Editor: quế quế
Nguyên An Bình cùng với hai đứa nhỏ đi một vong quanh khu Phố náo nhiệt, cả hai đứa trẻ đều rất tận hứng, hắn cũng rất là hài lòng. Đầu tiên, hắn đi tìm vị trí cụ thể của Chương Phủ, tiếp theo, hắn bỗng dưng phát hiện ra thị trấn này cũng không đến mức kém cỏi như hắn tưởng tượng.
Người dân ở đây cũng đi mua sắm rất nhiều, tuy rằng thị trấn này không được Phồn hoa cho lắm, nhưng nếu như muốn làm một mối làm ăn buôn bán nhỏ thì cũng khá là ổn. Sau đó hắn mới biết được một chuyện, thôn của bọn họ so với những thôn Phụ cận khác thì nghèo hơn rất nhiều. Hết cách rồi, đất đai ở trong thôn vốn không được nhiều, đặc biệt là những mẫn ruộng thượng đẳng lại rất là ít, người trong thôn cũng rất là đông.
Sau khi đi dạo xong, Nguyên An Bình liền dẫn theo hai đứa nhỏ quay trở về Phía trước công thành. Bởi vì có quá nhiều người, sợ rằng sẽ bị lạc nhau, nên hắn và Lý Tự cùng nhau nắm chặt hai tay của Bàn Đôn. Chờ đến khi ra khỏi thị trấn, liền Phát hiện cha của Bàn Đôn đã sớm trở về, còn đang nằm trên xe lừa Phơi nắng trông rất là thoải mái.Thấy ba người bọn họ đều đã trở về, nguyên Hòa Trúng liền vội vàng để cho bọn họ trèo lên trên xe, rời mới hỏi rằng, "Đi lâu như vậy đã thấy mệt chưa?"
Ba người đều cảm thấy rất mệt, đặc biệt là thời điểm chen chúc với người khác. Bàn Đôn mệt đến mức Phải chui vào trong lồng ngực của cha mình, hoàn toàn không có ý định muốn ngồi dậy. Nguyên An Bình và Lý Tự thì đều ngồi tựa người vào nhau trên xe lừa, vị trí đậu xe ở nơi này rất tốt, bởi vì có ánh nắng mặt trời từ Phía trên chiếu xuống, khiến cho bọn họ cảm thấy ấm áp vô cùng.
Chờ đến thời điểm không sai biệt lắm, sau khi những người khác đi mua sắm xong cũng liền trở lại. Lúc này, bọn họ mới cùng nhau xuất Phát trở về thôn, mà chờ đến lúc bọn họ trở về thì trời cũng đã tối đen.
Sau khi Nguyên An Bình xuống xe, hắn liền đem Lý Từ kéo qua một bên, kín đáo đưa cho Lý Từ một ít thức ăn rồi nhờ nhóc đem tới cho Hoắc Tiểu Hàn, "Nhớ kỹ! Lúc đưa đồ cho y thì nên vận dụng đầu óc một chút, đừng để cho người khác hoài nghi. Nhị tẩu của y đã biết chuyện này rồi, ngươi cũng đừng để xảy ra sự a lần thứ hai đấy"
Lý Tự vội vàng bảo đảm, " yên tâm, ta đã nhớ kỹ. Cái này cũng là bánh bột ngô kẹp thịt Phải không? An Bình ca! Ngươi thật sự là rất để tâm tới Hoắc Tiểu Hàn nha. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn y đồng ý lời cầu thân của ngươi, thì cũng không cần Phải bỏ ra nhiều tâm tư như vậy đâu, dù sao thì cái nhà kia cũng ..."
Nguyên An Bình liền giơ tay vỗ lên đầu nhóc một cái, "Được rồi,đừng nói bậy, nhớ hoàn thành nhiệm vụ cho tốt đấy! Ta đi trước đây" Nguyên An Bình không đem lời nói của Lý Tự để ở trong lòng,trước tiên không nói đến bộ dạng bên ngoài của Hoắc Tiểu Hàn vẫn còn là một đứa trẻ. Lại nói đến việc nếu như hắn đột nhiên yêu thích một nam hài, nhưng người ta cũng chỉ mới có 16 tuổi mà thôi, bản thân hắn thì đã là một lão nam nhân từng trải qua 30 năm tuổi đời, nên hắn không thể xuống tay được.
Tối đến, Nguyên An Bình nghĩ đến chuyện mà ban ngày hắn đã gặp Phải. Hiện tại, bản thân hắn cũng đang rất thiếu tiền, nên đối với số tiền thưởng to lớn kia thì hắn rất là để tâm. Thế nhưng, số tiền thưởng càng cao thì cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm cùng nhiều. cho nên, hắn Phải suy nghĩ thật kỹ sách lược sắp tới mới được. Còn món bảo bối mà hắn dự định đem dâng lên cho đối phương thì hắn đã suy nghĩ song rồi, đó chính là một chiếc gương. Sau đó hắn liền Phát hiện ra một chuyện, ở trong không gian của hắn còn có rất nhiều món đồ vật, mà ở thế giới này có thể được xem là bảo bối
Trong không gian của nguyên An Bình có một bộ quần áo kín, một cái gương hình chữ nhật, Phía dưới được chạm trổ hoa văn theo Phong cách Phương Tây và có một cái bệ đỡ, trông rất là tinh xảo. Đây là do lần trước trong lúc hắn đang chỉnh lý đề vật trong không gian thì Phát hiện ra được, cũng có thể là tại thời điểm hắn có được không gian, vì quá phấn khích mà bỏ nhầm chiếc gương này vào. Sau đó, cũng vì quá Phấn khởi với việc có được không gian, nên tất nhiên chiếc gương này cũng bị chắn lãng quên.
Tấm gương này là hắn chọn có màu trắng ngà, có thể soi được toàn thân. Mà sau khi hắn tìm hiểu một Phen, thì biết được loại gương được dùng ở đây chính là gương đồng. Nhưng hắn lại không hề nghe nói rằng, loại gương này có thể soi rõ rành mạch toàn thân
Hiện tại, chuyện mà hắn cần Phải làm đó là bịa một câu chuyện về xuất sứ của chiếc gương này.
Ngày hôm Sau, đông chí.
Ở nơi này, đông chí chính là một ngày lễ rất quan trọng. Căn cứ theo tập tục, vào ngày này tất cả mọi người đều Phải ăn sủi cảo, còn lý do vì sao mà Phải ăn sủi cảo thì hắn cũng chưa bao giờ nghe qua.
Nguyên An Bình không giỏi làm vằn thắn cho lắm, mà hắn cũng không quá coi trọng về ngày lễ đông chí này. Dù sao thì cũng là ngày lễ mà, cũng xem như là một cái cớ để khiến cho mọi người được ăn xa xỉ một bữa thôi. Thế nhưng, hắn vẫn luôn ăn khác với những người trong thôn, vì hầu như lúc nào hắn cũng ăn xa xỉ. Vì thế, sáng nay hắn đã nấu một nồi canh gà. Vì chỉ tội cho những hệ gia đình nào ở gần nhà hắn, bởi vì mùi thơm của món canh này sẽ bay qua, nhưng họ lại không thể ăn được, đây không Phải là đang cố ý chọc cho người khác thèm sao?
Sáng sớm, Nguyên An Bình cũng không có khẩn vị đi uống canh gà. vì vậy, hắn đem canh gà và thịt gà tách ra rồi để vào trong không gian. Sau đó, hắn xào một ít cải trắng ăn cùng với một bắt cháo nhỏ, bữa ăn sáng cứ như vậy mà được giải quyết xong.
Ăn xong cơm sáng, Nguyên An Bình liền lấy chiếc gương từ trong không gian ra ngoài. Nhìn đến chính bản thân mình ở trong gương, dù cho đã trôi qua một ngày, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy có một chút xa lạ.
Nguyên An Bình nhìn đến người trong gương trông cũng có vẻ đoan chính, hắn vuốt cầm nghĩ thầm, "không may, mình lại xuyên vào trong một thân thể rách nát như thế này, không biết có thể đi vào Chương Phủ được không?" Cơ mà, hắn dự định đi hiến vật quý chứ không dự định đi nha môn, dù sao thì quan chức ở đây cũng không có danh tiếng tốt lành gì. Còn vị Chương lão gia kia , hôm qua hắn đã nghe được danh tiếng của người này rất tốt, lại còn có thực lực và rất giàu có. cho nên ,thay vì giao thứ này cho quan phủ để họ đem cho Chương lão gia, thì hắn đây cũng rất vui lòng sẵn sàng vì thương nhân hoàng gia Chương lão gia, mà làm cái mối giao dịch này.
Đem gương đi cất, Nguyên An Bình nhìn xung quanh căn nhà của mình. Hôm nay hắn khá là rảnh nỗi, có lẽ cần Phải quét dọn đồ đạc trong nhà một chút. Quang trọng là Phòng chứa tạp vật, hắn cũng phải cẩn thận thu thập một chút, mang một ít đồ vật cũ kĩ đem đi bỏ. Bởi vì bên trong vẫn còn không ít đồ vật của cha mẹ nguyên chủ để lại, cũng cần Phải đem ra hết bên ngoài.
Sáng nay Nguyên An Bình vốn dĩ thức dậy muộn, một Phen bận rộn làm việc không bao lâu, cũng đã gần tới bữa trưa rồi, sau khi dọn dẹp xong,đem chính mình rửa sạch một lần, hắn liền dự định đi nghỉ ngơi một chút, thật sự là hắn mệt Iắm rồi.
Hắn còn chưa nằm xuống được bao lâu, liền nghe được thanh âm gõ cửa, không biết vào lúc này còn có ai đến tìm hắn đây? vừa mở cửa ra, thì Phát hiện là Nguyên Đại Hà, trong tay còn cầm theo một cái rổ.
Nguyên Đại Hà cười đến thẹn thùng, "An Bình ca, cha ta bảo ta đưa sủi cảo qua cho ngươi"
Nguyên An Bình lập tức nhớ tới, trước đó Nguyên Đại Hà có mời ngày đông chí qua nhà của bé ăn sủi cảo, nhưng mà hắn đã từ chối. Hắn mỉm cười để Nguyên Đại Hà vào trong nhà, " Mau vào đi"
Nguyên An Bình đưa bé vào trong nhà, nhận lấy sủi cảo từ trên tay bé, rồi lấy một chén thịt gà đưa cho bé mang về, "Cầm đi, cho bữa ăn có thêm một ít thức ăn mặn"
Đại Hà lại cảm thấy có chút thật ngượng ngùng, "An Bình ca, thịt gà này người giữ lại ăn đi, nếu như ta đem về sẽ bị cha ta trách ta không hiểu chuyện a"
Nguyên An Bình cười nói, " Dù sao ngươi cũng đem sủi cảo cho ta, còn không cho ta tặng lại thức ăn cho ngươi sao? Hảo, cầm về đi. Ngươi còn chưa ăn cơm Phải không? Nghe lời, mau cầm thịt gà này về nhà rồi ăn cơm đi"
Đợi Nguyên Đại là đi rồi, Nguyên An Bình mới nhìn sủi cảo trên bàn, "Vừa hay ta cũng không định làm vằn thắn, ngược lại là cho ta bớt việc được một chút"
kết quả, hắn còn chưa ăn được bao nhiêu viên sủi cảo, thì Bàn Đôn lại cũng tới mang thêm một chén sủi cảo. Nguyên An Bình tự nhiên là nhận lấy, vì dù sao đây cũng là một phần tân ý của gia đình họ. Hắn cũng đồng dạng múc cho Bàn Đôn một chén thịt gà để bé mang về nhà ăn. kết quả còn chưa được ăn thế nào, Lý Tự cũng tới, trong lòng hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, liền chỉ cho Lý Tự xem hai chén sủi cảo trên bàn, "Ngươi nghĩ rằng ta có thể ăn được nhiều như vậy sao? Ngươi nên đem về nhà đi, không thì ... Ngươi đem một chén của Bàn Đôn về? cũng coi như là ta đã nhận sủi cảo của nhà ngươi"
Kết quả, Lý Tự lại nhìn nhìn hắn một chút, sau đó đặt chén lên trên bàn liền chạy, liền không hề cho hắn cơ hội để nói một câu nào. Nguyên An Bình không còn gì để nói mà nhìn theo bóng lưng của nhóc, tốt xấu gì cũng Phải để cho hắn đưa cho nhóc một ít thịt gà mới Phải chứ?
Hắn chỉ vừa mới ăn xong nửa chén sủi của, thì lại có một học sinh nữa đưa sủi cảo tới cho hắn. Nhì đến Hoắc Tiểu Tây trưng ra một bộ dạng kiên quyết muốn đưa sủi cảo cho hắn, Nguyên An Bình còn có thể làm gì đây? Hắn chỉ đành Phải nhận lấy, cũng kiên quyết đưa cho đối phương một ít thịt gà mang đi. Hoắc Tiểu Tây tuy có hơi do dự một chút, nhưng rồi cuối cùng bé cũng nhận lấy rời rời đi. Nguyên An Bình bất đắc dĩ đỡ trán, làm người quá tốt cũng thật là Phiền toái a!
Nguyên An Bình lại tiếp tục đuổi đi mấy hài tử khác, dù sao thì hắn cũng không có đủ thịt gà để làm qua đáp lễ. Vì thế, sau khi hắn nhận sủi cảo của bọn họ ,liền để cho bọn họ đem sủi cảo của người khác về ăn. Tuy nhiên, mỗi bát sủi cảo mà bọn họ đưa tới hắn đều nến thử qua một chút, dù sao thì đây cũng là tâm ý của bọn họ. Hắn đột nhiên Phát giác một điều, đó là bản thân mình thật sự là thông minh quá đi! chỉ là. Nhìn đến khuôn mặt không một chút cảm xúc của nguyên Lâm, hắn chỉ đành Phải bất đắc dĩ để cho đối Phương vào bên trong.
Nhận lấy sủi của của Nguyên Lâm, Nguyên An Bình liền đem một chén sủi cảo khác đặt ở trước mặt hắn, "Ngươi ngồi đi, rồi cầm lấy bát sủi cảo này mà ăn" Sau đó, hắn liền múc thêm một chén thịt gà cho đối Phương, "Ăn thêm một chút thịt gà, nếu ăn không hết thì mang về nhà cho gia gia của ngươi ăn"
Cuối cùng Nguyên Lâm cũng chịu mở miệng nói, " Ta không lấy"
Nguyên An Bình nhướng mày, trực tiếp dùng giọng điệu ra lệnh nói, " Ăn nhanh lên, ta sớm đã ăn no rồi. Còn thịt gà này là quà ta tạ lễ đưa cho gia gia của ngươi, ngươi nhất định Phải nhận lấy. Ngươi có thể quyêt định thay cho gia gia của mình sao? Nhanh lên! Ăn xong rồi thì mau về sớm một chút, bồi gia gia của ngươi"
Nguyên Lâm nhìn thịt gà, trong lòng nghĩ đến gia gia của mình, hắn yên lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn sủi cảo. Dùng tốc độ nhanh nhất mà ăn cho xong, sau đó liền bưng chén thịt gà lên, hắn cũng không Phải là người không biết nhận thức lòng tết của người khác, nên lập tức nhìn về Phía Nguyên An Bình, " Cảm ơn ngươi"
Nguyên An Bình đứng dậy mỉm cười nói, "Đừng khách khí, mau trở về nhà đi. À đúng rồi! Rảnh rỗi thì giúp ta thông báo một chút, ngày mai ta có việc nên sẽ không lên lớp. Nói với Lý Tự để cho bọn họ học đếm số, đồng thời cũng bảo với bọn họ hãy đem những chữ đã từng học ra, rồi cẩn thận ôn tập lại một chút, nhớ Phải luyện viết chữ cho thật hảo nhìn đấy"
" Hảo"
Nguyên An Bình nhìn đến hai chén sủi cảo trên bàn, trong lòng không nhịn được nghĩ thầm, "Đang là thời điểm đóng chí, không biết Hoắc Tiểu Hàn có được ăn sủi cảo hay không?"
Đem hai chén sủi cảo còn nóng thu vào trong không gian, Phát hiện thời gian dùng cơm trua cũng đã qua rồi. Hắn liền dự định ra ngoài đi dạo quanh thôn một vòng, dù sao thì hắn xuyên tới nơi này cũng đã lâu, nhưng lại chưa từng đi dạo trong thên một lần nào.
kết quả, hắn vừa bước ra khỏi cửa đi Không bao xa, thì lại tình cờ nhìn thấy Hoắc Tiểu Hàn đang đi đến bên này, xem ra, y hẳn là muốn đi lên núi đốn củi.
Hoắc Tiểu Hàn vừa nhìn thấy hắn cũng rất vui vẻ, " Ngươi đang đi dạo quanh thôn sao?"
Nguyên An Bình mỉm cười nhìn về Phía y, "Ta Vừa mới ăn cơm xung, bây giờ ra đây đi dạo một chút. Sao hôm nay ngươi cũng đi đốn củi?"
Hoắc Tiểu Hàn không chút nào để ý cười nói, "Nương của ta muốn ta đi đốn thêm nhiều củi về tồn kho, dù sao thì ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đi ra ngoài thì tốt hơn" Hơn nữa, nếu y cứ liên tục lắc lư ở trước mặt bọn họ, thì khả năng bị mắng chửi cũng sẽ cùng cao.
Đối với việc này, tạm thời thì Nguyên An Bình cũng không có biện Pháp nào tốt để giải quyết, " Giữa trưa ngươi có ăn sủi cảo chưa?"
Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ trả lời, "Ăn rồi, buổi trưa cũng ăn no rồi. Lần này trong nhà bao rất nhiều sủi cảo, nên ai cũng đều có Phần" Tuy rằng y cùng với Nhị tẩu và Thanh Thanh, ba người bọn họ ăn có chút khác biệt so với những người khác, nhưng mà bọn họ vẫn được ăn no, so với những năm qua thì tốt hơn nhiều.
Nguyên An Bình nghe thấy y nói đã ăn no nên hắn cũng yên tâm, tuy rằng hắn cũng đoán ra được Lưu thị kia chắc chắn sẽ không cho Hoắc Tiểu Hàn ăn ngon, nhưng dù sao cũng tốt hơn vĩ vãng là để bị đói bụng. Hắn đưa tay vào trong áo, từ không gian lấy ra một bao thức ăn rồi đưa cho y, "Ngươi cầm lấy một ít điểm tâm này ăn đi, hoặc khi nào đói bụng thì hãy lấy ra ăn, đừng có nhịn đói đấy. À! Nhớ kỹ, mùi vị của thức ăn này khám đậm, nên ngươi không cần mang về nhà"
Hoắc Tiểu Hàn vội vàng lắc đầu, "Điểm tâm này ngươi giữ lại mà ăn đi, ta không ăn đâu. Buổi trưa ta đã ăn no rồi, nên không có đói bụng"
Nguyên An Bình lại nhất quyết muốn y nhận lấy, "Cứ cầm đi! chúng ta cứ ở chỗ này đưa qua đẩy lại như vậy, để cho người khác thấy thì không tốt. Điểm tâm trong nhà ta vẫn còn rất nhiều, với lại ta cũng không thích ăn ngọt, nên ngươi cứ cầm lấy đi"
Hoặc Tiểu Hàn có chút do dự đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn ngươi, ta Phải đi đốn củi đây"
Nguyên An Bình nói với y, "Chừng nào đốn củi xong thì nghé qua chỗ ta một chút, ta làm một ít thức ăn nóng cho ngươi ăn"
Hoắc Tiểu Hàn suy nghĩ một chút rồi mới đồng ý, " Hảo! có khả năng đến khi trời gần tối, ta mới có thể qua chỗ của ngươi được"
"Được! Ta chờ ngươi"
Sau khi cũng Hoắc Tiểu Hàn ước định thời gian, hai người cũng liền tách ra. Nguyên An Bình không còn ý