Lẽ ra là thời gian nghỉ trưa nhưng nhà họ Tư lúc này lại xào xáo cả lên.
Tiếng ồn ào này rất nhanh lan ra các phòng viện, tất cả mọi người ngay cả lão thái thái cũng bị ảnh hưởng.
Ở Tư gia này, chuyện làm kinh động tới cả lão thái thái chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.
Lão thái thái nghe Từ ma ma nói tức khắc giận tái mặt, hung tợn nói: “Được, được lắm, bà già này còn chưa chết mà đã có người muốn nổi gió trong cái nhà này rồi! Hứa thị nàng ta tính làm cái gì, có phải trông cho bà già ta đây chết đi là Tư gia này sẽ thuộc về nàng ta, ngay cả Ngang Nhi cũng không dung nổi có phải vậy không?”
Tư đại lão gia dẫn theo mấy anh em vội vàng chạy đến, nghe được lão thái thái nói như vậy cơ thể như mất hết sức lực.
“Nương…”
Lão thái thái mở một đôi mắt trắng nhìn thẳng về phía bọn họ. Ai cũng biết, tuy rằng lão thái thái đã mù, khôn nhìn thấy được bọn họ nhưng họ vẫn có ảo giác bị ánh mắt sắc bén của lão thái thái nhìn chằm chằm.
Lão thái thái cười lạnh giễu cợt: “Lão đại, có phải các ngươi cũng muốn giống như Hứa thị không?”
Một đám đại lão ngậm bồ hòn, trong lòng mắng Ngũ thái thái cẩu huyết lâm đầu, cho rằng bà ta ngu hết thuốc chữa. Cho dù có muốn mời đạo sĩ tới trừ quỷ thì cũng không biết làm âm thầm một chút hay sao hả? Vậy mà để cho Cửu thái thái trực tiếp bắt được, còn đánh nhau với lão đạo sĩ kia rùm beng cả lên. Quả thực là hết nói nổi.
Thật ra, lúc trước nghe nói Cửu thái thái ở hoa viên đánh nhau với đạo sĩ do Ngũ thái thái mời về, đám người Tư nga đều hãi hồn.
Có thể dùng trợn mắt há hốc mồm hình dung biểu tình chết lặng của bọn họ ngay lúc đó.
Vị Cửu thái thái này rốt cuộc còn muốn làm ra những chuyện đáng sợ nào nữa thì mới hài lòng đây?
Càng chung sống với Cửu thái thái bọn họ càng thấy khiếp sợ, thắc mắc Tư gia rốt cuộc đã cưới loại người đáng sợ gì về thế? Quá là khủng khiếp, sau này ai còn dám trêu chọc khiêu khích nàng nữa.
Lúc trước là phát hiện Cửu thái thái có thể chung sống với quỷ, giờ lại đến chuyện nàng đấu pháp với đạo sĩ, còn chuyện gì mà nàng không làm được nữa? Sự việc này khiến cho mọi người trong Tư gia bị đả kích quá dộ, không nhịn được tự hỏi trởi, có phải vị Cửu thái thái này do trời phái xuống hay không, nếu không sao lại lợi hại như vậy?
Có phải nàng sắp sửa thăng thiên rồi không?
“Nương à, Ngũ đệ muội chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, việc này quả thực muội ấy đã làm sai.” Tư đại lão gia nói.
Cánh nam nhân Tư gia vội vàng hùa theo, dù bọn họ cũng sợ đêm đêm Cửu gia đến tâm sự, chỉ cần là người thì hiếm có ai lại không sợ quỷ, hơn thế nữa con quỷ đó lại ở gần mình đến thế. Nhưng trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến việc mời đạo sĩ đến đuổi hắn đi, Ngũ thái thái này lấy đâu ra lá gan đó vậy, cho rằng chỉ cần bà ta mời đạo sĩ đến thu phục Cửu gia thì mọi người sẽ đồng tình với cách làm của bà ta?
Đúng là ngu ngốc tột đỉnh.
Sắc mặt lão thái thái cuối cùng cũng khá hơn, kêu người đỡ bà đứng dậy. Bà muốn tự mình đi làm cho ra lẽ.
Tư đại lão gia vội vàng đến đỡ bà, khuyên nhủ: “Mẹ đừng có qua đó, vừa nãy bọn con thử rồi nhưng không vào được.”
“Không vào được?” Lão thái thái kinh ngạc.
Đám người Tư gia đồng loạt gật đầu, sau khi được nghe kể Cửu thái thái đánh nhau với đạo sĩ, bọn họ liền nhanh chóng chạy đến, vừa đi đến cửa hoa viên nhưng không biết tại sao cửa ở ngay trước mặt lại không vào được. Chuyện xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật thật đúng là kỳ lạ.
Cũng bởi vì vậy, bọn họ mới đi tìm lão thái thái.
Sau khi lão thái thái nghe xong vẫn không lùi bước: “Ta vẫn sẽ đến đó.”
Thế là lão thái thái dẫn theo một đám con cháu Tư gia nửa sợ hãi nửa muốn hóng hớt đi về phía hoa viên, đội hình hùng tráng vô cùng náo nhiệt.
Trên đường đi ngày càng có thêm nhiều người nghe được tin chạy ra, gia nhập vào đội ngũ.
Thật ra mấy ngày gần đây bọn họ bị Cửu gia dọa quen rồi, gan cũng lớn hơn trước, không còn quá sợ hãi việc Cửu gia thành quỷ nữa.
Thế gian này không phải ai cũng được như Cửu gia nhà bọn họ, sau khi chết còn có thể biến thành quỷ trở về thăm người thân.
Quan trọng hơn nữa, ngoại trừ dọa bọn họ một chút thì cũng không làm gì quá mức, nghĩ như vậy họ không còn cảm thấy sợ như trước nữa.
Cuối cùng cũng đến trước nguyệt môn* thì thấy đám hạ nhân đứng canh giữ ở đó sắc mặt tái mét, trông vô cùng sợ hãi. Thế đạo hiện nay vẫn còn rất nhiều người mù quáng tin vào sức mạnh của các thế lực thần bí, sự việc ngày hôm nay có lẽ càng thêm khẳng định tư tưởng đó trong họ.
(*Hình ảnh nguyệt môn:
)
Nhìn thấy các chủ tử đã đến, đám hạ nhân thở phào nhẹ nhõm.
Tư đại thái thái vội bảo bọn họ lui đi, giờ chỉ còn lại người nhà họ Tư.
Một vài thiếu gia tiểu thư thử đi vào nhưng không được, rõ ràng cửa ở ngay trước mắt nhưng khi họ đi qua lại thấy mình vẫn đứng ở trước cửa.
Nghe qua giống như quỷ đánh tường, nhưng ban ngày ban mặt sao lại có quỷ đánh tường được?
Lão thái thái không nhìn thấy được, nghe bọn họ kể lại liền bảo người đỡ bà đi qua.
Tư đại lão gia và Tư tam lão gia cùng nhau đỡ bà qua đó, vốn dĩ cho rằng sẽ không qua được như lần trước, nhưng không ngờ bọn họ lại nghiễm nhiên vượt qua nguyệt môn kia đi vào hoa viên.
Đám người đi theo lão thái thái thuận lợi tiến vào hoa viên, chứng kiến cảnh tượng lúc đó thì vô cùng ngạc nhiên.
Lần này… vào được rồi sao?
Hay là do lão thái thái không nhìn thấy gì nên mới vào được?
Lão thái thái lắng nghe động tĩnh xung quanh, hỏi: “Tình hình sao rồi? Am Am còn ở đó không? Đạo sĩ kia có chèn ép con bé không?”
Nghe được lời lão thái thái, đám người hoàn hồn trở lại, không tiếp tục để ý đến tại sao lại đi vào nữa, tất cả đều nhìn vào trong hoa viên thì phát hiện ở cách đó không xa, Ngũ thái thái ngã nằm trên mặt đất run lên bần bật, còn Trì Am và đạo sĩ lại không thấy đâu.
Ngũ lão gia và mấy đứa con cùng nhau chạy đến đỡ Ngũ thái thái dậy, vừa giận vừa lo nói: “Đồ ngu ngốc này, nhìn xem đã gây ra chuyện gì đi!”
“Con dâu Cửu Nhi đâu rồi?” Lão thái thái gắt gao hỏi
Những người khác cũng nhìn Ngũ thái thái.
Bà ta nói với vẻ mặt đưa đám: “Bọn họ biến mất rồi.”
“Biến mất?” Lão thái thái kéo cao giọng: “Chỉ có một mình ngươi ở đây mà bọn họ ở đâu lại không biết? Sao lại biến mất được?”
Ngũ thái thái gần như khóc lên: “Nương, bọn họ thật sự biến mất rồi, con không biết họ đi đâu hết…”
Ngũ thái thái cuối cùng không nhịn được bật khóc thành tiếng, hiển nhiên mọi việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến bà ta hoảng sợ, cũng làm cho bà ta hiểu ra ràng, không phải ai cũng có thể động vào được.
Sở dĩ bà ta mời đạo sĩ đến thu phục Cửu gia không chỉ vì không muốn phải sống chung dưới mái hiên với một con quỷ, đêm đêm nửa mê nửa tỉnh lo lắng bị hù, mà còn là vì tài sản của Tư gia.
Lão thái thái thương yêu con trai út đến nhường nào mọi người trong Tư gia ai cũng biết rõ. Vốn tưởng rằng chết rồi thì xong xuôi, ai ngờ đột nhiên lão thái thái đi tin lời một tên đạo sĩ không biết ở đâu ra tổ chức hôn lễ cho Cửu gia, lấy cho Cửu gia một người vợ. Minh hôn giữa người sống người chết trước đây cũng không phải hiếm thấy, chẳng có gì to tát, nhưng ai mà ngờ đâu lại kéo được quỷ hồn Cửu gia trở về.
Nếu mỗi tối Cửu gia có thể hóa quỷ trở về, với tính yêu thương thiên vị con trai út của lão thái thái chỉ sợ gia sản Tư gia sau này đều thuộc về cửu phòng hết, đại phòng và tam phòng là con trai ruột của lão thái thái, ít ra còn có thể vớt vát được chút đỉnh, nhưng còn những chi khác thì sao? Ngũ thái thái nhằm vào gia sản nhà họ Tư đã lâu, còn mong chờ sau này phân nhà có thể chiếm được một ít, nhưng hiện giờ bỗng dưng lại xuất hiện Cửu thái thái và Cửu gia, không cần nghĩ cũng biết lão thái thái cuối cùng sẽ làm gì.
Vì phần tài sản này của Tư gia, Ngũ thái thái nghĩ bà ta cần phải loại bỏ Cửu gia đi, nói không chừng mấy chi khác còn phải cảm kích bà ta nữa đấy chứ.
Ngay lúc lão thái tức giận chịu không nổi, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Nương, sao nương lại ở đây?”
Mọi người đều bị giọng nói này hù cho giật mình, xoay người nhìn thì thấy Cửu thái thái đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Quần áo trên người nàng đã không còn là bộ lúc sáng, rõ ràng đã đổi một bộ khác, ung dung thong thả đứng ở đó, sắc mặt dịu dàng, nhếch khóe môi nở nụ cười. Tựa như một tiểu thư khuê các được nuôi dạy từ nhỏ, toát ra một loại khí chất độc đáo hấp dẫn, không thể tưởng tượng được đây là người vừa mới đánh nhau với tên đạo sĩ đó.
“Am Am?” Lão thái thái quay đầu, “nhìn” về hướng phát ra âm thanh: “Con không sao đấy chứ? Tên đạo sĩ kia đâu?”
“Không có gì đâu nương, tên đạo sĩ đó đã bị con dọa bay mất dép rồi.”
Dọa bay mất dép?
Tất cả mọi người nghe thấy từ này khóe miệng không khỏi co giật, cách dùng từ này thật là kỳ lạ.
Chỉ có lão thái thái còn cười ha hả: “Thật sao? Thật là lợi hại!”
Sau đó lão thái thái lại hỏi thêm mấy câu nữa, Trì Am đều kiên nhẫn trả lời từng câu một, đám người xung quanh nghe xong bị dọa cho chết lặng, thậm chí còn nghi ngờ Cửu thái thái bịa đặt để dỗ lão thái thái vui.
Chỉ có Ngũ thái thái co người đứng một góc, không dám đối mặt với Trì Am.
“Không phải là bịa đặt đâu.” Trì Am đưa tay nắm lấy một hòn non bộ được làm bằng đá Thái Hồ trong hoa viên, nàng chỉ siết chặt một chút là đã có thể nhấc nó lên một cách dễ dàng.
Mọi người: “…”
Tốt lắm, bây giờ bọn họ đã biết Cửu thái thái thật sự dọa bay tên đạo sĩ kia, phiền ngươi mau mau bỏ tảng đá đó xuống được không.
Trì Am vứt tảng đá đi, lấy khăn lau sạch tay, hờ hững như không có chuyện gì, nhìn lại hòn non bộ Thái Hồ kia, in dấu rõ ràng một bàn tay năm ngón…
Lát sau, mọi người đều tập trung ở sảnh chính, Ngũ thái thái quỳ gối ở giữa, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, đâu còn sự lanh lợi ranh mãnh thường ngày.
Lão thái thái nghiêm mặt nói: “Hứa thị, ngươi âm mưu cái gì ta đều biết hết cả.” Không đợi Ngũ thái thái kịp mở miệng nói, bà đã tiếp tục: “Các ngươi cũng thế.”
Sắc mặt đám người đều hơi thay đổi, đặc biệt là những người có âm mưu gì đó trong lòng, cơ mặt không khống chế được mà run lên.
“Đừng cho là ta già rồi mắt mù không nhìn thấy gì, trong lòng ta đều biết rõ cả.” Lão thái thái nhếch miệng cười khẩy: “Trước kia ta không thèm để ý bởi vì Ngang Nhi có ở đây, lão đại là người công chính sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa, không cần ta phải nhọc lòng. Nhưng các ngươi lại cố tình âm mưu tính kế Ngang Nhi, thậm chí nó thành quỷ rồi cũng không chịu buông tha, các ngươi muốn ta chết luôn mới vừa lòng sao!”
Cả đám người gấp gáp quỳ xuống trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái vuốt ve đồng Minh tệ trong tay, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của kim loại, trong lòng mới bình tĩnh lại một chút: “Ngũ gia ngày mai đưa Hứa thị về nhà mẹ đẻ đi.”
“Nương!” Vợ chồng Ngũ lão gia nhìn bà bằng ánh mắt khiếp sợ
Lão thái thái không nhìn thấy, cũng làm như không nghe được, sau đó gọi Tư Hiên một tiếng.
Tư Hiên đáp lại.
Bà tiếp tục nói: “Hiên Nhi, cháu nói cho ta đám người này ở bên ngoài đang ngấm ngầm làm những gì? Cháu cứ việc nói ra, bọn nó đã có gan làm thì cũng nên chuẩn bị sẵn cái mặt dày chịu bị con cháu gièm pha!”
Đám người nghe được da đầu liền co rút, nhất là Ngũ lão gia vốn dĩ còn định cầu xin cho vợ, nghe được những lời thẳng thừng này của lão thái thái, sắc mặt liền biến đổi, môi run run.
Tư Hiên nhìn đám lão gia trong phòng, chậm rãi nói.
…
Trì Am không muốn dính líu gì đến những việc này nhưng rất mau đã nghe được Từ ma ma kể lại.
