Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 25 Đất nền nhà

Editor: quế quế

Người nhà của Lý Tự nhiều, lớn lớn bé bé có tổng cộng là 15 người. Lão gia tử làm chủ đem hai khối đường Phân cho những người trong nhà, ăn vào trong miệng liền cảm thấy ngọt ngào, còn thừa lại một khối liền đưa cho Lý Tự chính mình giữ lại. Lão gia tử nói đó là do Lý Tự học tập tốt, mới được khen thưởng, cho nên chính nhóc giữ lại cho mình là đúng,

Lúc sau, lão gia tử lưu lý Tự lại, hỏi về chuyện của Nguyên An Bình, nghe xong lời nói biên soạn lí do của nguyên An Bình, Lý Phú khang vuốt râu hoa râm nói, " An Bình này không đơn giản a, Tự nhi, về sao Phải hảo hảo đi theo hắn học tập, đây là phúc khí của ngươi a"

Lý Phú khang cảm thấy một người muốn có được tiền đồ, thì cần Phải có hai yêu cầu, một là phải có tài hoa, hai là phải có vận may. Nguyên An Bình có thể, bởi vì một câu thơ mà được Chương lão gia thưởng thức, vậy nói lên hắn có cả hai yêu cầu trên, trên đời này con đường thành công lại không Phải chỉ có khoa cử. Ông tin tưởng vững chắc Nguyên An Binh về sau sẽ rất có tiền đồ, như vậy tôn tử của mình đi theo hắn sẽ không sai.

Lý Tự không hiểu ý tứ của gia gia nhóc, bất quá nhóc lại thật ra nguyện ý đi theo nguyên An Bình, sau khi cùng gia gia nói xong rồi, nhóc liền đem khối đường của mình cho gia gia ăn. Ông nhìn tôn tử hiếu thuận như vậy, cũng thật là vui mừng.

Nguyên An Bình tuy rằng không rõ lắm về các loại Phỏng đoán trong thôn, nhưng hắn cũng biết xe ngựa vào trong thôn sẽ tạo thành oanh động. Hắn biết khẳng định sẽ khiến cho những người trong thên tò mò, bất quá hắn cũng không có ý tứ chủ động đi giải thích. Tuy rằng đã tới nơi này một thời gian, hắn vẫn chưa cùng người trong thôn tiếp xúc quá nhiều, nguyên chủ cũng là người không quá thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên những người đó cũng không cảm thấy hắn có gì kỳ quái.

Hiện giờ, bởi vì phải dạy cho hài tử biết chữ, có một thân phận là lão sư, cho nên trong lòng những người trong thôn ít nhiều gì cũng có điểm khoảng cách với hắn, giống như không có chuyện gì sẽ không tới tìm hắn, đến nỗi trước cửa nhà hắn cũng không có người tán gẫu với nhau. Hắn lại cảm thấy như vậy thật tốt, chính mình sẽ không bị những người đó tới cửa làm Phiền.

Chờ đến khi bọn hài tử đều đi hết rồi, Nguyên An Bình liền mang theo đồ vật ra cửa. Trên đường những ai thấy nguyên An Bình điều tò mò nhìn hắn, rốt cuộc nhưng lại không có ai tiến lên hỏi hắn, có người tính tình nhiệt tình cùng người có chút quen biết với Nguyên An Bình sẽ tự động chào hỏi hắn một cái, như là hỏi hắn đi đâu. Nguyên An Bình sẽ tao nhã có lễ đáp lời, " Ta đi đến nhà Từng Lí chính gia gia có việc"

Tất cả mọi người đều giống nhau sẽ không dò hỏi tới cùng hắn làm cái gì, Bọn họ cảm thấy nguyên An Bình có điểm Không giống với họ, cho nên sinh ra khoảng cách, làm cho bọn họ không quá mức thân cận với hắn.

Nhà Lí chính ở giữa thôn, có ba gian nhà ngói khang trang, sân ở trong thôn xem như tốt nhất. Nghe nói bởi vì nhà Lí chính có bốn nhi tử đều thực có tiền đồ còn thập Phần hiếu thuận, đại nhi tử nhà hắn ở bên ngoài làm kinh thương, con thứ hai cùng con thứ ba đều có việc làm ở trấn trên, còn tiển nhi tử là thợ mộc, ở lại trong thôn, nuôi dưỡng hai lão nhân. Cho nên nhà Lí chính ở trong thôn cũng coi như là gia đình giàu có

Nguyên An Bình đi vào cổng lớn nhà Lí chính, thấy trong sân có lão nhân đang Phơi nắng, liền kêu một tiếng, "Lý Từng gia gia"

Lí chính nghe được có người đang kêu ông, bất quá cảm thấy thanh âm này nghe có chút lạ tai, mở mắt ra thì thấy có một tiểu tử đang đứng ở cửa, liền cười nói, "Mau vào đi, tìm ta có chuyện gì a?"

Nguyên An Bình đi vào trong sân, Lí chính nhìn hắn, nghi hoặc hỏi, "Ngươi xem lạ mắt, là con cái nhà ai a?"

Thê tử của Lí chính là Vương thị nghe thanh âm, đi ra từ buồng trong, thấy là Nguyên An Bình, liền vội vàng cười nói, "An Bình ngươi tới rồi" Sau đó đối với lão nhân nhà mình cười mắng, " lão già ngươi trí nhớ thật kém a, đây là nhi tử của Căn mậu"

Lí chính lại cẩn thận xem xét, "Ân! thật đúng là giống bộ dáng của Căn Mậu" Nói xong liền chỉ vào dưới mái hiên, "Đừng đứng ở đây, ở nơi đó có nghế, chúng ta lại đó ngồi đi"

Nguyên An Bình đem đồ vật trong tay đưa cho Vương thị, "Từng nãi nãi, ngài cần lấy đi"

Vương thị vừa thấy trong tay hắn đang cầm bao giấy ngăn nắp, đó không Phải chính là đường sao, vội vàng chối từ, "Tới thì tới thôi như thế nào còn mang đồ vật a, không Phải là quá khách khí sao"

Nguyên An Bình vội vàng đem đồ vật nhét vào trong tay Vương thị, "Từng nãi nãi, đây là một chút tâm ý của ta, ngài nhất định Phải nhận a"

Biết nguyen An Bình đây là muốn tìm bạn già của mình để nói chuyện, cho nên Vương thị cũng không lại chối từ nữa, liền cười rồi nhận lấy.

Nguyên An Bình thấy Vương thị đã nhận rồi, liền đi đến bên cạnh nghế Lí chính ngồi xuống.

Lí chính năm nay đã hơn 70 tuổi, ở chỗ này cũng xem như sống thọ, tinh thần lại còn rất tốt, thấy Nguyên An Bình ngồi xuống, cười ha hả nói, "Tới một chuyến như vậy còn mang theo đồ vật, nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Nguyên An Bình cười cười, nói ý đồ chính mình đến đây, "Là như vầy, hiện tại nhà ta đang ở có chút cũ kĩ, sân cũng quá nhỏ.Năm sau ta tính toán một lần nữa xây thêm một chút, Không biết đất trống ở bên cạnh nhà ta là của ai?" Hắn hiện tại ở nhà cha mẹ của nguyên chủ thời điểm mới vừa Phân gia, nhà có chút cũ kĩ. Sau đó cha mẹ nguyên chủ có xây thêm một gia nhà gói, nhưng sau lại vì cha của Nguyên chủ bị bệnh nên không thể không bán nhà để đổi tiền, cũng chỉ có thể trở về ở nhà cũ.

Lí chính nghe xong nghĩ nghĩ, nói với hắn,"Nhà ngươi ở Phía tây, đất trống xung quanh đó cũng không Phải của ai hết. Nến như ngươi muốn dùng, ta liền Phê một khối cho ngươi làm đất nền nhà. Vừa lúc, ngươi cũng đã tới tuổi nên thành thân rồi, ta Phê một khối cho ngươi, ấn theo một mét là một trăm văn tiền tính tới. khối Phía đông kia là của nhà Trương Vượng, lúc ấy Phân cho hắn mà bọn họ ngại quá đắc, lại bởi vì không phân gia nên vẫn luôn để đó không dùng đến"

" Nhà Trương Vượng?" Nguyên An Bình không quen biết.

Vương thị từ trong Phòng ra tới, nghe được lời nói của bọn họ, thấy Nguyên An Bình giống như không quen biết Trương Vương, liền nói. "Ngươi không Phải đang dạy cho Trương Uy Hổ biết chữ sao, Trương Vương là cha của nó"

Nguyên An Bình nghe bà nói như vậy liền biết bà đang nói đến người lớn," vậy đất sau nhà ta là đất của nhà ai?"

Vương thị cười cùng hắn giải thích, " Đất sau nhà ngươi, không Phải là đất trồng rau của nhà ngươi sao,mãi cho đến hai cây đại dương đều là đất của nhà người, người nếu muốn xây dựng thêm tuyệt đối là đủ dùng"

Nguyên An Bình vừa nghe Vương thị nói như vậy, liền nghĩ thầm đất trồng rau của mình thật đúng là không nhỏ, tùy tiện trồng một ít đồ vật là đã đủ cho chính mình ăn. Sau đó lại nghĩ tới không gian chính mình có những hạt giống rau dưa, trong lòng liền có tính toán, hỏi. "Lý Từng gia gia, nếu không ngươi đừng Phê cho ta đất nền nhà, cho ta khai một mẫu đất trồng rau ở Phía tây như thế nào?"

Lí chính nghe xong lắc lắc đầu, không đồng ý nói, "Đó là thôn chúng ta giữ lại đất tốt để làm đất nền nhà, chỉ có thể dùng để xây dựng Phòng ở. Ngươi nếu muốn đất trống, chỉ có thể ở nơi khác khai hoang mà thôi. Nhưng ngươi Phải biết rằng, đất mới khai hoang chính là phải nộp thế má, mặt khác còn muốn lấy một Phần tiền khi khai hoang. khai một mẫu đất hoang là Phải tốn ba trăm văn tiền, đất ở nơi này của chúng ta không tốt, khai ra đều giống nhau chỉ có ruộng hại đẳng, bình thường đều Phải dưỡng hai, ba năm mới có thể thu hoạch tốt chút, cho nên một lần dưỡng Phải bỏ ra hai, ba năm" Cũng bởi vì như vậy, mới có rất ít người muốn khai hoang.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, thật ra hắn không thiếu tiền, nhưng hắn lại không muốn đi khai hoang. Hắn chưa bao giờ cảm thấy chính mình sẽ thích hợp với trồng trọt, vì trồng trọt cũng cần phải có kỹ thuật, hắn không chuyên nghiệp nói chuyện. Cho nên Nguyên An Bình chỉ có thể từ bỏ, " Ta đây vẫn là lấy đất nền nhà đi. Lý Từng gia gia, ngài xem ta có thể dùng ruộng của chính mình để đổi nền nhà của Trương Uy Hổ có thể được không?"

Lí chính nghe hắn hỏi như vậy, cười híp mắt hỏi, "Theo ta được biết, tiểu tử ngươi có tổng cộng hai khối đất, mà ngươi tính toán sẽ lấy miếng đất nào ra đổi?"

Nguyên An Bình trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, tươi cười nói, " khẳng định là miếng đất ruộng trung đẳng, ta cũng không thể để cho nhà Trương Uy Hổ chịu thiệp"

Lí chính ha ha nể nụ cười, "Ân! Tiểu tử ngươi có chủ ý không tồi, chờ các ngươi thương lượng xong rồi, thì đến nơi này ký tên liền thành"

Sau đó Lí chính lại trịnh trọng nói, " An tiểu tử, ngươi thực không tồi, nguyện ý dạy cho hài tử trong thôn biết chữ. Những hài tử đó gặp được ngươi là Phúc khí của bọn nó, Ngươi thực không tồi!"

Nguyên An Bình khiêm tốn nói, "Ngài đã quá khen, ta học thức không đủ, cũng chỉ có thể dạy cho bọn nó học chút chữ mà thôi"

Lí chính lắc lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói, " Nhiêu đó cũng đủ cho bọn nó dùng rồi, ngươi không chỉ có thay đổi vận mệnh của mọi người, còn thay đổi vận mệnh của hài từ bọn họ, bọn họ nên vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của ngươi" Ông có bổn nhi tử có thể được như hôm nay, tôn tử cùng tằng tôn của ông có thể có hảo cái tiền đồ, đều là bởi vì lúc trước ông đã quỳ xuống cầu xin thúc thúc cùng tộc dạy chữ cho ông.

Nguyên An Bình thấy bộ dạng cảm khái vạn lần của Lí chính, ở chỗ này 'Tri thức thay đổi vận mệnh' thể hiện càng rõ ràng hơn

Nguyên An Bình thần sắc đạm nhiên nói, "Ta dạy cho bọn nó là bởi vì bọn nó có khát vọng học chữ, ta cảm thấy ta có thể thực hiện khát vọng cho bọn nói, cho nên ta dạy cho chúng, ta không có tính toán làm cho bọn họ nhớ cái ân tình này của ta" Hắn dạy học vốn dĩ chính là cử chỉ tùy tính, sau đó đối Phương tặng đồ vật cho hắn, hắn dạy chữ cho bọn nhỏ là chuyện phải làm, cái gì ân tình với không ân tình chứ, trước nay hắn không hề nghĩ tới như vậy.

Dù sao hắn cũng là người hiện đại, thế giới trước kia lại có mấy hài tử sẽ cảm kích lão sư dạy dỗ cho chính mình? chỉ cảm thấy chính mình ra học Phí, bọn họ dạy cho chính mình là chuyện đương nhiên. Ngành giáo viên cũng trở thành một loại ngành dịch vụ, đến nỗi lòng cao thường cùng cảm kích, cũng tựa hồ sớm đã tan mất. Mà cái gọi là 'một ngày vi suốt đời vi Phụ' kia càng là lời nói vê căn cứ.

Lí chính nhìn về phía Nguyên An Bình, "Hài tử, ngươi là người tốt, cho nên ta nói hài tử trong thôn có Phúc khí"

Nguyên An Bình cười cười nhưng ,không nói cái gì nữa. Tuy rằng không thèm để ý, người khác có cho hắn là người tốt hay không, nhưng có thể nghe được lời khích lệ, hắn vẫn là rất vui.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất