Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 768

Lilisi giải thích tiếp: “Năm đó tôi từng đấu với ma tu phương đông kia, thủ đoạn chạy trốn của tu sĩ nhiều hơn so với tưởng tượng của chúng ta đấy, nếu tên kia đã dám dùng bùa nổ, có nghĩa hắn có thứ để chạy trốn.”

Davis cũng nói: “Neo có thể đuổi theo khí tức sinh mạng, ban nãy khí tức của người kia bỗng chốc biến mất trong đám nổ, chắc là đã dùng thủ đoạn chuyển dịch để chạy trốn.”

Muffies không hề nghi ngờ phán đoán của bọn họ, nhưng vẫn tức giận khó nguôi.

Lau đài của ông ta bị một nhân loại nổ cho tan tành mà ông ta còn chưa giết chết người kia để xả hận, đúng là đáng chết. Lúc này nỗi hận của Muffies vớ Dương Thiên đã vượt qua đám cha sứ của giáo đình, hận không thể trực tiếp đào tên kia ra làm thành huyết nô, để tên đó chỉ có thể sống dưới sự đàn áp của ông ta cả đời.

Ngay lúc những ma cà rồng này vẫn còn lo sợ trước việc lâu đài Gross bị nổ, Tư Ngang là khách nói rằng: “Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây.”

Mấy thân vương ma cà rồng quay đầu lại nhìn anh.

Nhìn thấy anh luôn bảo vệ nhân loại kia trong lòng, ánh mắt Lilisi lóe lên, liếc thấy con gái mình nhìn anh ngây dại, trong lòng mong anh đi nhanh chút, sau này không về nữa thì càng tốt, đỡ cho đứa con gái ngốc này làm ra chuyện càng ngốc hơn.

Nghĩ tới đây, Lilisi cũng tức giận, vốn tưởng rằng con gái tìm một tình nhân để phát tiết nỗi khổ cầu mà không có được trong lòng, ai mà ngờ rằng đó là một tu sĩ phương đông, tu sĩ kia còn có bùa nổ đáng sợ như vậy, lại cho nổ hết cả lâu đài của Muffies.

Lúc này Muffies đang tức giận không nói gì, nhưng không có nghĩa ông ta không tính toán.

Đúng thật là Muffies phải tính cho rõ tổn thất lần này, cùng với làm rõ việc sao trước đó tu sĩ kia lại có thể lẻn vào lâu đài được, Bliss và cậu ta quen biết như thế nào. Cho nên cũng không giữ người lại, nói rằng: “Được, có chuyện tôi sẽ tìm cậu, mong cậu có thể tới, dù sao thì chúng ta cũng đều là ma cà rồng, không phải sao?”

Tư Ngang gật đầu như có như không, một ngọn phong ma thổi qua, hai người lập tức biến mất trước mặt đám ma cà rồng.

Những ma cà rồng khác thấy cảnh này, trên mặt xuất hiện vẻ ngưỡng mộ, ngưỡng mộ thực lực của thân vương này, tuy rằng anh chỉ là bán huyết, nhưng thực lực thực sự mạnh nhất trong tất cả ma cà rồng, gần như là tiêu chuẩn của ma cà rồng. Đáng tiếc anh định cư ở phương đông, không có tình cảm gì với tất cả ma cà rồng, qua lại một mình, không màng thế sự, muốn gặp anh vô cùng khó, càng khỏi phải nói tới việc bảo anh ra tay giết chết đám cha sứ giáo đình kia.

Sau khi Tư Ngang đi rồi, quý tộc ma cà rồng khác cũng đồng loạt chào hỏi rồi rời đi.

Tổn thất lớn nhất lần này là thân vương Muffies, dù sao thì Gross cũng là lâu đài của ông ta, cũng là nhà của ông ta, cất giữ mấy ngàn năm của ông ta, còn có tất cả huyết nô, tình nhân gần như đều mất hết chỉ trong thoáng chốc. Những tình nhân mà những quý tộc kia đưa tới tham gia buổi tiệc đa số đều không thể trốn ra được, số ít trốn ra được là một số nhân loại đang ở bên ma cà rồng, đúng lúc được ma cà rồng thuận tay đưa ra.

Không thể không nói, hành động này của Dương Thiên rất bất ngờ, không những làm đám ma cà rồng khiếp sợ, cũng giết chết rất nhiều nhân loại vô tội.

“Davis thân ái, ông sẽ ở lại giúp tôi chứ?” Muffies hỏi.

Davis suy tư nhìn theo hướng Tư Ngang rời đi, nghe thấy vậy trực tiếp nói rằng: “Tôi tin chính ông có thể! Tôi cũng chào tạm biệt đây.”

Muffies lập tức nói: “Davis thân ái, ông đúng là không đáng mặt bạn bè. Nhưng mà có lẽ tôi có thể hỏi một chút, ông có nghĩ tới gì không?”

“Không có gì cả.” Davis nói, dù sao thì những nghi ngờ trong lòng ông ta cũng không tiện nói ở đây.

Đúng thật là Davis nghi ngờ không biết chuyện của Dương Thiên có liên quan tới Neo hay không, bởi vì Neo thường đi một mình, chưa từng lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay anh lại khác với bình thường, chủ động tới nói cho Muffies biết lâu đài có người của giáo đình trà trộn vào, không phù hợp với tác phong thường ngày của anh.

