Tư Ngang quyết định phải đi vào, đám người Ma Đế đương nhiên sẽ không ngăn cản hắn.
Thần lực ở nơi sâu trong tiên mộ này mặc dù vô cùng nguy hiểm đối với tiên nhân trên Tiên Linh giới, nhưng đối với Tư Ngang mà nói, có lẽ nó chính là cơ duyên của hắn. Thứ như cơ duyên này, phải xem thử có năng lực đi tranh đi giành hay không, nhưng đối với Tư Ngang không phải là vấn đề gì to tát cả.
Vừa lúc Tư Ngang muốn dùng số thần lực này để tu luyện.
Ngay sau đó, Ma Đế nói với đám người Hiền Anh rằng: “Nơi sâu trong tiên mộ vô cùng nguy hiểm, các vị dừng lại ở đây đi, nếu có người tới, mong rằng các vị sẽ ra tay ngăn cản.”
Mấy người Hiền Anh đều đồng ý, bọn họ đều biết thái độ của mấy thế lực lâu đời ở Tiên Linh giới đối với Tư Ngang, chỉ mỗi Ma Thần trời sinh đã đủ để bọn họ ra tay rồi. Nghe nói mấy năm gần đây bọn họ chưa từng từ bỏ việc truy sát Tư Ngang, thường xuyên phái người đến Ma Cung ám sát, cho dù bọ họ làm thế là vì thần dụ mà đám thần ở Thần Linh giới kia giáng xuống, hay đơn giản là vì không muốn để Ma tộc nhờ vào Ma Thần mà lớn mạnh thì chắc rằng bọ họ sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nhất định sẽ đuổi theo đến đây.
Nếu không phải trong tiên mộ nguy hiểm bốn bề thì chỉ sợ mấy thế lực lâu đời đó đã bày sẵn mai phục ở đây rồi.
Lần này họ có thể đến được nơi sâu trong tiên mộ sớm hơn đám người kia cũng là nhờ có Tư Hàn đã từng đi tới tiên mộ một lần rồi dẫn đường nên mới không phải vòng vo bên ngoài, còn về phần những kẻ truy sát kia, dù chậm hơn một bước nhưng có lẽ chúng sẽ đuổi tới đây nhanh thôi.
Đến lúc đó nếu bọn chúng không sợ chết xông tới muốn ngăn cản Tư Ngang hấp thu thần lực, tới lúc đó sẽ tạo thành phiền toái cực lớn.
Cuối cùng, những người đi vào nơi sâu nhất trong tiên mộ gồm có Tư Ngang, Trì Am, Tiên Đế, Tư Lăng, Tư Hàn, những người còn lại đều canh giữ ở đây, cũng tiện ngăn cản những kẻ địch sắp đến.
Ngoài ra, tình huống ở nơi sâu trong tiên mộ không lạc quan lắm, mặc dù trước đây mấy người Tư Hàn bị nhốt trong này mười mấy năm, nhưng chưa từng bước qua ranh giới này, không phải là họ không muốn, mà là do thực lực không đủ, cuối cùng có thể bình an đi ra ngoài đã may mắn lắm rồi. Đến cả Ma Đế cũng không thể xác định được nó có những nguy hiểm gì nữa mà, đương nhiên không tiện để bọn họ mạo hiểm cùng.
Mọi người cũng hiểu được sự sắp xếp của Ma Đế nên đương nhiên không có dị nghị gì.
Còn về phần nơi sâu trong tiên mộ có cơ duyên thuộc về mình không, đám người này không có ai là kẻ ngu, cho dù có cơ duyên đi nữa, nhưng thần khí tàn sát bừa bãi bốn phía khiến họ phải chùn bước, hung danh tiên mộ tiên chiến thượng cổ này cũng không phải chỉ gọi cho vui miệng, muốn nắm được cơ duyên cũng phải tự xem lại mình có số hưởng không đã.
Sau khi Ma Đế sắp xếp chuyện này xong thì họ liền cất bước đi sâu vào trong tiên mộ.
Bóng lưng của đoàn người rất nhanh đã biến mất giữa lớp nham thạch đen không thấy điểm cuối, những người ở lại tìm một nơi hạ trại, tiện thể chờ đợi tin tức, chờ cả những người sắp đuổi tới đây.
Quả không ngoài dự đoán, mấy ngày sau, cuối cùng cũng có người tới được trung tâm tiên mộ.
