Đèn rực rỡ mới lên, lâu đài Gross đã bắt đầu náo nhiệt.
Quý tộc ma cà rồng mặc áo choàng tinh xảo khoác tay bạn nam hoặc bạn nữ bên cạnh bước từ trên xe ngựa xuống, bước đi trong đêm vào tòa lâu đàn Gross rực rỡ ánh đèn, ven đường có vô số người hầu ma cà rồng mặc đồng phục tiếp đón.
Những người hầu ma cà rồng này đa số là người phương tây và người phương đông, làn da trắng bệch, ngũ quan tinh xảo, trên mặt nở nụ cười hoàn mĩ đón tiếp các vị khách ma cà rồng tới từ khắp mọi nơi.
Quý tộc ma cà rồng tới tham gia tiệc sinh nhật của thân vương Muffies càng ngày càng nhiều, nhưng quý tộc quen biết nhau kia tụm năm tụm ba lại với nhau, trên tay cầm một cốc máu sang quý, trên mặt nở nụ cười thận trọng, cố làm ra vẻ mà bàn luận một số thời sự của con người và chuyện của giáo đình.
“Nghe nói lần này người thừa kế của thân vương Lavasy thân vương Neo cũng sẽ tới, là thân vương Muffies đích thân mời tới đây.”
Vừa nói ra lời này, tất cả các ma cà rồng đều không nhịn được giật mình hô lên, những ma cà rồng vốn đang nói chuyện nghe thấy mấy chữ “thân vương Neo”, làm gì còn quan tâm tới chuyện nói chuyện nữa, vội vàng dựng lỗ tai lên.
Người tiết lộ tin tức này là công tước Quick, anh ta cố ý nói: “Tôi cũng là ngẫu nhiên nghe được thôi, để có thể mời anh ta tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, thậm chí thân vương Muffies còn đồng ý rất nhiều mặt lợi thì mới có thể mời anh ta tới đấy.”
Có được đáp án chắc chắn, trên mặt đám ma cà rồng đều lộ ra vẻ hưng phấn.
“Thế thì tốt quá rồi, lâu lắm rồi tôi không gặp được anh ta, nghe nói anh ta sống ở phương đông cũng không tệ.” Một công tước nói.
“Đúng đó, phương đông không có giáo đình đuổi sát chúng ta giống như chó điên, tông giáo tín ngưỡng ở mảnh đất đó không mạnh, ma cà rồng ở đó hoàn toàn được tự do, đúng là một quốc gia lí tưởng.”
“Còn cả đống nước thánh đáng ghét kia của giáo đình nữa, chỉ ngửi thấy cái mùi đó thôi là tôi có thể không uống nổi một giọt máu nào trong cả tháng rồi.”
“Vẫn là phương đông tốt, chả trách thân vương Neo kia lại không muốn về.”
Nghe thấy đám ma cà rồng này ầm ĩ khen ngợi phương đông, một người hiểu chuyện không nhịn được nói: “Đúng là hiểu biết sai lầm, đừng quên phương đông còn có một đám người tu chân thần bí nữa.”
“Người tu chân?” Cả nhóm ma cà rồng dưới hầu tước đều một mặt tò mò.
Công tước cất lời kia nói với giọng điệu thận trọng: “Mấy người tưởng rằng phương đông thực sự là mảnh đất sạch sẽ sao? Nơi đó có một đám người tu chân, nghe nói tộc này có sức mạnh vô cùng to lớn, bọn họ sống thoát khỏi thế tục, thậm chí người bình thường còn không biết tới sự tồn tại của bọn họ. Nếu như ma cà rồng dám vào phương đông, lập tức sẽ bị bọn họ diệt trừ. Thân vương Neo có thể ở lại đó, nguyên nhân là vì mẹ của ngài ấy là một tu sĩ phương đông.”
Nghe thấy lời này, đám ma cà rồng trẻ tuổi cuối cùng cũng vỡ lẽ.
Sau khi thân vương Neo ra đời không lâu, liền được đưa tới phương đông, trở nên vô cùng thần bí trong đám ma cà rồng, rất nhiều người nghe tới tên của anh nhưng chưa chắc đã từng gặp anh. Mỗi lần ma cà rồng tụ hội, anh rất ít khi tới tham gia, mỗi lần đều qua lại vội vàng, thành ra có rất ít người biết chuyện của anh, đa số đều là những quý tộc ma cà rồng có địa vị khá cao có thể biết được một chút.
Trong lòng ma cà rồng, mảnh đất phương đông vô cùng thần bí, nhưng vì những ma cà rồng cao cấp kia đều tránh né mảnh đất này, khiến phương tây trở thành địa bàn đi săn của bọn họ, đối chọi lại với giáo đình, thành ra những ma cà rồng bên dưới cũng rất ít khi đề cập tới phương đông, đi săn cũng sẽ tránh phương đông, hiểu biết không đủ về nơi đó.
Một đám ma cà rồng nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Ma cà rồng trong sảnh tiệc đồng loạt quay đầu lại nhìn, qua cửa sổ sát đất to lớn, có thể nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi lái vào lâu đài Gross.
Người lái xe là một ma cà rồng có thực lực hầu tước, anh ta nhảy xuống xe ngựa một cách tao nhã, mở cửa xe ra, chắp tay đứng ở đó.
