Mặc kệ Tư Ma Vương có muốn nghe hay không, cuối cùng anh vẫn phải nghe vào tai.
Sau khi nghe xong, thần sắc Tư Ma Vương có chút không tốt.
Trì Am tò mò nhìn anh: “Tư Ngang, anh nghĩ thế giới này sẽ có bao nhiêu khí linh hóa thân thành hệ thống? Những cái khí linh kia đều là do Thập Phương Thiên Thần lúc trước thả vào sao? Rốt cuộc là có bao nhiêu cái?”
Tư Ngang cụp mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Anh cũng không biết có bao nhiêu cái, khi anh đi vào thế giới này thì đã chơi chết hai cái rồi, vốn cho là thế giới này là thế giới bình thường nhất, không ngờ lại có nhiều khí linh như vậy.”
Nhưng sau một hồi suy nghĩ Tư Ngang cũng đã hiểu là tại sao.
Vì anh đang ở đây.
Ban đầu ở thần mộ anh đã hấp thu xong thần lực của thân thể thần kia, sức mạnh của anh lập tức tăng lên rất nhiều, từ một tiên nhân biến thành một vị thần chân chính, không còn là chỉ có thân thể của thần mà không có thần lực tương ứng. Khi tiến hóa thành một vị thần hoàn chỉnh lẽ ra anh đã có thể phải vượt qua xiềng xích của thần mộ rồi phi thăng lên Thần Linh giới, không ngờ thần mộ lại là nơi lưu đày những vị thần phạm tội, được xây dựng đặc biệt, rồi lại có thần khí và Luân Hồi giới liên hệ với nhau, một khi có một vị thần đi vào nơi này thì nguyên thần sẽ bị khống chế một cách vô thức, thậm chí rời khỏi cơ thể mà không hề hay biết.
Sau khi Tư Ngang thành thần, nguyên thần của anh không tự chủ tiến vào bình Bát Bảo Càn Khôn, nếu không phải do Trì Am đánh thức anh thì e rằng anh sẽ đánh mất chính mình, cho dù có tiến vào Luân Hồi giới cũng không nhớ nổi mình là ai, dần dần mất đi lý trí trong đó, cuối cùng nguyên thần cũng tiêu vong.
Bởi vì Trì Am đã đánh thức anh nên anh mới có thể giữ lại trí nhớ khi đi vào Luân Hồi giới.
Sau này, nếu không phải anh không chịu nổi việc bỏ lỡ ngàn kiếp cùng Trì Am mới đóng lại ký ức, nhường cơ hội cho Trì Am thì cũng sẽ không đau khổ trong những thế giới đó như vậy.
Nếu những hệ thống hình thành bởi khí linh đó là do Thập Phương Thiên Thần phái tới để tiêu hao Lực linh hồn của Tư Ngang thì có khả năng là chúng đang truy đuổi theo tung tích của anh, cho nên mỗi khi Tư Ngang tiến vào một thế giới sẽ có một số khí linh đuổi theo.
Nếu khí linh đuổi theo bị Tư Ngang phát hiện thì sẽ bị anh bóp chết ngay lập tức.
Mặc dù Tư Ngang bị Luân Hồi giới trói buộc, rất nhiều năng lực không sử dụng ra được, nhưng bản thân anh đã là Ma Thần, cực kỳ cường hãn, những cái khí linh kia cùng lắm cũng chỉ là đồ vật do thần chế tạo ra, làm sao có thể làm tổn thương được anh? Chúng chỉ có thể hóa thành những thân thể chúng sinh lệ thuộc vào hệ thống trong Luân Hồi giới, nhờ bọn họ tới đối phó Ma Thần, gây rắc rối cho anh.
Nếu may mắn thì có khi cũng có thể giày vò Tư Ngang rất thảm.
Lúc trước khi Trì Am nghe Tư Ngang phân tích những chuyện này thì đã không nhịn được mà nhớ tới thế giới “Lính gác dẫn đường”. Khi đó cô đột nhiên tử vong, thậm chí không kịp nói thêm một tiếng nào, kết cục có thể nói là thê thảm vô cùng. Mà Tư Ngang cũng vì vậy trở nên phát cuồng mà chết, tinh thần bị hao tổn, thậm chí còn bị ảnh hưởng đến mấy thế giới sau đó, nhờ sự cố gắng của cô mà dần dần tốt lên, mãi đến thời dân quốc họ cùng lĩnh hội sức mạnh U Minh giúp anh được bổ sung lực linh hồn thì mới hoàn toàn khôi phục lại.
Bây giờ Tư Ngang và Trì Am đã cùng nhau trở về thế giới này, cũng bởi vì Tư Ngang muốn đến thế giới này sống một cuộc sống bình thường đến hết đời, nhưng những khí linh kia không bị Tư Ngang giết cũng sẽ tìm tới.
Nghe anh giải thích xong rốt cuộc Trì Am cũng hiểu được những khí linh này đang làm trò gì.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lại: “Tại sao sau khi những khí linh kia biến thành hệ thống ở thế giới này đều đi giày vò hai người Diệp Lạc? Mà không tới tìm anh?”
Khóe miệng Tư Ngang nở một nụ cười khinh thường: “Bởi vì khí vận của bọn họ.”
Nghe đến đây Trì Am đã hiểu ra.
Cô là Đế Lâm Tiên Thảo hóa hình, ngoài Đế Lâm Tiên Thảo không có người nào có thể hiểu rõ về những thứ không thể nhìn bằng mắt, không thể chạm bằng tay như khí vận và phúc trạch hơn nữa. Lúc trước nếu không phải phúc trạch trên người cô nồng hậu dày đặc thì cũng không có cách nào che chở cho Ma Thần trời sinh Tư Ngang này. Cho dù phúc trạch của cô bị tiêu hao không còn một mảnh thậm chí không thể tu luyện được, nhưng vẫn có thể sống sót khỏe mạnh. Thậm chí chỉ cần cô lại tích lũy phúc trạch một lần nữa là lại có thể tu hành rất nhanh chóng.
Tam Thiên Luân Hồi giới đã tự thành quy tắc riêng, chúng sinh sống ở nơi này cũng phải tuân theo những quy tắc nhất định.
Có người trời sinh đã có khí vận nồng đậm dày đặc, có người khí vận yếu kém, thế này trông có vẻ không công bằng, nhưng lại là chuyện công bằng nhất, là trời sinh đã vậy, cũng là chúng sinh lựa chọn quyết định ra như vậy, không thể thay đổi vì nhân lực hay ngoại lực.
Những người như Diệp Lạc và Tô Quân Hàng là những người có khí vận nồng đậm, họ sinh ra để trở nên ưu tú hơn những người bình thường, giống như những nhân vật chính được trời cao lựa chọn, sẽ vượt trên đa số người bình thường. Do đó, hệ thống được khí linh hóa thành cũng coi họ là nhân vật chính của thế giới này theo lý đó, rồi cướp đoạt khí vận của cả hai để tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Suy cho cùng thì sau khi những khí linh này tiến vào Tam Thiên Luân Hồi giới mục đích cũng chỉ là lướt qua khí vận của tất cả chúng sinh trong Luân Hồi giới rồi chọn ra những con người có khí vận mạnh mẽ làm mục tiêu của mình, để củng cố sức mạnh cho bản thân và thoát khỏi gông cùm của các vị thần.
Nếu không thì chẳng lẽ chúng lại thật sự ngu ngốc như vậy, biết Ma Thần lợi hại như thế rồi mà còn xông về phía trước chịu chết sao?
Vì cái gì cuối cùng cũng là vì mình thôi.
Sau khi Trì Am hiểu ra điều này liền xắn tay hằm hè ra trận.
“Tư Ngang, tốt xấu gì thì Diệp Lạc cũng có quan hệ tốt với em, không thể để những khí linh kia giày vò khí vận của họ được. Em quyết định sẽ giúp họ!” Trì Am nói đầy nhiệt tình.
Khác với những người làm nhiệm vụ bị khí linh khống chế, Trì Am và Tư Ngang thực sự đầu thai vào Tam Thiên Luân Hồi giới này rồi không ngừng luân hồi chuyển thế, mỗi một thế giới đều là bản thân họ trải qua, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành rồi tử vong, chưa từng chiếm đoạt thân thể của người khác, không nợ nhân quả nên sống yên tâm hơn những người làm nhiệm vụ kia nhiều, cũng tuân theo quy luật của những thế giới này mà hoạt động.
Trì Am là Đế Lâm Tiên Thảo, trời sinh có cảm ngộ với phúc trạch, khí vận mạnh hơn những người khác, mỗi khi đến một thế giới sẽ không tự chủ mà làm ra một số việc thiện, khiến phúc trạch của cô dần tích lũy qua thời gian.
Tư Ngang lặng lẽ nhìn cô, không hề nương tình chọc thủng lý do của cô: “Thật ra là do em thấy nhàm chán quá phải không?”
Trì Am cười khì khì: “Em không thể cứ ở nhà suốt ngày làm con mọt gạo được đúng không? Nếu cứ nuôi như vậy thì sẽ thành gọng cỏ vứt đi mất.”
“Không sao, cho dù là gọng cỏ vứt đi thì anh cũng vui lòng nuôi em.” Anh kiếm nhiều tiền ở thế giới này như vậy cũng chỉ để nuôi một bụi cỏ này mà.
Trì Am cười ngồi trên đùi anh, ôm anh hôn một cái.
