Trì Am không hiểu cách làm của Dương Thiên.
“Anh ta định làm gì? Ảnh ma kia từ đâu ra vậy?”
“Anh ta có một cái cờ chiêu hồn, ảnh ma được thả ra từ cái cờ đó, còn về việc cái thứ này từ đâu ra, anh cũng không tra ra được.” Tư Ngang trả lời: “Chắc anh ta muốn thu thập tinh khí của người phàm để tăng tu vi.”
Trì Am kinh ngạc nhìn anh: “Thật á? Tinh khí của người phàm có thể tăng tu vi à? Có cách này nữa sao?”
Đối với tu sĩ mà nói, những người bình thường không thể tu luyện rất nhỏ bé, thậm chí có rất nhiều tu sĩ khinh thường người bình thường, coi bọn họ như con kiến. Nghe nói rất lâu trước đây, thế giới này vẫn là thiên hạ của tu sĩ, khi tu sĩ tức giận, người phàm chết vô số kể, lại không ai bận tâm, có thể thấy được thái độ của tu sĩ đối với người bình thường.
Tuy rằng người bình thường có máu thịt tinh khí, nhưng con người ăn lương thực, máu thịt tinh khí trong cơ thể quá vẩn đục, tu sĩ khinh thường, cho nên rất ít tu sĩ khi tu luyện sẽ để ý tới cơ thể của người bình thường.
Đương nhiên, một số tà tu có thủ đoạn kì dị là ngoại lệ.
Nhưng linh khí trên người Dương Thiên quá chính nghĩa, không hề giống một tà tu, Trì Am thực sự không tưởng tượng ra anh ta thu thập tinh khí của người phàm để làm gì. Chắc chỉ cần là những tu sĩ biết tới Dương Thiên đều sẽ cho là như vậy, không có tu sĩ nào nghi ngờ rằng ảnh ma là do Dương Thiên dở trò, linh khí trên người sẽ không lừa người.
“Đương nhiên có, nhưng là một số bàng môn tà đạo, những tu sĩ chính đạo kia khinh thường thủ đoạn này, gây ra quá nhiều sát nghiệt, không có lợi cho chuyện tu hành của bọn họ.”
Trì Am nhìn anh: “Vậy tên Dương Thiên này...”
Treen mặt người đàn ông lại lộ ra vẻ ác độc “theo quán tính”: “Đương nhiên là anh ta muốn thu thập tinh khí.”
“Vì sao?” Trì Am buột miệng nói, sau đó nghĩ tới gì đó, sắc mặt cô có hơi cứng đờ: “Không phải chứ...”
“Giống như em nghĩ đó.” Tư Ngang một mặt cười nhạocứ như thể chuyện có thể chèn ép được Dương Thiên trước mặt cô khiến anh rất sảng khoái: “Anh ta không còn thứ kia nữa, không giữ được tinh khí trong người, ngăn cản tu hành, đương nhiên phải nghĩ cách để bổ sung tinh khí rồi, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Cho nên khi nhìn thấy những ảnh ma kia thu tập tinh khí của người bình thường, anh đã có suy đoán rồi, phương hướng điều tra cũng rất chuẩn xác.
Trì Am bị anh nhìn tới mức cả người mất tự nhiên, nói rằng: “Sao mà em biết được, em cũng đâu phải nam tu...”
“Vậy thì bây giờ em biết rồi đấy.”
Trì Am: “...”
“Nhớ tới trước đây em còn hẹn hò với tên đàn ông như thế này, anh thực sự không vui nổi.” Anh nói tiếp, sắc mặt vừa kiêu ngạo vừa tức giận.
Trì Am: “... Cho nên?”
“Cho nên phải làm thịt anh ta!”
“...”
Trì Am vuốt mặt, đứng dậy đi tới trước mặt anh, hai tay đặt trên vai anh.
Hughes ở ngoài sân tưới nước cho hoa hồng vô tình nhìn thấy cảnh này, đang nghi hoặc thì liền thấy nhân loại dũng cảm ngồi trên đùi ma cà rồng, nâng mặt anh rồi hôn lên.
Hughes lặng lẽ thu lại tầm mắt, đi về phía xa, quyết định một tiếng đồng hồ sau cũng không muốn quay trở lại.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Trì Am lui lại, vuốt miệng nói: “Bây giờ anh hiểu chưa?”
Lưng người đàn ông dựa vào lưng sô pha, đôi mắt sáng lập lòe nhìn cô, cứng miệng nói: “Không hiểu.”
Đáng tiếc là anh không hiểu, Trì Am cũng không định chủ động nữa, nói thẳng rằng: “Em và Dương Thiên hẹn hò ba tháng, nhưng trong thời gian ba tháng này, anh ta luôn đi thăm dò bí cảnh ở bên ngoài, em ở trong trường, chúng em chẳng có giao tiếp gì mấy. Tới tận sau khi chia tay, cùng lắm chúng em chỉ ăn một bữa cơm, đến tay còn chả nắm được mấy lần nữa kìa.”
Nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt anh lại sầm xuống: “Nắm tay?”
“Chỉ có hai lần thôi.” Trì Am vội vàng nói, trong kí ức đúng thật là hai lần, một lần là nguyên chủ gặp phải thứ gì đó ở con hẻm nhỏ gần trường, Dương Thiên anh hùng cứu mỹ nhân nên mới nắm. Một lần là nguyên chủ bị ngã, lại nắm lần nữa, hai lần đều rất ngắn.
Đôi mắt anh lộ vẻ hung hãn, trông vô cùng tức giận, không nói gì nữa mà tức giận bỏ đi.
Trì Am nhìn anh, sau đấy thấy anh khoác áo choàng ra ngoài.
Bây giờ còn chưa ăn tết xong, bên ngoài đầy băng tuyết, anh định đi đâu chứ?
“Anh đi đâu vậy?” Trì Am vội vàng hỏi.
“Tới tổ chức Thanh Long.” Anh vừa cài nút đá quý của áo choàng lại, vừa nói: “Bây giờ những tu sĩ chính đạo kia vẫn còn đang tra chuyện ảnh ma, nếu như đã là Dương Thiên làm, đương nhiên anh có trách nhiệm nói cho bọn họ biết, đỡ cho bọn họ đến cả ăn tết cũng không yên.” Anh bày ra dáng vẻ am hiểu lòng người.
Trì Am: “...”
Vấn đề là, loại chuyện này để một con dơi nhỏ đi là được rồi, anh cần gì phải tự đi chứ, thật sự không phải đi cười nhạo Dương Thiên à?
Buổi tối, khi cuối cùng người đàn ông khoác áo choàng cũng về, Trì Am đang ăn lẩu cùng với Hughes.
Mùi thơm của lẩu bay trong không khí, nóng hầm hập, Trì Am ăn tới mức miệng đỏ bừng, miệng chuyển động không ngừng, vô cùng đã.
Hughes tao nhã nhúng chín các loại thức ăn cho cô, vừa khuyên cô ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta lại mua mua mua tiếp.
Thấy anh quay về, Trì Am lập tức nói: “Có muốn ăn lẩu không?” Tuy rằng ma cà rồng khác không ăn được, nhưng ma cà rồng này thì không sao, anh có thể dùng linh khí trong cơ thể tiêu hóa thức ăn.
Anh hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng.
Hughes lặng lẽ tới phòng bếp bưng một cốc máu tới, anh ta nhìn ra được hôm nay chủ nhân tiêu hao rất nhiều.
Trì Am không biết anh làm sao nữa, đẩy cái bát trước mặt ra, đứng dậy đi tới kéo anh ngồi xuống, hỏi rằng: “Sao vậy? Lẽ nào lần này không thuận lợi à? Ai khiến anh tức giận vậy?”
Nói tới đây, đôi mày liễu của cô dựng lên, mặt hừng hực sát khí.
Hughes nhìn cô một cái, thầm nghĩ quả nhiên cô Trì là người miệng cứng tim mềm, bình thường không nói gì, một khi chủ nhân xảy ra chuyện là cô lập tức muốn xách kiếm đi chém người, bảo vệ người đàn ông của cô còn hơn bất kì người nào.
“Dương Thiên trốn rồi.” Anh lạnh lùng nói.
Trì Am sững lại, kinh ngạc nói: “Ý anh là người của tổ chức Thanh Long phát hiện được chuyện anh ta dùng ảnh ma hấp thụ tinh khí của người phàm, sau đó định bắt anh ta, anh ta lại trốn thoát trong sự bao vây của những tu sĩ tổ chức Thanh Long kia à?”
Người đàn ông gật đầu, tâm trạng vô cùng bực bội.
Chuyện lần này tự anh ra tay, muốn hủy hoại hẳn Dương Thiên, ai mà ngờ Dương Thiên đã bị tổ chức Thanh Long bao vây rồi, trong tuyệt cảnh còn có thể trốn thoát được, có thể thấy mạng của Dương Thiên chưa thể đứt.
“Trên người anh ta có bùa không gian, lần trước ở lâu đài Gross, anh ta cũng trốn thoát như vậy.” Nói tới đây, giữa lông mày anh thêm phần âm u, bùa không gian của Dương Thiên quá cao cấp, hiển nhiên không phải thứ của thế giới này.
Trì Am vươn tay ra vuốt mi tâm anh, muốn xoa đi sự âm u đó, cố ý nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Chuyện của Dương Thiên bại lộ, sau này anh ta muốn lăn lộn trong giới tu chân, cho dù có trốn cũng chẳng trốn được tới đâu, rồi sẽ xuất hiện nữa, tới lúc đó giải quyết anh ta là được.”
Sắc mặt anh hơi dịu đi, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng.
Trì Am thấy vậy, âm thầm thở phào một hơi.