Đám ma cà rồng nhìn thấy cảnh này thì giật mình trong lòng, coi ma cà rồng có thực lực hầu tước là người hầu, trừ thân vương ra, không có ma cà rồng nào có thể dùng được, cho nên ma cà rồng trong xe ngựa kia chắc chắn là một thân vương.
Nhớ tới ba vị thân vương nào đó giờ đã ở trong lâu đài Gross, đám ma cà rồng lập tức ý thức được rằng ma cà rồng trong xe ngựa là thần thánh phương nào, ai ai cũng không nhịn được nín thở nhìn sang.
Quả nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy ma cà rồng trong xe ngựa đi xuống.
Trên người anh khoác một chiếc áo choàng màu đen, vạt áo choàng được đính hồng ngọc, ba dây xích bạc xuyên qua vai trái, mắc ở trên hồng ngọc, vạt áo và vạt dưới được thêu hoa văn màu bạc, lúc đi vô tình lóe lên ánh sáng bạc thần bí, lộ ra sự khiêm tốn xa hoa.
Chỉ nhìn cách ăn mặc thôi đã biết thân phận của ma cà rồng này không tầm thường. Mái tóc dài màu đen mềm mại được buộc sau đầu bằng lụa thủ công, để lộ khuôn mặt không chỗ nào là không hoàn mĩ, đôi mắt màu máu đẹp đẽ nhìn qua lạnh nhạt, lập tức khiến những ma cà rồng kia cảm thấy áp lực to lớn.
Chỉ nhìn một cái, anh liền thu lại tầm mắt, sau đó vươn tay về phía xe ngựa.
Cảnh tượng này lại khiến những ma cà rồng kia có hơi nghi hoặc, có thể khiến một ma cà rồng cấp bậc thân vương tự mình đỡ xuống xe, lẽ nào...
Tiếp đó, liền thấy một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen bước ra khỏi xe, được ma cà rồng kia cẩn thận đỡ xuống xe ngựa.
Tất cả những ma cà rồng cảm nhận được hơi thở trên người người phụ nữ đều không khỏi sững sờ, đây là một con người bình thường, không phải ma cà rồng, cũng không phải tình nhân hoặc huyết nô được ma cà rồng nuôi. Nhưng cô lại được thân vương ma cà rồng tự mình đưa tới đây, hơn nữa còn với tư thế như thế này, lẽ nào đây là tình nhân nhân loại của thân vương Neo sao?
Người hầu cung khính dẫn họ đi vào, sắp tới thời gian bữa tiệc, bên ngoài không còn ma cà rồng tới nữa, những người hầu đón khách kia liền rời đi theo.
Sau khi các người hầu rời đi, trong lùm hoa trong sân đột nhiên rung lên nhè nhẹ, dường như có gió thổi qua.
Dương Thiên ẩn nấp trong lùm hoa cao nửa người nhìn chằm chằm vào trong sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy kia, nhớ tới cảnh vừa nhìn thấy ban nãy, sắc mặc vô cùng khó coi.
Quả nhiên là Trì Am đã phản bội anh ta, ở bên một ma cà rồng, người phụ nữ không còn trinh trắng như vậy, thực sự khiến anh ta khó mà chấp nhận nổi.
Khi nghĩ như vậy, lại cảm thấy sự không cam lòng thuộc về “Dương Thiên” ở trong lòng.
Nguyên chủ là một trạch nam, bởi vì mọi mặt đều không xuất sắc, tính cách vô cùng tự ti, cho dù thích một người phụ nữ cũng chỉ dám âm thầm thích, không dám để người ta biết, sợ bị người ta cười nhạo là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Còn Dương Thiên lại không cảm thấy sao cả, Trì Am có cấp bậc nữ thần trong mắt nguyên chủ nhưng ở trong mắt anh ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ người phàm không có thực lực gì, trừ việc trông có hơi xinh đẹp ra, thì chẳng có chỗ nào đáng để anh ta chú ý cả, anh ta có thể bố thí cho cô chút tinh lực đã là niềm vinh hạnh của cô rồi.
Tuy rằng anh ta không thích loại phụ nữ không trinh trắng như Trì Am, nhưng tâm nguyện của nguyên chủ còn chưa hoàn thành, chỉ có thể tiếp tục theo đuổi lại người phụ nữ này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Thiên có chút tức giận, càng chán ghét Trì Am hơn, hận không thể chơi đùa cô một trận rồi vứt bỏ, cho cô một bài học, đỡ cảm thấy nghẹn trong lòng.
Đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa được.
Cảm nhận được sự bất thường của Dương Thiên, cha sứ Harris ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Dương, anh sao vậy? Đừng có manh động, đám ma cà rồng kia không đơn giản như anh tưởng tượng đâu.”
Dương Thiên không cho là như vậy, nhưng cũng không muốn so đo quá nhiều với mấy lão già ngoại quốc này, nói rằng: “Tôi biết rồi, ông yên tâm đi.”
Harris có chút không yên tâm, nhưng ông ta cũng thấy được bản lĩnh của Dương Thiên rồi, đối phó với ma cà rồng không có vấn đề gì, hẹn thời gian tập hợp với anh ta rồi quay đầu đi làm việc.
Dương Thiên nhìn ma cà rồng chen chúc trong sảnh tiệc, ánh mắt hơi trầm xuống, cũng rời đi theo.