Đan dược này không biết có cấp bậc gì, vừa vào miệng đã tan,Trì Am vừa nuốt xuống, vết thương trong cơ thể cũng đỡ hơn phân nửa, còn lại một nửa, khi cô ngồi xuống vận hành linh khí, hóa giải hết dược tính của đan dược thì đã khỏi hoàn toàn.
Lúc Trì Am mở mắt ra, trong mắt có chút kinh ngạc.
Hiệu quả của đan dược này tốt tới mức khiến cô ngạc nhiên vô cùng, cũng khiến cô không khỏi nghi ngờ lai lịch của em gái linh khí tên Yêu Yêu này.
Nếu như biết rõ được lai lịch cô ấy, chắc cũng biết rõ được lai lịch của Tư Ngang.
Thấy cô mở mắt ra, Tư Ngang hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?” Vừa nói vừa kéo cô dậy xem thử.
Trì Am lắc đầu, vui mừng nói: “Hiệu quả của đan dược này vô cùng tốt, bây giờ đã khỏi hoàn toàn rồi.” Sau đó cô nhìn về trang viên vẫn bị ác hồn bay ngập trời, hỏi rằng: “Bây giờ chúng ta làm thế nào đây?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, nói không hề có tí trách nhiệm nào cả: “Hay là chúng ta đi đi.”
Trì Am: “... Không được!”
Mặt anh lộ vẻ “Biết ngay là em sẽ nói như vậy”, bèn hỏi ngược lại cô: “Vậy em nói xem làm thế nào đây?”
Trì Am nhìn ác hồn gần như chen hết cả trang viên, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, cũng không phải cô sợ hãi mà là cảm thấy nhiều ác hồn như vậy, nếu như để cô giải quyết, chắc linh lực của cô sẽ không đủ mất.
Bởi vì trận phòng ngự mà những tu sĩ kia bày ra, không những có thể ngăn cản mưa đen rơi xuống ăn mòn trang viên, đồng thời cũng nhốt những ác hồn vào trang viên ở trong, không chạy ra bên ngoài.
Ánh mắt của Trì Am lại chuyển sang nhìn cờ mây đen trên đầu, hỏi anh: “Tư Ngang, anh có thể hủy cờ mây đen kia không?”
“Không biết, phải thử xem đã.” Anh đánh giá cờ mây đen, nói tiếp: “Nhưng nếu như hủy cờ mây đen này đi, những ác ma này sẽ chạy lung tung, tới lúc đó cả thế giới đều gặp phiền phức.”
Nhớ tới những chuyện phiền phức kia, anh liền cau mày lại chẳng hề muốn nghĩ tới nó.
Với suy nghĩ của anh, anh thích yên lặng cùng cô hưởng thụ thế giới hai người, không bị bất cứ ai làm phiền, cũng không cần quan tâm tới những chuyện phàm trần kia.
“Cái này thì không sao, em có thể đối phó được, phải tốn chút thời gian thôi.”
Trì Am nói, trong lòng đã có kế hoạch, cô thu lại nhẫn không gian và túi càn khôn của Dương Thiên sau khi chết để lại trên mặt đất, sau đó đi vào trong trận phòng ngự.
Tư Ngang cũng đi vào theo cô.
Vừa mới đi vào liền thấy những ác hồn đang bay kia nhào về phía bọn họ, nhưng tất cả đều bị ma phong của Tư Ngang chặn ở bên ngoài, hai người đi về phía trước, tới trước ngôi nhà trong trang viên.
Sau khi mở cửa đi vào, liền nhìn thấy một đám ma cà rồng và người của giáo đình đã sắp suy sụp trước sự tấn công của ác hồn, có một số thậm chí còn ngã xuống đất, mặt mũi đen sì, thở ra thì nhiều hít vào thì ít.
“Tư Ngang, đưa bọn họ ra ngoài đã.” Trì Am nói.
Người đàn ông hờh ững gật đầu một cái, gọi mấy ngọn ma phong tới để giải quyết ác hồn xung quanh, sau đó cuốn cũng ma cà rồng và người của giáo đình kia ra bên ngoài trang viên, động tác thực sự không dịu dàng gì mấy.
Tâm trạng của ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình bị cuốn lên đều không tốt đẹp lắm.
Bởi vì Tư Ngang chẳng hề quan tâm đối phương là ma cà rồng hay là nhân loại, cứ thế trói lại với nhau vứt ra bên ngoài, thế là người của giáo đình và các ma cà rồng bị ma phong cuốn lại, khó tránh khỏi tiếp xúc với khoảng cách tương thân tương ái, đúng là khiến bọn họ ghê tởm muốn chết, suýt chút nữa thì không nhịn được mà tấn công đối phương, không chết thì cũng tàn tật.
May mà trước đó bọn họ bị ác hồn tập kích tốn quá nhiều sức lực, trong thoáng chốc cho dù có không kiềm chế được mà ra tay thì cũng chẳng có sức sát thương gì.
Một đám ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình nửa sống nửa chết đều bị vứt ra ngoài hết, may mà không bị thương gì cả, những tu sĩ đang duy trì trận pháp cũng thở phào một hơi, tiếp đó nhìn cờ mây đen ở bên trên với sắc mặt nặng nề, hiểu rằng quan trọng nhất là phải giải quyết thứ này.
“Đạo hữu Long, các ông còn kiên trì tiếp được không?” Trì Am hỏi.
Sắc mặt Long Dật hơi tái nhợt, trả lời rằng: “Còn kiên trì thêm được một canh giờ nữa.”
“Nếu như cho các ông đan dược và linh thạch để bổ sung linh lực thì sao?” Trì Am lại hỏi.
Đôi mắt Long Dật sáng lên: “Nếu như có đủ linh lực để chống đỡ, đương nhiên chúng tôi có thể kiên trì lâu thêm một chút.” Sau đó lại có chút ngại ngùng nói: “Đạo hữu, lần này chúng tôi tới phương tây bắt Dương Thiên, đan dược linh thạch mang theo đã dùng gần hết rồi, vốn định một thời gian nữa sẽ quay về lấy một chút, ai ngờ đâu lại xảy ra chuyện này.”
Đúng là kế hoạch không theo kịp thay đổi, ai biết được Dương Thiên lại điên cuồng như vậy, nhân lúc ma cà rồng và giáo đình hợp tác, vậy mà lại định diệt cả ba bên bọn họ, rốt cuộc hận bọn họ tới mức nào cơ chứ?
Rõ ràng là bọn họ đều không làm gì anh ta mà.
Đang suy nghĩ, liền thấy Trì Am lấy mấy bình đan dược ra từ trong túi càn khôn… mở ra nhìn, thấy không có vấn đề gì liền vứt cho bọn họ.
Long Dật nhìn mà sững sờ, rất nhanh đã hiểu Trì Am đã nhặt đồ của Dương Thiên thành của người phúc ta.
Nghĩ tới chuyện bây giờ cũng là do Dương Thiên gây ra, cả đám người liền dùng rất yên tâm thoải mái.
Khi bổ sung được kha khá linh lực, Long Dật đại diện cho những tu sĩ khác hỏi: “Cô Trì, tiếp theo làm thế nào đây?”
Trì Am hỏi: “Các ông có người biết bắt ma quỷ không?”
Một đám tu sĩ nhìn nhau, Long Dật đại diện cho mọi người nói: “Những gì chúng tôi tu đều là hệ thống chính thống, đối phó với mấy trăm ác hồn còn được, chứ mấy trăm vạn con thế này thì không được, cũng không có những pháp bảo có thể thanh tẩy quỷ hồn.”
Cho nên, đối với những đám tu sĩ này mà nói, bắt ma quỷ gì đó, cần thời gian rất dài.
Trì Am cũng không thấy lo lắng, bảo bọn họ tiếp tục duy trì trận pháp, còn cô thì rời đi, chọn một nơi bắt đầu vẽ bùa thanh tẩy ác quỷ.
Ở bên cạnh là đám ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình đang nghỉ ngơi.
Lần này bọn họ bị một đám ác hồn lăn lộn quá nhiều, cho dù là ma cà rồng thực lực mạnh mẽ, lúc này cũng cả người vô lực, nhất thời không thể khôi phục lại, chỉ có thể tạm thời nằm ở đó nghỉ ngơi, thành ra cũng được một lần có nạn cùng chịu với giáo đình.
Tốc độ vẽ bùa của Trì Am vô cùng nhanh, rất nhanh đã vẽ được một sấp lớn, sau đó cô vứt đống bùa này vào trong trận pháp.
Những ác hồn bay trong xung quanh tìm mục tiêu chạm phải hoàng phù, đồng loạt phát ra tiếng thét vô hình, hóa thành một làn khói đen biến mất.
Các tu sĩ nhìn thấy cảnh này, vô thức thấy chấn động tinh thần, đồng thời cũng có hơi kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng, bùa mà Trì Am vẽ hoàn toàn khác với bùa chú mà các tu sĩ dùng, càng giống như hoàng phù của các đạo gia trong dân gian dùng hơn?
Trì Am không rảnh hơi quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô điên cuồng vẽ bùa, mỗi khi vẽ xong một trăm tấm, liền trực tiếp vứt vào, để ma phong của Tư Ngang giúp dán lên trên người ác hồn, mỗi tấm hoàng phù thanh tẩy một ác hồn, tất cả ác hồn bị thành tẩy biến thành một làn khói đen tiêu tan trong đất trời.
Cứ như vậy không ngủ không nghỉ mà bận rộn ba bốn ngày, cuối cùng cũng thanh tẩy xong con ác hồn cuối cùng, bút chu sa trong tay Trì Am vừa ném đi, cả người đều mất hết sức lực.
Những tu sĩ duy trì trận pháp cũng cảm thấy không còn sức lực nữa.
Còn có những ma cà rồng và nhân sĩ giáo đình bị ác hồn tấn công, tuy rằng đã nghỉ ngơi ba bốn ngày, nhưng âm khí trong cơ thể họ chưa tan, khiến bọn họ trông giống như người bệnh gần đất xa trời vậy, hốc mắt đen sì, cảm giác thực sự không ổn lắm.
Trì Am chỉ đành lại vẽ thêm một chút bùa trừ tà để bọn họ sử dụng.
Ma cà rồng và người của giáo đình có được bùa trừ tà đều vô cùng cảm kích cô, sau khi lấy được bùa này, cảm giác âm lạnh mãi không xua đi được trong cơ thể cuối cùng cũng biến mất đi nhiều.
Cơ thể vừa khỏe, đám tu sĩ và người của giáo đình liền không nhịn được mà lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, đánh nhau bất cứ lúc nào.
Trước đây là vì có cùng kẻ địch, cho nên bọn họ chỉ đành bắt tay với nhau, giải quyết được kẻ địch chung rồi tính. Bây giờ Dương Thiên đã chết, bọn họ không cần phải hợp tác nữa, mầm móng tai họa trong có thể đã được loại bỏ, có thể khai chiến rồi.
“Mấy người lại muốn đánh nhau à?” Trì Am hỏi.
Một đám ma cà rồng và người của giáo đình nhìn sang cô, tuy rằng không nói gì, nhưng biểu cảm đã nói rõ tất cả.