Nhãn cũng bay đến trên không trung thành Thiên Ma, bao phủ toàn bộ tòa thành bên trong, những tòa nhà tiếp xúc với Ma Nhãn đều đông cứng rồi biến thành những mảnh vụn.
Lúc này trên trời xuất hiện dị tượng, ma phong gào thét, trên bầu trời tiếng sấm rền rĩ.
Bên ngoài thành Thiên Ma tụ tập vô số võ giả, họ muốn đột phá ma phong phong tỏa bên ngoài để tiến vào đỉnh núi thành Thiên Ma nhưng không thể vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn dị tượng trên không trung thành Thiên Ma, chán nản chờ đợi thiên ma thức tỉnh, nghênh đón tận thế.
Một luồng khí tức đáng sợ lan ra từ trong lòng đất thành Thiên Ma, tất cả những người bị luồng khí tức này bao bọc đều khiếp sợ đến mức không thể động đậy.
Trì Am tiện tay đẩy ra một tên chiến sĩ quân Hắc Giáp suýt bị một con rối giết chết, lại bắn ra một loạt linh đồ, những người được linh đồ che chở đều cảm thấy dễ chịu hơn.
Hiên Viên Hoàng đột nhiên nghiêm túc nhìn Trì Am, nói: “Hoàng thẩm, thẩm là nữ nhi Trì gia, nghe nói nữ nhi Trì gia có sức mạnh thần kỳ khống chế Thiên ma, thẩm xông lên đi!”
Trì Am: “... Dù sao thì ta cũng không có.”