Editor: quế quế
Hoắc Tiểu Hàn như thường, lui tới giống nhau đưa củi tới cho Nguyên An Bình, bị hắn lôi kéo vào buồng trong, nói một hồi chỗ tốt của kháng sáng, " kháng sàng này là kết hợp với bệ bếp bên ngoài, bên kia làm đồ ăn, thì giường bên này cũng ấm lên. Chờ đốt giường đất này mấy ngày, chúng ta liền ăn cơm chiều ở trên kháng sàng, Phi thường ấm áp, một chút đều không lạnh"
Hoắc Tiểu Hàn duỗi tay ở trên kháng sàng sờ sờ, sau đó kinh hỉ nói, "Nha, đúng thật là ấm. kháng sàng này thật tốt, mùa đông ngủ trên đó một chút đều không lạnh"
Nguyên An Bình cười ha hả nói, "Đúng vậy, kháng sàng này thích hợp nhất ngủ vào mùa đông. Đi, chúng ta đi ra bên ngoài nấu cơm đi, nghe nói ống khói bệ bếp này nhóm lửa tương đối vượng,"
Hoắc Tiểu Hàn nghe cũng thực hứng thú, nếu không Phải sợ nguyên An Bình chê cười y, thì đã chạy đi ra ngoài, nhìn xem ống khói kia cụ thể trông như thế nào.
Mùa đông, ở bệ bếp nhóm lửa là việc thực thoải mái, quần áo mặt trên người đều sẽ bị nung đến ấm áp dễ chịu. Hai người kề bên bệ bếp, ba con chó con cũng bởi vì ấm áp mà dựa vào nhau nằm. Nguyên An Bình cầm điểm tâm đi ra, đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, một bên ăn một bên nóichuyện Phiếm.
Hoắc Tiểu Hàn cắn bánh đậu xanh hỏi, "An Bình ca, ngươi là tìm ai xây kháng sàng cho ngươi a? Ta cũng chưa nghe nói qua còn có loại giường đốt nhiệt này"
Nguyên An Bình duỗi tay đến gần địa phương có lửa, nung tay, "Là người ở huyện thành tới xây, giường này là từ quan ngoại truyền đến. Ta chính là có chút không rõ, người nơi này của chúng ta như thế nào đều không cần"
Hoắc Tiểu Hàn một bộ dáng nhưng thật ra rất muốn hiểu, " khẳng định là bởi vì quá quý, An Bình ca. ngươi xây kháng sàng hết bao nhiêu tiền?"
Nguyên An Bình cười hắc hắc, "Một Phân tiền cũng không tốn, người Chương phủ chi trả cho ta. Ngẫm lại, Chương Phủ này thật đúng là tài đại khí thô a"
Hoắc Tiểu Hàn có bộ dáng vẻ mặt đương nhiên, "Chương lão gia là người có tiền, mọi người đều nói. Một đầu ngón tay của Chương lão gia, cũng đủ cho chúng ta ăn mấy đời"
Nguyên An Bình nghe xong, nhịn không được cười rộ lên, "Lời này là hình dung sinh động, nói về sức cuốn hút của sự giàu có, tuy nói là Chương phủ giúp ta thanh toán tiền. Bất quá, bởi vì muốn thu nhận hài tử nhà bọn họ, ta phải đối với bên ngoài nói, là bọn họ không thu bạc của ta, ta mới thu nhận hài tử nhà bọn họ"
Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyên An Bình, "An Bình ca, ngươi thật là người tốt"
Nguyên An Bình mắt trợn trắng, "Ta cũng không phải là người tốt gì, ta chính là nhàn rỗi. Dù sao đều đã dạy một đám hài tử, nhiều ra một vài đứa nữa, cũng không có nhiều trở ngại lắm"
Hoắc Tiểu Hàn ha hả đối hắn cười, "Ngươi chính là người tốt"
Nguyên An Bình trừng y một cái, "Cười cái gì mà cười, mau hướng đấy nồi thêm củi. Về sau ta sẽ áp bức ngươi, xem ngươi còn nói ta là người tốt không"
Hoắc Tiêu Hàn cười ha hả nói, "Vậy ngươi vẫn là người tốt" Sau đó cúi đầu hướng đáy nồi thêm củi
Nguyên An Bình nhìn Hoắc Tiểu Hàn có chút hoạt bát, có lẽ bởi vì hơn nửa tháng nay, đều có thể được ăn no. Sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, bị lửa nung đến đỏ bừng, thực là hài tử khiến cho người thích. Nhìn quần áo trên người y, tuy rằng vẫn là xám xịt, nhưng cảm giác độ dày lại gia tăng một ít rồi, " Di? Ngươi mặc chính là áo bông mới?"
Hoắc Tiêu Hàn khóe miệng nhếch lên, cao hứng nói, "Ngươi nhìn ra rồi"
"Ân, muốn nhìn Phía sau một chút" Nói xong, duỗi tay nhéo nhéo quần áo của y, " Như thế nào không mềm như vậy?"
" Ở gần bên ngoài ta dùng một tầng bông cũ, tới gần thân mình kia ta dùng bông mới.Nếu đều dùng toàn bộ bông mới, nó liền có vẽ thực mềm mại, sẽ dễ dàng bị nhìn ra" Hoắc Tiểu Hàn một bộ dáng ta thực là thông minh
Nguyên An Bình trong lòng thở dài, lại lần nữa vì Hoắc Tiểu Hàn có những người thân đó mà Phiền lòng.
Nguyên An Bình cúi đầu nhìn giày của y cũng thay đổi, quan tâm hỏi, "Mang như vậy còn cảm thấy lạnh không?"
Hoắc Tiểu Hàn cao hứng nói, "Thực ấm áp, một chát cũng không lạnh"
"không lạnh liền tốt, ta đi lấy một cái nồi khác, cho ngươi xào thịt"
Hoặc Tiểu Hàn bộ dáng có chút ngoài ý muốn, "Còn ăn thịt a"
Nguyen An Bình quay đầu lại nhìn y, nói giỡn, "Như thế nào, không thích ăn thịt a?"
Hoắc Tiểu Hàn có chút lo lắng hỏi, " Mỗi ngày đều ăn thịt, quá tốn tiền đi?"
"Hai ta mới ăn có bao nhiên thịt a, ngươi cứ yên tâm ăn đi, tuyệt đối sẽ không ăn nghèo của ta đâu. Ngày mai, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo đi, ta trước đem nhân băm hảo, chờ ngươi đã đến rồi là có thể thêm gia vị cho nhân" Hoặc Tiểu Hàn nấn cơm, hương vị ngoài ý muốn thật tốt, mỗi lần ăn. Nguyên An Bình cảm thấy tay nghề kia của chính mình, quả thực chính là lãng Phí thứ tốt.
Hoắc Tiểu Hàn cười gật đầu.
Chờ ăn xong cơm chiều, Hoắc Tiểu Hàn tâm tình cao hứng, một đường đi về nhà. Lại mỗi khi nhìn đến cửa nhà chính mình, liền cảm thấy Phảng Phất trong lòng, đột nhiên như có một tòa đại sơn đang áp trên thân mình, cả người đều là áp lực. Y như thương, đều giống nhau đi vào trong sân, Lưu thị thấy y liền thuận miệng hỏi một câu, "Như thế nào trở về trễ như vậy?"
Hoắc Tiêu Hàn nghe giọng nương y là biết, hết thảy đều bình thường, liền nhỏ giọng trả lời, " Đi đốn củi xa một chút"
Lưu thị cũng không phải để ý y đi đâu, nghe y nói xong, liền một bộ dáng phiền lòng nhìn y nói, " Ngươi sống lâu trong nhà như vậy lại không biết a, lần sau nhớ rõ trở về sớm một chút, còn thất thần làm gì, mau đi phòng bếp giúp Nhị tẩn ngươi nấu cơm"
Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, lập tức bước nhanh đi đến phòng bếp, cũng chỉ thấy có một mình Nguyên thị, đang bận việc ở phòng bếp mới nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên thị thấy y đã trở lại, khi hai người cùng nhau bận việc, Nguyên thị nhỏ giọng nói, " Nghe nói, có người kéo một xe gạch đi đến nhà Nguyên An Bình. Chờ lát nữa, bọn họ khẳng định sẽ hỏi ngươi"
Hoắc Tiểu Hàn nghe xong, ngược lại cũng không để ý, cho dù y không nói,quá hai ngày người trong thôn cũng sẽ biết. Gật đầu, hai người tiếp tục an tĩnh lại liền vội lên, chờ sau khi làm xong đồ ăn, hai người mang lên nhà chính, cũng như Nguyên thị đã nói. khi Hoắc Tiểu Hàn đem đồ vật trong tay đều để tới trên bàn, chuẩn bị rời đi, thì Hoắc Dương Sinh gọi y lại, mở miệng hỏi, " Tiểu Hàn, ngươi có biết người hôm nay đi đến nhà Nguyên An Bình là người nào không?" Bởi vì Nguyên An Bình dạy bảo, những hài tử đó không thích đem chuyện có liên quan tới Nguyên An Bình ra bên ngoài nói, cho nên muốn hỏi thăm cái gì đó cũng không tiện hỏi thăm.
Hoắc Tiểu Hàn cúi đần nhỏ giọng nói, "Là người giúp hắn làm kháng sàng"
Hoắc Hạ Sinh ở một bên nghe nói, "kháng sàng còn không Phải là loại giường sẽ nóng lên sao? nghe nói làm cái kia rất tốn bạc, làm một cái giường như vậy là muốn tốn hơn hai lượng bạc. Hơn nữa, ngủ ba, bốn năm Phải đổi cái giường mới, so với cưới tức phụ còn tốn tiền hơn"
Hoắc Tiểu Hàn ở một bên, nhỏ giọng nói một câu, " Nghe hắn nói, người nọ nghĩ là đem hài tử đưa tới cho hắn dạy, không thu tiền hắn" Nói xong y liền đi ra
Hoắc Hạ Sinh nghe Hoắc Tiểu Hàn nói xong, nhịn không được hâm mộ, ghen tị mắng, "Nguyên An Bình này, thật đúng là có vận cứt chó"
Hoắc Phú Qúy cũng đi theo Hoắc Hạ Sinh mắng, "Nguyên An Bình chính là xú cứt chó !" Từ khi bị trả về, hài tử thường ngày chơi tốt cùng nó đều không tới tìm nó. Những hài tử cùng nhau bị trả về, cũng đều oán trách nó, trong lòng nó giận chết Nguyên An Bình, căn bản không muốn nghe tên của nguyên An Bình.Nghe được, liền nhịn không được là muốn mắng.
Hoắc Dương Sinh trừng mắt nhìn Hoắc phú Quý một cái, "Người lớn nói chuyện, con nít như ngươi cắm mở miệng, thành thành thật thật ăn cơm đi!"
Hoắc phú Quý hậm hực câm miệng, cúi đầu vào trong chén cơm, Lưu thị ở một bên, lập tức che chở nói, "Dương Sinh, Phú Quý lại chưa có nói bậy, ngươi la nó làm cái gì. Tới, Phú Quý ăn nhiều một chút, ăn đến mau cao mau tráng"
Hoắc Dương Sinh không để ý tới nương hắn, đối với người trong nhà nói, "Ta nghe nói, Nguyên An Bình có đến nhà Lí chính kí chứng từ đất nền nhà, còn cùng nhà Trương Vượng đổi mà. Nhìn dáng vẻ năm sau là muốn xây Phòng ở, các ngươi đoán, có phải hay không Nguyên An Bình, từ chổ Chương lão gia có được không ít bạc?"
Hoắc Hương Hương ở một bên nghe, ở trong lòng nàng, nguyên An Bình chính là có thân hình gầy ốm, lại còn không thích cùng người khác nói chuyện. Vẫn luôn, Không quá để ý coi trọng hắn, căn bản cùng người đọc sách như Lý mặc vô Pháp so. Lại phát hiện mấy ngày qua, những người trong thôn đều đang nói về Nguyên An Bình, nhịn không được to mò hỏi, "Ca, Nguyên An Bình kia thật sự là Phát tài?"
Hoắc Dương Sinh gật gật đầu, "Thoạt nhìn là như vậy, hẳn là được không ít bạc"
Hoắc Hạ Sinh nghe xong, không cho là đúng bĩu môi, "Muốn ta nói, thật đúng là không nhất định. Nếu hắn thật sự được nhiều bạc như vậy, còn đã không sớm khoe khoang, nếu ta được bạc, khẳng định sẽ mua đồ thật nhiều trong nhà, có thể mua nha đầu, gã sai vặt rồi, sinh hoạt ngày thường làm lão gia càng tốt"
Hoắc Hương Hương nghe xong che miệng cười, "Có lẽ Nguyên An Bình dữ kính, không phải là người thích khoe khoang đâu" Trong lòng lại đồng ý với cách nói của Hoắc Hạ Sinh, cảm thâý nguyên An Bình cho dù được bạc, lại cũng không quá nhiều. Bằng không như thể nào vẫn còn ở tại cái nhà củ kĩ kia chứ, có năng lực đã sớm đi vào trong thành sinh sống.
Hàn thị nghe Hoắc Hương Hương nói như vậy, cố ý trêu ghẹo giễu cợt nàng, "Nha, Hương Hương như thế nào đột nhiên vì Nguyên An Bình mà nói lên lời hay, không phải là coi trọng hắn đi"
Hoắc Hương Hương nghe nàng nói lời kia, thực khinh thường nói, " Hừ, bộ dáng cóc ghẻ kia của hắn, khắp thiên hạ không có nam nhân, ta đều cũng chướng mắt hắn!"
Lưu thị ở một bên mắng, "Hàn thị, ngươi nhiều chuyện lắm mồm nói bậy cái gì, Nguyên An Bình kia xách giày cho Hương Hương còn không xứng, Hương Hương của ta, chỉ có Lý Mặc mới có thể xứng"
Hoắc Hương Hương nghe nương nàng nói như vậy, lập tức thẹn thùng nói, "Nương, ngài nói bậy gì đó a, nếu để truyền ra ngoài, ta còn như thế nào gặp người đâu"
Hàn thị ở một bên cười nịnh nọt, " Phong thái ngày thường của muội muội, giống những cô nương trong gia đình giàu có. Phóng tầm mắt toàn bộ thôn, cũng chỉ có Lý gia, Lý Mặc là có thể miễn cưỡng xứng đôi với muội muội ngươi"
Lưu thị nghe vui vẻ, "Đại tẩn ngươi nói đúng, Lý mặc nếu thật là có thể cưới ngươi, đó cũng là phúc khí của hắn. Ngươi cũng đừng tức giận, chúng ta cũng chỉ là ở trong phòng chính mình nói nói, sao có thể truyền ra ngoài a"
Hoắc Hạ Sinh lại có ý kiến khác, "Lý Mặc kia nếu có thể khảo được cái tú tài, có công danh mới có thể xứng đôi với Hương Hương, bằng không, vẫn là gả Hương Hương đến trong thành cho nhà có tiền đi mới tốt. Rốt cuộc Lý gia tuy rằng có chút tiền, nhưng tổng so ra cũng kém đại Phú nhân gia. Hương Hương chúng ta da thịt non mịn, như thế nào có thể ở nông hộ làm lụng vất vả"
Hoắc Hương Hương được khen trong lòng rất đắc ý, nàng cảm thấy, Tam ca nói không tồi, tuy rằng trong Iòng mình, đối với diện mạo tuấn tú rất có dáng vẻ thủ sinh của lý Mặc có hảo cảm. Nhưng không có công danh, muốn chính mình ở lại trong nông thôn, trong lòng nàng là không vui. Trong lòng Hoắc Hương Hương, nàng nên trải qua cẩm y ngọc thực, có nha hoàn gã sai vặt hầu hạ thường ngày"
Hoắc Hương Hương, lớn lên xác thật không tồi, bất quá mới 13, 14 tuổi còn chưa có hoàn toàn nẩy nở thành nữ nhân, nhiều nhất cũng liền có vẻ trắng nõn, linh động một ít, rất có cảm giác như ngọc bích một chút. Nhưng nếu nói có bao nhiêu đẹp, thật đúng là nhìn không ra. Chẳng qua vẫn luôn được người trong nhà phủng, làm nàng cảm thấy diện mạo của chính mình rất xuất chúng, khí chất bất Phàm, mới có thể tâm cao khí ngạo như vậy.
Bên kia, Hoắc Tiểu Hàn trong phòng bếp đem cơm chính mình phân cho nguyên thị, lại lấy ra một cái bánh màn thầu đưa cho Nguyên thị.
Nguyên thị tiếp, đem màn thầu bẻ ra một nửa cho Hoắc Thanh Thanh, nửa cái khác dữ lại, lưu buổi sáng ngày mai ăn.
Nguyên thị nhìn bộ dáng nữ nhi cao hứng ăn màn thầu, cùng Hoắc Tiểu Hàn nói, " Hiện giờ cuộc sống của hắn quá tốt, ngươi cũng đi theo hưởng Phúc"
Hoắc Tiểu Hàn cười cười không nói gì.
Nguyên thị thấy dáng vẻ này của y cũng không hề nói cái gì, ở nàng xem ra, nếu là có người đối tốt với chính mình như vậy, chính mình khẳng định là liều mạng cũng phải bắt cho bằng được. Chỉ tiếc, mệnh chính mình không tốt,xem người trong nhà này, ở trong lòng nàng, cả gia đình Hoắc gia như vậy, chỉ có Hoắc Tiểu Hàn là có lương tâm, đúng là cây đắng mà sinh trái ngọt thật không dễ dàng.