Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Dịch)

Chương 37: Trái Tim Biển Sâu 2

Chương 37: Trái Tim Biển Sâu 2 Vì thế tổng giám đốc Trì nghiêm túc nói với em gái: “Chưa từng nấu, nhưng có thể thử học.” Sau đó xuất hiện cảnh vừa nãy, tổng giám đốc đứng đắn nghiêm túc đeo tạp dề do em gái chọn, trong tay cầm nồi niêu, đang nghiên cứu trình tự nấu ăn trên tờ công thức, trong tủ lạnh nhét đầy nguyên liệu nấu ăn mà thư ký mua vì bị ông chủ giục. Hắn thề muốn giữ gìn hình tượng anh trai vĩ đại trong lòng Vân Xu. Vẻ mặt Quý Thừa Tu khó nói, quyết định th0oong minh bỏ qua đề tài này. “Xu Xu, ta mang quà đến cho ngươi.” Quý Thừa Tu đi đến trước mặt Vân Xu, lấy ra hộp quà. Hộp quà hoa hồng vàng xa hoa ưu nhã hiện lên dưới ánh đèn, dải lụa màu trắng gạo quấn quanh hộp quà, buộc thành hình nơ bướm xinh đẹp. Phòng để quần áo của nàng gần như đã bị chất đầy bởi những món quà mà Trì Châu và Quý Thừa Tu tặng, nhưng hai người vẫn chăm chỉ tiếp tục chất thêm. Vân Xu đã từng từ chối quà của hai người, nàng cảm thấy những người có quan hệ thân cận không cần thiết thường xuyên tặng đồ. Sau đó. “Không thích đồ ta mua ư? Vậy lần sau để người đưa đồ đến nhà, ngươi từ từ chọn, không cần tiết kiệm hộ anh trai, chuyện này vốn là chuyện mà ngươi nên được, nếu ngươi không muốn gì cả, anh trai sẽ cảm thấy đau lòng.” “Xu Xu không nhận quà của ta vì ghét ta ư? Hay là quà của ta không hợp ý ngươi? Không thích có thể nói cho ta, lần sau ta mua cái khác.” Người đàn ông luôn luôn dịu dàng lộ ra ánh mắt chán nản, độ sát thương gấp mấy lần. Vân Xu:…… Cuối cùng im lặng tiếp thu. Nhưng mà lần này, Quý Thừa Tu lại hy vọng Vân Xu có thể mở hộp quà ra. Vân Xu hơi nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp nhẹ nhàng rút ra dải lụa mềm mại, nơ con bướm theo động tác của nàng lỏng lẻo, hộp quà thủ công tinh xảo được mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp. Ngọc bích trong suốt lấp lánh bị chiếc vòng lộng lẫy bao quanh, mỗi một độ cung đều vừa đủ đúng chỗ, dưới ánh đèn phản chiếu ra sự tĩnh lặng giống như biển sâu, đó là nghệ thuật cực hạn con người có thể điêu khác ra, đẹp đẽ tinh xảo như trời tạo ra. Vân Xu kinh ngạc mà nhìn nó, không phải kinh ngạc vì sự xinh đẹp của cái vòng cổ này, mà kinh ngạc bởi nó trông y hệt như chiếc vòng cổ có tên “Trái tim biển sâu” lúc trước mình thấy ở trên mạng. Vòng cổ ở trong tay một người sưu tầm nước ngoài, nàng vô ý nhìn thấy ảnh chụp trong một buổi triển lãm, còn khen hai câu, chưa từng nghĩ rằng trước mặt lại có một cái. “Đây là cái “Trái tim biển sâu” đúng không?” Được hun đúc từ nhỏ khiến Trì Châu vừa nhìn đã biết vòng cổ này không thể nào là hàng giả, đương nhiên Quý Thừa Tu cũng không bao giờ lấy đồ rởm ra trước mặt Vân Xu. Quý Thừa Tu mỉm cười gật đầu. Xu Xu khó lắm mới thích một vật nào đó, đương nhiên hắn phải để trong lòng, tốn không ít công sức làm quen cùng người sưu tầm đó mới làm người đó đồng ý nhường lại chiếc vòng cổ này. Vân Xu cầm vòng cổ đứng ở tại chỗ, nàng không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng khen sẽ được Quý Thừa Tu nhớ kỹ. Cảm thấy hơi ngơ ngác. Quý Thừa Tu tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Có thể cho ta một cơ hội đeo vòng cổ này cho ngươi không?” Hắn ngữ khí phong độ, trong mắt chứa đầy sự chân thành không thể che giấu cùng với sự dịu dàng nhỏ nhặt. Vân Xu không thể từ chối. Trì Châu ở bên cạnh không ngăn cản, Xu Xu của hắn đương nhiên đáng giá những thứ tốt nhất trên đời này, huống chi là một cái vòng cổ, cho dù nó là tác phẩm nổi tiếng. Quý Thừa Tu nhận vòng cổ trên tay Vân Xu, ngón tay thon dài cởi bỏ chốt khóa, thật cẩn thận đeo lên cho nàng, động tác mềm mại, không chứa bất cứ ý mạo phạm gì, lộ ra ý muốn che chở. Cho đến khi thu tay lại, làn da trắng nõn mê người chỉ cách tay của hắn mấy centimet, ánh mắt Quý Thừa Tu đen lại, yết hầu khẽ nhúc nhích, nhưng trước khi đôi anh em này nhận ra hắn đã thu lại vẻ mặt của mình. Chờ đến khi Vân Xu xoay người lại, hai người đàn ông đều ngừng thở. Nàng mặc một chiếc váy xanh biển, phần đuôi váy tơ lụa mềm mại, lay động giống như nước chảy xẹt qua không khí. “Trái tim biển sâu” là châu báu đỉnh cấp thế giới, đương nhiên cực kì xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp này khi đứng trước mặt Vân Xu lại có vẻ kém cỏi như vậy, vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp đến cực hạn, là vẻ đẹp nhân loại không thể tưởng tượng. Ngọc bích lộng lẫy bắt mắt dán trên xương quai xanh tinh xảo. Nàng ngước mắt lên, tất cả đều làm nên nền cho nàng. Ánh mắt của Trì Châu và Quý Thừa Tu yên lặng nhìn nàng, qua một hồi lâu cũng không dời đi. “Đẹp không?” Đôi mắt Vân Xu cong lên, ưu nhã xoay tròn, làn váy cánh bung rộ như cánh hoa yêu kiều, cho dù ai đứng ở nơi này đều không thể dời đi lực chú ý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất