Đan dược đoạn chi tái sinh là thứ Dương Thiên mang tới từ đời trước, linh khí ở thế giới này ít ỏi, không đủ để linh dược sinh sôi, nhất là một số linh dược cao cấp, đã trở thành những thứ trong truyền thuyết sau khi linh khí đất trời trở nên ít ỏi rồi. Không có linh dược, thầy luyện đan không thể chế tạo ra đan được mà tu sĩ cần, thành ra thầy luyện đan dần dần ít đi, bộ môn luyện đan cũng biến mất trong lịch sử, thầy luyện đan hiện nay có thể luyện ra được một số đan dược sơ cấp đã là không tệ rồi.
Thời đại mạt pháp, một đám tu sĩ chỉ có thể đáng thương thắt chặt lưng quần sống qua ngày, làm gì có thứ tốt như linh thảo linh đan chứ?
Cũng chỉ có nhẫn không gian trói buộc với linh hồn cùng đem theo tới thế giới này mới có nhiều thứ tốt để anh ta sử dụng như vậy, chí có điều dùng xong thì không còn nữa, là tài nguyên không thể tái sinh.
Không có đan dược đoạn chi tái sinh, đối với Dương Thiên không khác gì sét đánh ngang tai cả.
Đàn ông có thể xấu có thể lùn, nhưng cơ thể tuyệt đối không được tàn tật, càng không thể thiếu được hai lạng thịt quan trọng nhất, không có hai lạng thịt mang tính biểu tượng đó, thế thì còn coi là đàn ông gì nữa.
Mặt Dương Thiên từ tái lại biến thành xanh mét sau đó biến thành đen kịt rồi trở nên trắng bệch, đủ mọi màu sắc thay đổi không ngừng.
“Ma cà rồng! Cái đám ma cà rồng đáng chết kia!” Dương Thiên nghiến răng đến mức vang lên tiếng kèn kẹt, căm hận đám ma cà rồng kia tới cùng cực.
Thế nhưng, Dương Thiên không hề nhụt chí, anh ta biết linh khí ở thế giới này ít ỏi, cho dù anh ta có thể gom lại luyện ra những linh dược cần cho đan được đoạn chi tái sinh, cũng không tìm được thầy luyện đan có thể luyện được.
Anh ta buộc phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để yên cái cơ thể tàn tật này được, nếu không anh ta tới thế giới này còn có ý nghĩa gì nữa.
Dương Thiên lại muốn tạo ra một cơ thể càng thêm trẻ tuổi anh tuấn, thật ra anh ta không hề hài lòng với cơ thể của “Dương Thiên”, trông vừa lùn vừa xấu thì thôi đi, đã thế linh căn còn pha tạp, tốn rất nhiều thứ quý giá của anh ta mới tạo lại được linh căn. Vốn dĩ anh ta muốn đợi khi tu luyện tới nguyên anh rồi tạo lại cơ thể, thay đổi cơ thể của Dương Thiên, khôi phục lại dáng vẻ đời trước của anh ta.
Chỉ đáng tiếc là con đường đoạt xác cũng chỉ kém cỏi như vậy thôi, không được hài hòa, lần một có thể thành công là may mắn, lần hai thì không còn may mắn vậy nữa, nói không chừng sẽ làm suy yếu sức mạnh của linh hồn, cuối cùng mất nhiều hơn được.
Dương Thiên từ bỏ ý định đoạt xác mới, tiếp tục nghĩ cách giải quyết.
Tới cuối cùng, Dương Thiên phát hiện, bản thân đường đường là một tu sĩ nguyên anh, giờ đoạt xác trùng sinh ở dị thế lại bị một chuyện nhỏ như thế này ép tới mức không làm gì được. Nghĩ tới đây, trái tim từ khi đoạt xác tới nay lúc nào cũng bừng bừng nhiệt huyệt đã trở nên sa sầm xuống.
Thậm chí Dương Thiên có chút tuyệt vọng, lẽ nào sau này anh ta phải vác cái thân xác tàn tận này tới khi hết tuổi thọ sao?
Bây giờ anh ta đã không dám tưởng tượng tới việc mình có thể tu luyện tới kì nguyên anh ở thế giới mạt pháp này hay không rồi, có lẽ còn chưa tu luyện tới nguyên anh thì đã giống như những tu sĩ khác, vì hết tuổi thọ mà chết.
Tuyệt đối không thể!
Suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng Dương Thiên nhớ ra mình còn có con át chủ bài, chỉ đành cầu cứu thứ kì lạ trong đầu.
“Hệ thống, mi chắc chắn có cách, phải không?” Dương Thiên hỏi.
Tiếng máy móc hệ thống nhanh chóng vang lên trong đầu anh ta: [Có thể khôi phục cơ thể giúp anh, nhưng anh phải đồng ý một chuyện.]
Dương Thiên cau mày, không hề đồng ý.
Đời trước anh ta có thể tu luyện tới nguyên anh, cho nên cũng không phải là một người cuồng vọng tự đại, đối với hệ thống kì lạ này, trong lòng anh ta vẫn phòng bị. Nhưng anh ta có thể tới thế giới này sau khi chết, cũng nhờ có hệ thống này giúp đỡ.
Cho dù như vậy, cũng không thể bỏ qua được sự kì dị của hệ thống.
Từ sau khi hệ thống này giúp anh ta đoạt xác ở thế giới này thì luôn yên lặng, Dương Thiên dần quên mất sự tồn tại của nó, tới bây giờ khi không còn cách nào phải cầu cứu nó, nó mới xuất hiện.
Nhưng lời nói của nó cũng khiến Dương Thiên phòng bị.
“Là yêu cầu gì? Nói trước xem đã, nếu như tao không làm được thì tao không đồng ý đâu.” Dương Thiên nói cẩn thận.
[Giết chết một người.]
Nghe thấy lời này, Dương Thiên có hơi bất ngờ, hỏi rằng: “Giết ai? Mi có thù với người kia à?”
Trong lòng lại đang cân nhắc, cái gọi là hệ thống này, tới nay anh ta vẫn không biết nó rốt cuộc là thứ gì, tồn tại trong cơ thể anh ta kiểu gì, tới từ đâu. Nhưng có thể xác định rằng nó có sức mạnh thần kì, không phải pháp bảo bình thường. Ít nhất chuyện có thể dễ dàng chuyển linh hồn của anh ta tới thế giới dị thế, để anh ta đoạt xác sống lại là chuyện có rất ít người có thể làm được.
Lẽ nào thực ra hệ thống là đồ vật của thế giới này?
[Người anh phải giết là một ma tu, đồng thời cũng là ma cà rồng.]
Nghe thấy lời này, Dương Thiên vô thức nhớ tới Tư Ngang mà thủ lĩnh Long Tiếu của tổ chức Thanh Long đề cập tới với anh ta, là đời sau của ma tu và ma cà rồng, một ma cà rồng bán huyết mới sinh, đồng thời cũng là một ma tu.
Dương Thiên nhe răng, mắt lộ ánh sáng hung ác: “Vừa khéo, tao cũng rất muốn giết chết tên đó.”
Không chỉ cướp phụ nữ của anh ta mà còn khiến người phụ nữ khác của anh ta nhớ mãi không quên, một kẻ như vậy, Dương Thiên đã muốn giết chết từ lâu rồi, đang tiếc là mãi vẫn không có cơ hội.
Đương nhiên, nguyên nhân trong đó còn có tu vi của anh ta quá thấp, nếu như có tu vi của đời trước, một ma tu và ma cà rồng thì đã là gì?
Lần này anh ta chịu thiệt lớn như vậy, cũng là do du vi của anh ta quá thấp.
“Tốt lắm, xem ra chúng ta đều có cùng một mục tiêu.” Tâm trạng Dương Thiên tốt hơn rất nhiều, đồng ý yêu cầu của hệ thống không chút do dự.
Sau khi nói xong, Dương Thiên lại hỏi: “Đúng rồi, khi nào thì mi có thể khôi phục cơ thể giúp tao? Bây giờ có được không?”
[Không được, trừ khi anh giết chết anh ta.]
Trong lòng Dương Thiên dâng trào lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, nói tiếp: “Mi có thù gì với anh ta?”
Đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống, Dương Thiên liền hiểu rằng hệ thống từ chối trả lời câu hỏi này. Tuy rằng trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng dù sao lời hệ thống nói cũng khiến anh ta tự tin lại một chút, Dương Thiên chỉ đành đè lại nỗi nghi hoặc trong lòng, bắt đầu tính toán.
...