Có lẽ là ông ta nghĩ nhiều thôi, Neo không hợp với những tu sĩ phương đông kia, đây mới là nguyên nhân các ma cà rồng yên tâm để anh sống ở phương đông.

Davis đè lại nghi hoặc trong lòng, chào tạm biệt đám ma cà rồng Muffies, Lilisi, hóa thành bóng đen rời đi.

...

Phong ma dần tản đi, Trì Am mở mắt ra, phát hiện lúc này bọn họ đã tới một rừng cây nhỏ, không xa có một chiếc xe ngựa đang đỗ.

Ma cà rồng trên xe ngựa cảm nhận được động tĩnh xung quanh, nhìn về phía bên này, khi thấy hai người thì trên mặt lộ sự vui vẻ.

“Chủ nhân, cô Trì, hai người tới rồi.”

Trì Am kéo người đàn ông đi qua, cười nói: “Hughes, bên chỗ anh không có chuyện gì chứ? Cha sứ kia đâu?”

Hughes cười nói: “Không có chuyện gì, tư tế ở trên xe ấy.”

Trì Am nghe vậy cũng trèo lên xe.

Tư Ngang cũng lên xe theo, ánh mắt lạnh lùng nhìn cha sứ bị trói gô ở trong xe ngựa.

Harris thấy một người một ma cà rồng đi vào, trong mắt lộ vẻ khác thường, không hề giãy dụa mà nhìn Trì Am, trong mắt có sự dò xét.

Nếu như trước đây gặp Trì Am ở trong lâu đài Gross còn tưởng cô là tình nhân được ma cà rồng nuôi, là một người đáng thương. Nhưng bây giờ Harris hoàn toàn lật lại phán đoán kia, thậm chí cảm thấy tuy rằng cô là nhân loại, nhưng lại bị ma cà rồng mê hoặc, giúp ma cà rồng đối phó với nhân loại.

Đối với nhân loại như thế này, giáo đình rất phẫn nộ, thậm chí một số phần tử kích động sẽ cảm thấy bọn họ chết không có gì đáng tiếc.

Nhưng Harris xuất thân từ phái trung lập trong giáo đình, ông ta không cho rằng nên giết chết những nhân loại bị ma cà rồng mê hoặc mà ra tay với đồng loại, nhưng cũng không cảm thấy nên cứu những người này, đây là lựa chọn của chính nhân lại, kết quả gì cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu, đến cả thượng đế cũng không cứu được bọn họ.

Trì Am dùng đầu sắc bén của giá chữ thập cắt dây thừng trên người Harris, nói với ông ta: “Lấy bản đồ ông vẽ trước đó ra đây.”

Harris lặng lẽ lấy từ trong túi áo ra.

Trì Am nhận lấy nhìn, vứt nó ra ngoài xe ngựa, tờ giấy kia không gió tự cháy, rất nhanh đã cháy thành tro.

Vốn dĩ Harris còn có chút không nỡ, nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, buột miệng nói rằng: “Cô là tu sĩ của tổ chức Thanh Long?”

“Không phải.” Trì Am lắc đầu: “Tôi chỉ là tán tu thôi.”

Harris không hiểu tán tu với tu sĩ của tổ chức Thanh Long có gì khác nhau, không phải đều là tu sĩ à? Ông ta cũng không bối rối về vấn đề này quá, nói tiếp rằng: “Không biết cô muốn xử lý tôi như thế nào?”

Trì Am bình tĩnh nói: “Ban nãy lâu đài Gross bị nổ, bây giờ đã biến thành phế tích rồi.”

Sắc mặt Harris rất kinh hãi, lập tức hiểu được ý của cô: “Là Dương Thiên làm à?”

“Đúng, chính xác là anh ta làm.” Trì Am nói xong, nhớ tới nguyên nhân Dương Thiên phẫn nộ mà báo thù, suýt chút nữa thì cười vỡ bụng. Nhưng ở trước mặt cha sứ giáo đình, cô cố nén lại, thể hiện dáng vẻ bình tĩnh.

“Cha sứ Harris, lần này ông và Dương Thiên lẻn vào lâu đài Gross thực sự chỉ là để vẽ lại bản đồ lâu đài Gross thôi sao?”

Harris không trả lời, mà hỏi rằng: “Dương Thiên đâu?”

“Anh ta bị thương bỏ trốn rồi.”

Harris suy tư gật đầu, cuối cùng nói ra mục đích làm vậy, trong đó không chỉ liên quan tới kế hoạch của giáo đình với ma cà rồng, đồng thời cũng có thái độ của giới tu chân phương đông đối với ma cà rồng kiêm ma tu là Tư Ngang, đúng lúc đều có cùng kẻ địch, thế là hợp tác với nhau.

Lần này Dương Thiên được cử đi, cũng là đá thử vàng mà giới tu chân phương đông cử tới hợp tác, có thể nói tổ chức Thanh Long cố ý sắp xếp nhiệm vụ này cho Dương Thiên.

Chuyện Long Linh Nhi bị thương, thủ lĩnh tổ chức Thanh Long giận chó đánh mèo lên người Dương Thiên, rất nhiều nhiệm vụ khó khăn đều cử anh ta đi.

Dương Thiên ỷ vào năng lực của mình cao, thêm vào đó còn quá mức tự tin, nên mới nhận nhiệm vụ như thế này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất