Editor: quế quế
Hoắc Tiểu Hàn nhắc thùng nước lên, vành mắt hồng hồng, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, y cùng Nguyên An Bình nói, ''Ta Phải đi về" nói xong liền nhắc theo thùng nước rời đi.
Nguyên An Bình vài bước đuổi theo sau,"Nương ngươi muốn ngươi lấy không ít nước, ta tại đây chờ ngươi, ngươi đói bụng lâu như vậy khẳng định không có sức lực gì "
Hoắc Tiểu Hàn vội lắc đầu, nhỏ giọng nói."Người đừng giúp ta, như vậy đối với người không tốt"
Nguyên An Bình không để ý nói."có cái gì không tốt, miệng mọc trên người bọn họ muốn nói cái gì thì nói, nhưng cũng không đại ta sẽ để tâm cái nhìn của bọn họ".
Hoắc Tiểu Hàn vẫn kiên trì nói" không được, ngươi vẫn là nên đi thôi"
Nguyên An Bình không để ý tới, hắn chính là cảm thấy đứa nhỏ này quá đáng thương, nghĩ giúp y múc nước, này có cái gì. Hoắc Tiểu Hàn thấy hắn chưa chịu đi liền có chút nóng nảy, "không được, ngươi vẫn là trở về đi, dính dáng đến ta người sẽ bị nói rất khó nghe. Ngươi một mình sống cũng không dễ dàng, nếu để cả nhà bài xích sẽ rất khó sống trong cái thông này"
Nguyên An Bình không chút để ý nói, "không có việc gì, không có việc gì, Ngươi không cần khoa trương như vậy". Hơn nữa hắn cảm thấy bằng bản lĩnh của mình, còn đi đếy tới việc người khác thích hay không thích Sao?
Hoắc Tiểu Hàn đem thùng nước để xuống, thanh âm nghẹn ngào nói, "Người như thế nào phải như vậy a, ngươi không biết bị bài xích có hậu quả nghiêm trọng như thế nào đâu, sẽ rất khổ sở"
Nguyên An Bình thấy mình đã làm cho đối Phương khóc, liền vội vàng đầu hàng. "Ngươi đừng khó a, ta nghe ngươi, không giúp ngươi múc nước nữa là được". Nói rồi nhấc thùng nước lên, " Để ta xách giúp ngươi một đoạn đường đi, ta còn không biết nhà ngươi ở đâu, nên đi xem xem, về sau tìm người cũng dễ dàng hơn"
Hoắc Tiểu Hàn nghe hắn nói như vậy liền khẩn trương, " Ngươi đừng tới tìm ta! Người nhà ta đều không tốt sống chung. Hơn nữa, ta mỗi ngày còn có rất nhiều việc cần làm, căn bản vô Pháp ra ngoài chơi .Bất quá ..." y dừng lại. " Ta có đôi khi sẽ lên núi đốn củi"
Nguyên An Bình liền nói, " Thời điểm ngươi đi đốn củi nhớ kêu ta"
Hoắc Tiểu Hàn nghĩ nghĩ cảm thấy cũng có thể, Tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, y cười một cái, "Hảo"
Nguyên An Bình nhìn gương mặt y tươi cười, nghĩ thầm người vẫn là cười lên càng đẹp mắt chút.
Nhà Hoắc Tiểu Hàn ở thôn phía tây, đường đi cũng tương đối xa, thời điểm sắp đến gần nhà y , Hoắc Tiều Hàn liều gọi Nguyên An Bình ngừng lại, sau đó chỉ vào Phòng ở xa xa, " trước cửa có cây đào lớn là chính là Phòng của Ta, người đừng tiễn nữa, nếu để nương ta nhìn thấy ngươi khẳng định sẽ mắng chửi ngươi"
Nguyên An Bình không còn cách nào khác, khúc rẽ lại đúng lúc là sân sau nhà người khác, Nguyên An Bình lại từ trong túi móc ra hai thanh chocolate, tuy rằng Phong bì có chút làm cho người khác hoài nghi, bất quá, người dân nơi đây hẳn sẽ không nghĩ ra được thứ gì quỷ dị như vậy đi. Hắn là thật Sự thương hại đứa nhỏ này, nếu không thấy thì thôi, còn thấy rồi mà không làm gì giúp đỡ, hắn nhất định sẽ nghẹn đến mức khó chịu.
Hắn đem Phong bì chocolate xé mở, đưa cho Hoắc Tiểu Hàn, " Người lấy ăn đi, tuy mùi vị có chút đắng nhưng đối thân thể rất tốt"
Hoắc Tiểu Hàn ngoan ngoãn cầm ăn, y không cảm thấy đắng chút nào, mà chỉ cảm thấy ngọt hơn so với bất cứ thứ gì mình từng ăn qua. chờ y ăn xong, lại thấy Nguyên An Bình đưa cho y một khối nữa, y lại dần nữa ăn, sau đó cười thẹn thùng, " Ăn rất ngon ,ta cảm thấy thực ngọt, cũng chỉ có một chút đắng, là dược sao?"
Nguyên An Bình cười xem y ăn xong, cũng không giải thích, " Ngươi coi như dược đi, ngươi mau vào nhà, ta đi trước"
Trong lòng Hoắc Tiểu Hàn có chút không nỡ, bất quá, vẫn là gật gật đầu, "Ngươi đi đi, ta cũng Phải nhanh trở về ". Nguyên An Bình đối y vẫy vẫy tay, sau đó dọc theo đường cũ đi trở về
Đẩy ra đại môn trước sân nhà mình, nhìn trong sân thật dày tuyết, Nguyên An Bình nghĩ, mình cũng nên dọn tuyết một chút, bằng không chờ tuyết tan, khẳng định trong sân sẽ trở nên lầy lội bất tiện.
Đến Phòng chứa đề tìm một Phen, tìm được cái chổi và cái cào gỗ. Nhìn đến tuyết trắng tinh đều không bị làm bẩn, hắn nghĩ mình nên lấy chút tuyết dùng để rửa mặt cũng không tồi, nếu muốn uống nước thì chỉ cần đến giếng lấy là được.
cầm chận rửa mắt duy nhất của mình ra, bao tốt hai tay lại, lấy tuyết bỏ vào trong lu bên trong lu đã có Sẵn một ít nước nóng, tuyết mới vừa đổ vào không lâu liền tan. Như vậy tới tới lui lui thật nhiều lần, mới đem lu nước chứa đầy. Hắn lau mồ hôi, một bên cảm thán thân thể này quả thực là quá kém, một bên cảm thán việc lao động chân tay này quả là không dễ dàng.
Bởi vì thể chắc có hạn, hắn cũng không muốn đem tuyết trong sân ra bên ngoài hết, liền đem đến chân tường chất đống lại, sau khi đem tuyết từ sân trước đến sân sau đều dọn dẹp sạch sẽ, cũng là thời điểm ăn cơm trưa rồi.
Kỳ thật hắn nghĩ nên ăn ngon hơn, bất quá nếu để hương vị bay ra ngoài, khẳng định sẽ khiến cho người khác hoài nghi, nghĩ lại vẫn là thôi đi. Hắn tự hỏi một chút, cảm thấy hay là vẫn nấu cơm trước đi, đã vậy thì một lần nấu nhiều chút để vào trong không gian, có thể một hai ngày tới đều không cần nấu cơm. Đối với nấu cơm hắn không hề có chút nhiệt tình nào, nấu cơm có thể ăn là tốt lắm rồi, mà đối với tay nghề của hắn thật sự không dám nói tới, khỏi Phải bàn tới mùi vị như thế nào, bởi vậy hắn vẫn thực là lười nấu ăn.
cơm được nấu ra vẫn là rất thơm, hắn nhanh chóng bới một tô lớn, số còn lại liền sửa sang lại rồi nhanh chóng thu vào không gian. Tiếp theo lấy đồ ăn đóng gói ra, hắn chuẩn bị số đồ ăn tiết kiệm một chút, Đợi đến khi nghĩ được Phương Pháp có thể quan minh chính đại ăn đồ ngon lại nói tiếp, ngẫm lại trong không gian của mình có rất nhiều thịt cùng đề ăn, lại ngại với hoàn cảnh không dám ăn,thật là buồn bực làmsao.
Ăn cơm trưa xong cũng tạm tính coi như là mỹ vị, Nguyên An Bình nằm trên giường tự hỏi, làm cách nào có thể sử dụng đồ vật trong không gian. kỳ thật trong không gian của hắn còn không ít đồ ăn đóng gói đã được nấu chín, bất quá so với thịt bò cùng thịt gà, vào ngày đông hắn vẫn muốn ăn thức ăn nóng hơn.
Trái lo Phải nghĩ, suy nghĩ một lúc, hắn nghĩ tới một Phương pháp duy nhất, chỉ có thể làm cho mọi người thấy hắn có thể kiếm tiền, như vậy ăn ngon chút liền không có gì, còn như thế nào để kiếm tiền, nghĩ lại liền cảm thấy đau đầu, rốt cuộc hắn không có đến đúng thời điểm thái bình thịnh thế, căn cứ tình trạng của người trong thôn, khẳn định tiền không dễ kiếm.
Nguyên An Bình trong lòng thầm nghĩ, " cũng không biết từ thôn đi đến thành trấn có bao xa, muốn Kiếm tiền khẳng định Phải đến những nôi Phồn thịnh xa hoa một chút mới có đường ra"
sau khi thức từ giấc ngủ trưa, Nguyên An Bình lại cảm giác trời còn chưa tối hẳn còn một chút thời gian, cũng không thể chỉ chờ ăn rồi ngủ. Nhớ tới củi trong nhà không còn nhiều, liều cầm dao đốn củi chuẩn bị đi lên núi, hắn vì tận thế mà chuẩn bị một vài con dao, mà lúc này hắn lại không dám lấy ra dùng.