Người tới là vài Nhân tộc có tu vi ở cấp Tiên Vương, khi nhìn thấy ở đây có một nhóm do người, yêu, ma hợp thành thì vẻ mặt có chút kinh ngạc, rất nhanh bọn họ liền nhận ra Vệ Quan Nhai có giao tình với Ma Đế, và cả những người có quan hệ tốt với vợ chồng Tư Hàn như Hiền Anh, Liễu Thành Phong.
Kết quả đương nhiên là hai bên không thèm nói năng gì đã xông vào đánh nhau, trong đó Hôi Lân và Tư Bạch là đánh hăng nhất.
Hai tên này không thể cùng chủ nhân tiến sâu vào tiên mộ, trong lòng đều có hơi khổ sở nên chỉ đành phát tiết sự phẫn nộ ngập trời của mình lên người những kẻ không có ý tốt này.
…
Càng tới gần trung tâm tiên mộ thì càng có thể cảm nhận được áp lực do thần lực phiêu tán trong không khí tạo nên.
Tu vi của Ma Đế cao, đương nhiên không thèm để ý, Tư Lăng và Tư Hàn, Trọng Thiên đã từng tới nơi này, biết làm sao để tự bảo vệ mình, Tư Ngang có thân thể của thần, số thần lực này không những không làm tổn thương hắn mà ngược lại còn chen trước lấn sau để tiến vào cơ thể hắn, bổ sung thần lực vào những nơi thần lực đã khô kiệt trong gân mạch hắn, căn bản không gây hại gì cho hắn cả.
Chỉ có mình gà bệnh Trì Am, dưới áp lực của số thần lực bạo ngược này, xém chút nữa nàng đã phải hóa về nguyên hình.
Thế thì mất mặt chết mất.
“Am Am, hay là con vào không gian trước đi.” Tư Lăng tốt bụng nhắc nhở nàng.
Trong lòng Trì Am cũng có hơi buồn bực, nàng không ngờ rằng tình hình ở nơi sâu trong tiên mộ lại nguy hiểm nhường này, với thân thể không có chút tu vi gì đáng nói của nàng bây giờ, quả thật rất giống như đang làm liên lụy mọi người, không tiện đồng hành cùng họ.
Tư Ngang nhéo nhéo tay nàng, sắc mặt trầm trọng nói: “Nghe lời nương đi.”
Đến cả Tư Ngang cũng đã nói thế, Trì Am chỉ đành nói: “Được thôi.”
Tư Lăng lấy một chiếc bình Bát Bảo Càn Khôn ra, đây là một linh khí không gian có thể chứa được người sống, vật sống, là linh khí không gian Tư Lăng có được khi còn ở hạ giới, sau khi phi thăng đến Tiên Linh giới thì có cấp bậc cao hơn, bà rất ít khi sử dụng nó, không ngờ rằng bây giờ nó lại phát huy công dụng.
Sau khi bà thu Trì Am vào không gian thì liền thấy đôi mắt tím u ám của con trai mình cứ nhìn chăm chăm vào chiếc bình Bát Bảo Càn Khôn kia, sao không biết ý hắn cho được.
Nghĩ tới đám Ma tộc thần kinh kia nhân lúc bà không chú ý đã dạy hư con trai bà, khiến tính cách nó trở nên vặn vẹo, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm, giống y như chấp niệm đáng sợ của cha bà đối với nương bà vậy, cho dù cả đời không chiếm được cũng sẽ không buông tha, chỉ hận không thể khóa người ta ở bên cạnh mình cả ngày...
Vì thế, Tư Lăng vô cùng tự giác đưa bình Bát Bảo Càn Khôn có chứa Trì Am cho con trai mình cầm, tiện thể thu hồi luôn thần thức thuộc về mình trên bình.
Ngay sau đó, bà liền nhìn thấy trên mặt đứa con trai đang cầm bình Càn Khôn Bát Bảo nhà mình lộ ra nụ cười hết sức vui vẻ, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đẹp rạng ngời đó trông vô cùng đáng yêu, nhưng ánh mắt con trai mình nhìn bình Bát Bảo Càn Khôn thì lại quá kỳ dị, ánh mắt đó khiến bà sởn tóc gáy, bà càng cảm thấy tình trạng của con trai mình hiện giờ... không phải giống y như đúc cha của bà trong suốt mấy vạn năm nay sao?
Tư Lăng càng thêm buồn bực, đứa con trai đáng yêu của bà quả nhiên bị dạy hư rồi.
Tư Ngang dùng thần thức của mình đánh dấu lại bình Bát Bảo Càn Khôn.
Có lẽ cảm thấy còn chưa đủ, hắn lại cắn rách đầu ngón tay rồi nhỏ một giọt máu lên đó, trực tiếp biến bình Bát Bảo Càn Khôn này trở thành linh khí bản mệnh của mình, xong xuôi rồi mới nở một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Tốt quá rồi, bây giờ Am Am chỉ có thể ở trong linh khí bản mệnh của hắn thôi, không ai có thể cướp nàng đi được nữa.
Tư Lăng nhìn cảnh này, trái tim đập điên cuồng.
Mẹ nó, con trai bà hình như bệnh nặng lắm rồi, người làm nương như bà sắp chịu không nổi nữa.
Lúc đoàn người tiếp tục lên đường, Tư Lăng nhỏ giọng nói với Tư Hàn: “Đại ca, làm thế nào đây, tính cách con trai mình hình như càng ngày càng giống đám Ma tộc kia rồi.”
Nói tới đây, Tư Lăng liền có hơi bực bội, nếu không phải sau khi sinh Tư Ngang tình trạng cơ thể của hắn không tốt, cần có thực vật có thần tính bổ sung thần lực cạn kiệt trong cơ thể thì bọn họ cũng không đến nổi phải chạy đông chạy tây tìm kiếm những vật có chứa thần khí, cũng sẽ không bỏ Tư Ngang ở Ma Cung, càng sẽ không giao Tư Ngang cho cha bà và đám Ma tộc kia dạy dỗ...
Đúng là càng nghĩ càng buồn bực.
Tư Hàn xoa đầu bà, nhạc phụ đang ở đây, họ không tiện nói gì cả.
Trọng Thiên cười nhạo, cố ý nói: “Giống Ma Đế không tốt hả?”
“Đương nhiên...” Thấy cha mình nhìn sang, Tư Lăng ăn nói trái lương tâm: “Cũng không phải, chỉ là ta lo lắng sau này nó sẽ bởi vì Am Am mà tự làm mình bị thương.” Giống như ông cha bệnh thần kinh của bà vậy, vì nương bà mà tự hại mình, đến tận bây giờ vẫn còn một thân một mình, vẫn đang nghĩ mọi cách để nương bà sống lại.
Cũng đã mấy vạn năm rồi mà còn chưa chịu từ bỏ, dường như tâm nguyện suốt đời của ông chính là làm người kia sống lại, cho dù theo đuổi trường sinh, cũng chỉ là vì muốn có sinh mệnh dài hơn để hoàn thành chuyện mà ai cũng cảm thấy không thể nào làm nổi này.
Nghĩ thôi đã thấy sởn tóc gáy, cố chấp đến thế, bà không cách nào thấu hiểu được.
“Này thì có khó gì? Chỉ cần Đế Lâm Tiên Thảo bất tử bất diệt, hai người luôn bên nhau là được rồi chứ gì.” Trọng Thiên không tán thành lời của bà, nếu Tư Ngang có thể vượt qua kiếp nạn này, đạt tới thần vị, Tiên Linh giới không kẻ nào địch lại, hắn muốn bảo vệ một gốc Đế Lâm Tiên Thảo chẳng phải chỉ là một chuyện hết sức đơn giản thôi sao?
Còn về phần sau khi Tư Lăng phi thăng lên Thần Linh giới sẽ gặp phải đám thần kia, Trọng Thiên cảm thấy càng không cần phải lo nữa, Tư Ngang là Ma Thần trời sinh, thực lực cao không lường được, đoán chừng là đám thần ở Thần Linh giới kia kiêng kị sự tồn tại của Tư Ngang nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết hắn trước khi hắn phi thăng lên Thần Linh giới.
Từ đó có thể suy ra đức hạnh của đám thần ở Thần Linh giới là như thế nào, không cần phải sợ.
Chỉ cần đợi Tư Lăng phi thăng lên Thần Linh giới, đám thần đó đều không đủ cho hắn hành, Ma Thần trời sinh cũng chẳng phải chỉ để gọi cho kêu.
Thực lực tầm đó, muốn bảo vệ một gốc Đế Lâm Tiên Thảo còn khó chắc?
Trọng Thiên cảm thấy Tiểu Lăng Tử nghĩ quá nhiều.
Tư Hàn thấy bà hơi không phục, xụ mặt không nói chuyện thì liền xoa mặt bà, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày nàng cũng giống nhạc mẫu, ta cũng sẽ nghĩ mọi cách để nàng sống lại.” Dừng một lát, ông nói tiếp: “Không tiếc bất cứ giá nào.”
Tư Lăng vô thức nhìn về phía ông, bà thấy được ánh sáng tím lấp lóe trong mắt ông, nhất thời không biết nên cảm động hay nên rối rắm đây.
Đại ca nhà bà luôn là một người đàn ông băng sơn cấm dục, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, nhưng mỗi lần nhập ma thì sẽ giải phóng bản thân, nói lời tình tứ không ai bằng, khiến bà không đỡ nổi.
Cuối cùng, Tư Lăng quyết định nên ngậm miệng đi thì hơn, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần Tư Ngang sống thật tốt là được, bà cũng không cầu mong gì khác nữa, cho dù bị cha bà dạy thành một Ma tộc thần kinh bất thường thì bà cũng chịu.
…
Sau khi tiến vào bình Bát Bảo Càn Khôn, Trì Am liền phát hiện bên trong lại có một căn phòng bị đóng kín, chính giữa có một đại sảnh, xung quanh là vài căn phòng khác.
Bài trí ở đây rất ấm áp, phòng ngủ, phòng tu luyện, phòng luyện đan, vườn hoa, phòng luyện khí đều có đủ, chẳng khác nào một động phủ cỡ nhỏ.
Trì Am hết sức phấn khởi đi dạo xung quanh một lát, sau khi hiểu được bố cục của bình Bát Bảo Càn Khôn rồi thì liền ngồi xuống chiếc giường mềm ngoài phòng khách, vừa cầm một quả tiên nhấm nháp, vừa chú ý tới tình hình bên ngoài.
Mặc dù không thể tu luyện, nhưng nói cho cùng nàng vẫn là Đế Lâm Tiên Thảo, lúc hóa hình liền có cơ thể như tiên nhân, thần thức cực mạnh, có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài, cũng nghe được cuộc nói chuyện của Tư Lăng và Trọng Thiên, nàng không khỏi trợn mắt.
Thật ra con trai của người đã là một tên bệnh thần kinh từ lâu rồi, có lẽ mới sinh ra đã vậy, sau đó còn do đám Ma tộc kia nuôi dạy nên bệnh mới nặng hơn đó.
Một mình ngồi trong phòng kín trong không gian rất buồn tẻ.
Bây giờ bình Bát Bảo Càn Khôn đã bị Tư Ngang biến thành linh khí bản mệnh của hắn, điều này không giống như dùng thần thức đánh dấu, nếu dùng thần thức đánh dấu thì Trì Am tự do đi đi vào vào đều được, nhưng giờ đã bị Tư Ngang biến thành linh khí bản mệnh, trừ khi là Tư Ngang chủ động thả nàng ra ngoài, nếu không nàng sẽ bị nhốt trong này tới chết.
Trì Am cảm thấy không ổn chút nào.
May là Tư Ngang vẫn cho phép nàng có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, hắn không phong kín bình Bát Bảo Càn Khôn sao?
Trì Am buồn chán đến mức chỉ có thể ôm một đống tiên quả ngồi gặm gặm gặm.
Lúc nàng đang gặm đến là vui vẻ, đột nhiên trời nghiêng đất ngả, Trì Am ngã tới chỗ này té tới chỗ kia, khi nàng đã ngã đến mức sắp vỡ đầu thì liền được một luồng năng lượng dịu dàng đỡ dậy.
“Am Am, nàng không sao chứ?” giọng Tư Ngang vang lên.
Trì Am mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó mới nhận ra Tư Ngang đang truyền âm cho nàng chứ không vào đây thì vội nói: “Ta không sao, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chúng ta tiến vào chỗ sâu trong tiên mộ, vừa rồi là truyền tống trận.”
Trì Am nghe đến đây liền biết họ đã tiến vào nơi nguy hiểm nhất trong tiên mộ, nàng bất giác trở nên căng thẳng.