Lão thái thái trục xuất cả hai vợ chồng Ngũ lão gia ra khỏi Tư gia, năm đứa con của họ vẫn được ở lại nhưng bị tách ra ngoài, từ dòng chính biến thành dòng thứ.
Trong nhà vẫn còn lão thái thái, vốn dĩ sẽ không phải tách ra, hơn nữa dòng thứ sao mà bì được với dòng chính? Chưa nói đến tầm ảnh hưởng và uy danh của Tư gia ở Nam Thành hiện tại, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không muốn rời khỏi Tư gia vào lúc này.
Lần này lão thái thái thực sự tức giận, trực tiếp phân mấy đứa nhỏ của ngũ phòng ra ngoài.
Đám nhỏ cũng thật xui xẻo, những việc cha mẹ làm bọn họ có biết gì đâu, nhưng hiện giờ cha mẹ đều bị đuổi ra khỏi Tư gia cả rồi, bọn họ còn được ở lại đã là may mắn, đòi hỏi gì được nữa?
Ngũ thái thái làm ra những việc như vậy đã vượt quá giới hạn của lão thái thái nên mới bị lão thái thái đuổi ra khỏi nhà.
Về phần Ngũ gia, ông ta liên tục lén lút câu kết với người nước ngoài, đặc biệt là đám quỷ quái phương Đông mà Tư Hiên vô cùng căm ghét, làm ra những việc vượt quá giới hạn chịu đựng của Tư Hiên, đây mới là lý do thật sự bị đuổi ra khỏi nhà.
Quân Nam Thành nổi tiếng là căm thù đám người lùn đến từ phương Đông.
Lần này Ngũ lão gia bị bắt được, cái giả phải trả là bị đuổi ra khỏi Tư gia, hình phạt này phải nói là nghiêm khắc đến rợn người.
Đám người dòng thứ đến mừng thọ lão thái thái chứng kiến những sự việc này xong ớn lạnh cả sống lưng.
Lão thái thái tuy già rồi nhưng dư uy vẫn còn đó.
Chạng vạng, Trì Am đi dự yến tiệc phát hiện bầu không khí hôm nay không náo nhiệt như hôm qua, đám người tụ tập nói chuyện cũng chỉ cười gượng ép, đến khi nhìn thấy Trì Am tiến đến, âm thanh thảo luận sôi nổi ngay lập tức lặng đi.
Trì Am vẫn chỉ cười thờ ơ, cứ như không nhận ra được bầu không khí kỳ lạ nơi đây.
Trên đường gặp được Tư Hiên, Trì Am gọi hắn lại hỏi: “Hiên thiếu có vẻ không ưa người phương Đông, vì sao vậy?” Thậm chí còn đuổi cả người lén lút qua lại với bọn chúng là Ngũ lão gia ra khỏi gia môn, ở trong mắt người ngoài có thể nói là vô cùng nghiêm khắc.
Trong nửa thế kỷ qua, càng ngày càng có nhiều người nước ngoài đi đến Hoa Hạ, hiện giờ mọi người đã có thiện cảm với người phương Đông hơn trước kia rồi.
Tư Hiên đỡ lấy bao đựng súng bên hông, đáp: “Cửu thúc chán ghét bọn họ, từng nói tuyệt đối không bao giờ được để cho bọn chúng có cơ hội bén mảng đến.”
Trì Am hiểu ra, hóa ra còn có chuyện như vậy.
Vì thế chờ đến khi về đêm, Cửu gia lại trở về từ U Minh mừng thọ lão thái thái, Trì Am vui vẻ kéo hắn đến chỗ lão thái thái.
Tất cả mọi người trong Tư gia đều có măt… ngoại trừ ngũ phòng.
Khi nhìn thấy tên Quỷ Vương âm khí dày đặc ngồi bên cạnh lão thái thái, cả đám người đều rùng mình một cái.
Bọn họ dường như đã hơi hơi hiểu được tại sao Ngũ thái thái lại làm ra việc ngu ngốc như vậy rồi, không phải là bị dọa sợ hay sao.