Đem đồ vật trên giường đều thu vào không gian, tiếp tục mặc vào áo bông và quần bông, cầm theo dao còn thuận tay lấy thêm một cái chổi, cẩn thận khóa kỹ đại môn, liền ra cửa
Một đường hướng đến núi đi đến, cùng sử dụng chổi dọn dẹp ra một con đường, hắn cũng không tính toán quét nguyên một con đường lớn, cho nên đại khái chỉ quét một chút ,cho chính mình di chuyển dễ dàng chút.
Tuy rằng nhà hắn xem như gần núi, nhưng vẫn là đi gần một giờ, chủ yếu chính là tuyết quá dày, thật Sự đi không dễ. Lúc này hắn cảm thấy chính mình có chút ngốc, có thể để thời điểm khác lại đi, chứ không cần Phải đi lên núi trong lúc tuyết mới vừa rơi vài ngày đầu tiên. còn chuyện trở về, đã đi đến chân núi hắn là không tính toán trở về, thế nào cũng kiếm chút gì đó, bằng không sẽ uổng công mình vất vả một chuyến.
Lên núi tự nhiên là không dễ dàng, cho nên liền ở chổ chân núi, tìm kiếm có gì có thể đốt được không, kỳ thật hắn không hiểu lắm về việc đốn củi, cũng nhìn không ra có cây đã chết hay chưa, cho nên chỉ có thể căn cứ vào cảm giác chém một ít, bởi vì thật sự Không dám chém lung tung, cho nên tìm kiếm xung quanh một chút. Hắn mới Phát hiện mình không đem theo dây thừng! Hắn cũng không dám ban ngày ban mặt lấy dây thừng trong không gian ra dùng, ai biết được ở nơi nào hắn nhìn không tới có người hay không. vì vậy, sau khi hắn cực khổ chặt bỏ vài nhánh cây, chỉ có thể miễn cường đem một ít ôm vào trong lòng ngực, sau đó nhìn số củi còn lại không biết nên nói gì.
Hắn liền như vậy một tay ôm chút củi, một tay nâng cây chổi trở về, nghĩ nếu tuyết không ta trước! tuyệt đối không lên núi đốn củi!
Bất quá nếu không có chuyển lên núi này , hắn sẽ không nghĩ tới ,có thể lấy gà ra, coi như mình từ trên núi nhặt được. Nhặt được gà rừng bị đóng chết, vẫn là có khả năng.
Hắn về nhà, liền tùy tiện ném củi vào trong sân, mới vào nhà chính liền cảm thấy được một trận suyễn ập tới, xem ra việc khẩn cấp là rèn luyện thân thể chở nên cường tráng rất là trọng yếu. chờ nghỉ ngơi tốt, liền từ không gian lấy ra con gà nặng hai cân, chặt ra rồi múc một chút tuyết thả vào trong chậu, chuẩn bị đông lạnh cả một buổi tối. Dù sao hắn cũng Phải chuẩn bị nữa con đem đến nhà đại bá không tồi kia, thịt gà kia trong không gian vẫn còn tươi, miễn cho bị hoài nghi tốt nhất vẫn Phải đông lạnh một chút tốt hơn.
Đợi tất cả đều chuẩn bị tốt hắn đóng cửa phòng rồi vào buồng trong. Tường gạch Phòng đất cũng tương đối ấm áp, chỉ bà vẫn cảm thấy lạnh, sắp tới nếu không còn việc gì, hắn sẽ làm ở trong chăn.
Thoải mái ngồi vào ổ chăn, vừa ăn bánh quy, hắn nhịn không được cảm khái một câu, " Mùa đông, thật sự là mùa khiến người lười biếng"
chờ chân chính an tĩnh lại, hắn đột nhiên nhớ tới Hoắc Tiểu Hàn. Trời lạnh như vậy còn muốn làm việc, chưa chắc có thể ăn no. Dạ dày củay đau đến như vậy, khẳng định là thường xuyên chịu đói, còn có đôi tay kia ...
"Ai", Nguyên An Bình thể dài, "Muốn giúpy cũng không dễ dàng a." y bị thương do rét giá ,nhưng nếu thường xuyên làm việc trong thời tiết như vậy, cho dù có dược cũng không thể trị tận gốc. Hơn nữa, dù mình có ăn có mặc, cũng không có phương Pháp nào trực tiếp đưa cho y. DÙ Sao đồ vật trong không gian cũng quá đặc thù, nếu như bị người khác Phát hiện, hắn cũng sẽ không có cái kết Cục tốt gì.
Nhíu mày, Nguyên An Bình cảm thấy, " Ta cần Phải suy nghĩ Phương Pháp nào đó giúp cho Hoắc Tiểu Hàn mới được"