Hai người gắn bó như môi với răng, vô cùng thân mật, mãi đến khi không khống chế nổi lại sắp bị anh ép lên làm chuyện đó trong phòng làm việc, Trì Am mới nhanh chóng bật dậy: “Play ở văn phòng xấu hổ lắm, chúng ta đừng làm loại chuyện này.”
Đuôi mắt Tư Ngang đỏ lên, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô: “Được rồi, đợi đến đêm thôi.”
Trì Am nhìn anh nghiến răng nghiến lợi, lại vô thức muốn sờ eo, sau đó nhanh chóng thả tay xuống, ra vẻ như không có việc gì lấy điện thoại di động ra lên mạng chơi game, quên cả trời đất.
Đột nhiên ánh mắt Trì Am chợt khựng lại.
Tư Ngang đang ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện nhưng có thể làm hai việc cùng một lúc, lập tức phát hiện sự khác thường của cô, liền hỏi: “Sao vậy?”
Trì Am ngẩng đầu cười với anh, nói: “Không có gì, em lại phát hiện ra một chuyện thú vị khác.”
Tư Ngang: “...”
Tư Ngang bỏ ra nửa tiếng nhanh chóng xử lý xong công việc hôm nay, cầm chiếc áo vest vắt trên ghế, bước tới kéo người đang nằm ườn trên sô pha chơi game.
“Về nhà.” Tư Ngang nói, quyết định sau khi về nhà sẽ cho cô ăn no rồi làm, tránh cho cô mỗi ngày lại phát hiện ra một chuyện thú vị gì mới, sau đó lại đi lang thang.
Trì Am ngoan ngoãn để anh kéo dậy, ngẩng đầu để anh chỉnh lại tóc rối cho mình cười hỏi: “Xong việc rồi à?”
“Còn chưa xong, nhưng không phải còn có trợ lý đặc biệt sao?” Tư Ngang nói với vẻ rất vô trách nhiệm.
Khi thấy tổng giám đốc lôi kéo bà chủ đi ra khỏi văn phòng, đám trợ lý đặc biệt liền hiểu ngay là ông chủ lại sắp về sớm rồi, còn họ thì phải oằn mình tăng ca. Nhưng ai bảo người ta là ông chủ chứ, làm công cho người ta thì phải khổ vậy thôi.
Người đàn ông vẻ mặt thờ ơ kéo người phụ nữ trông ngoan hiền đi, nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá thầm kín trên đường đi.
Nhóm chat nhân viên lại bắt đầu sôi động trở lại.
Trì Am không biết mấy người trong nhóm chat nhân viên đang chú ý đến hai vợ chồng cô và Tư Ngang, chỉ mải ngẩng đầu nói chuyện với anh, mặt nở nụ cười. Người đàn ông mặt không cảm xúc nghe cô nói chuyện, thỉnh thoảng vươn tay ra kéo cô, không để cô ngã xuống vì không nhìn đường, tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng động tác trong lúc lơ đãng vẫn khiến người ta hiểu rõ.
“Ông chủ của chúng ta thực sự là một người đàn ông tốt.”
“Đúng vậy, ông chủ của chúng a luôn giữ mình trong sạch. Từ khi ở với bà chủ chưa bao giờ nhìn những người phụ nữ khác. Cho dù là tiên nữ thì cũng kiên quyết chỉ nhìn một mình bà chủ.”
“Nhắc đến tiên nữ, gần đây có một người mới gia nhập làng giải trí xuất thân là người nổi tiếng trên mạng. Nhìn ngoại hình, khí chất và tài năng đó kìa... Chậc chậc, nghe nói cô ấy được đánh giá là một mỹ nhân hiếm có ngàn năm có một đấy.”
“Có phải cô tiên nữ đấy họ Hoa không?”
“Đúng, là Hoa tiên nữ. Tôi nghe nói cô ấy sắp đóng phim truyền hình, tiềm năng phát triển rất mạnh, có nhiều người rất coi trọng cô ấy đấy.”
“Cắt, cái gì mà tiên nữ, có mà yêu nữ ấy. Mười người nổi tiếng trên mạng thì có đến chín người là đồ giả mạo, còn một người còn lại thì lắm chiêu trò.”
Một nhóm người nói chuyện vui vẻ, cô gái áo trắng vừa mới đăng nhập lại vào nhóm chat nhân viên của Tư Thị nhìn thấy những tin nhắn này liền tức giận nghiến răng.
Một lúc lâu sau cô ta mới nguôi ngoai cơn tức trong lòng, thầm an ủi bản thân.
Không sao, sớm muộn cũng tới được ngày đó, đợi cô ta chinh phục được Tư Ma Vương khó chinh phục nhất trên thế gian này đi, có một ngọn núi dựa lớn như thế thì muốn làm gì chẳng phải là sẽ tùy ý cô ta chọn sao?
…
Đến tối, Trì Am lại bị Tư Ma Vương đè xuống giường giày vò.
Trì Am bị anh chơi đùa sắp sụp đổ: “Eo em sắp hỏng đến nơi rồi, đừng chơi ác quá như thế, ngày mai em còn có hẹn đi chơi với Diệp Lạc đó.”
“Ừ.”
“Anh có nghe em nói không đấy?”
“Ừ.”
“Còn có Ninh Tích...”
“Ừ.”
“Thân hình cô ta tuyệt lắm, cực kỳ hấp dẫn dụ người ta phạm tội, nhân loại thật sự là giống loài thần kỳ, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy thể loại cực phẩm... Này, anh làm gì kích động vậy? Nhẹ chút!”
“...”
Cô càng bảo anh nhẹ hơn Tư Ma Vương lại càng dùng sức.
Cho nên ấy mà, tất cả đều do cô tự tìm khổ, ai bảo cô cứ nói mấy câu người ta không thích nghe chứ?
Thế là ngày hôm sau Trì Am không thể ra khỏi ổ, tiếp tục nằm ỳ ở nhà làm cọng cỏ vứt đi.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, cọng cỏ vứt đi nhận được điện thoại của Diệp Lạc, lập tức tinh thần phấn chấn chuẩn bị ra ngoài kiếm chuyện.
Trì Am cố ý điều chỉnh cách ăn mặc rồi mới bảo tài xế đưa cô đến chỗ hẹn với Diệp Lạc, đây là một câu lạc bộ giải trí tư nhân cao cấp.
Diệp Lạc mặc một bộ đồ cưỡi ngựa nhanh nhẹn, nhìn thấy Trì Am hai mắt liền sáng lên, vui vẻ nói: “Am Am, ở đây.”
Trì Am đến gần, Diệp Lạc nhìn một lát rồi buồn bực hỏi: “Chồng cậu đâu?”
“Anh ấy đang làm việc. Là tổng giám đốc thì một ngày trăm công ngàn việc, sao có thể lãng phí thời gian đi lượn lờ chứ?” Trì Am nói bằng giọng điệu rất chính đáng.
Diệp Lạc nhìn cô không nói nên lời, khi nói ra lời này cô không cảm thấy chột dạ à?
Tô Quân Hàng đi tới lại trùng hợp nghe được câu nói của Trì Am, không nhịn được bật cười, nói: “Trì Am, có phải cô không nói cho tổng giám đốc Tư không?”
Trì Am cười với anh, cô đến đây để làm việc, không cần Tư Ma Vương đến, tránh cho việc lỡ anh đến lại không kiềm chế được mà “đại khai sát giới” thì sẽ không tốt.
Tuy rằng khí linh rất ghê tởm, nhưng Trì Am vẫn không hi vọng Tư Ngang tạo ra quá nhiều sát nghiệt.
Cô thà tự mình làm việc sai rồi dùng phúc trạch bù đắp còn hơn.
Tô Quân Hàng là một người đàn ông trông rất tươi sáng xinh trai, rõ ràng là người đã hai lăm sáu tuổi rồi mà khi nở nụ cười lại toát ra cảm giác tươi mát nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một công tử quý tộc được gia đình quý tộc cẩn thận chăm chút bồi dưỡng. Nhưng nếu thực sự nghĩ anh ấy là một chàng trai tươi sáng xinh trai, nhẹ nhàng tươi mát thì chính là sai lầm lớn.
Trước kia Trì Am không có trí nhớ, cũng có thể cảm nhận được thứ cảm giác hắc ám trên người Tô Quân Hàng, huống chi bây giờ thì lại càng không cần phải nói.
Tô Quân Hàng là loại người cực kỳ tàn nhẫn, anh có thể tàn nhẫn với người khác, thậm chí cũng có thể tàn nhẫn với chính mình hơn nữa. Không chọc vào anh ấy thì không sao, chọc vào rồi thì thật sự một lời khó nói hết.
Trong số đó thì Diệp Lạc là người có cảm nhận sâu sắc nhất.
Tô Quân Hàng cười nói: ”Trì Am, chúc mừng tân hôn của cô và tổng giám đốc Tư, từ khi cô kết hôn xong thì cũng đã lâu chúng tôi không gặp cô rồi, trông cô sống cũng tốt lắm.” Rõ là được nuôi đến dạng sắp phế luôn rồi.
Một người đàn ông có thể nuôi một người phụ nữ tự lập tự cường thành dạng này mà vẫn còn không rời không bỏ thì trừ lý do là yêu cô cũng không có lý do nào khác nữa.
“Cảm ơn.” Trì Am cười với anh.