Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 45 Lo chuyện bao đồng

Editor: quế quế

Bọn họ đứng trên một cây cầu hóng gió một chút, nhìn thời gian, Nguyên An Bình nói với hai đứa trẻ và Hoắc Tiểu Hàn đang chơi với nhau vô cùng hưng phấn, "Thời gian không còn sớm, nên trở về rồi"

Hồng Dịch đang chơi vui vẻ nên không muốn về chút nào, vì vậy bé năn nỉ nói, "An Bình ca ca! Chúng ta chơi thêm một chút nữa đi".

Bàn Đôn cũng muốn chơi thêm một chút, thế nhưng bé biết cha nương còn đang ở ngoài thành chờ hội hợp. Bé biết ngăn nỉ cũng vô dụng, chỉ có thể nuối tiếc nghĩ, 'Ai! Chỉ có thể chờ lần sau lại chơi tiếp vậy'

Về phần Hoắc Tiểu Hàn, tất nhiên là một người rất nghe lời.

Nguyên An Bình thẳng thắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của Hồng Dịch, "không được! Hôm nay chúng ta còn phải trở về thôn, hơn nữa, ngày hôm nay gió lớn, lỡ người bị gió thổi nhiễm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Nếu còn muốn chơi, thì lần sau đợi thời tiết tốt hơn chúng ta sẽ lại ra ngoài chơi"

Hồng Dịch chu mỏ không vui, " Gạt người, nếu sau này ngươi không tới nữa, thì chúng ta làm sao đi chơi a"

Hoắc Tiểu Hàn thấy bé không cao hứng, vội nói với bé, "An Bình ca sẽ còn tới nữa, ngươi quên rồi sao? Chúng ta còn phải trở lại tìm gia gia của ngươi bắt mạch a"

Cái mặt bánh bao của Hồng Dịch nhăn lại, "Nhưng mà ... Các ngươi khỏi bệnh rồi, thì sẽ không tới nữa"

Hoắc Tiểu Hàn "..." không đau không bệnh thì sẽ có rất ít người đi đến y quán, huống hồ bọn họ cũng có rất ít cơ hội được đi vào trong thành.

Nguyên An Bình thấy bộ dạng Hồng Dịch mất mát như vậy, quả thực để cho tiểu hài tử hiểu được cái gì gọi là 'không có bữa tiệc nào là không tàn' rất là khó khăn. Vì vậy, sau khi hắn suy nghĩ một chút, liền đồng ý nói, "Vậy sau này mỗi khi chúng ta vào trong thành sẽ đến thăm ngươi, thế nào?"

Bàn Đôn cũng biểu thị nói, "Mỗi khi ta vào trong thành cũng sẽ tìm ngươi đi chơi, lần sau ta sẽ dẫn Lý Tự ca đi cùng, ta và hắn sẽ cùng ngươi đi chơi"

Tuy rằng Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy cơ hội mình được vào trong thành vốn đã ít lại càng ít, nhưng y cũng đồng dạng đồng ý nói với Hồng Dịch, "Ta cũng sẽ đi tìm ngươi"

Nguyên An Bình bọn họ cũng không sống trong thành, Hồng Dịch biết kết quả như vậy đã được xem là tốt nhất rồi, "Nói thì phải giữ lời đó, các ngươi nói sẽ tới tìm ta chơi, vậy thì nhất định phải đến mới được a"

Mấy người bọn họ liền biểu thị mình nhất định sẽ tới.

Trên đường trở về, Nguyên An Bình nhìn thấy ở phía trước không xa có một nhóm người cao to đang đánh đập một lão nhân, còn có 5 người vây ở bên cạnh vừa nói vừa cười như đang hưởng thức một màn kịch, lại có một nam hai chừng 10 tuổi trên mặt có một vết sẹo đang khóc rống cầu xin bọn họ đừng đánh gia gia của hắn. Mà càng khiến cho Nguyên An Bình kinh ngạc chính là, đối với chuyện này mọi người chỉ dám đứng cách xa mà nhìn, ngay cả vây xem cũng không dám, điều này khiến cho hắn cảm thấy đám du côn kia không phải là những người bình thường.

Hai đứa bé chưa bao giờ nhìn thấy mấy người hung ác như vậy, đều sợ tới mức trốn ra phía sau Nguyên An Bình.

Bàn Đôn sợ hãi hỏi nguyên An Bình, "Tại sao bọn họ lại đánh người a?"

"Bọn họ là người xấu, tiểu ca ca kia thật đáng thương a" Hồng Dịch nhìn về phía nam hài có vết sẹo trên mặt đang cố gắng chống đỡ chịu đòn thay cho lão nhân, lại bị một tên côn đồ đứng bên cạnh tàn nhẫn đẩy ngã xuống mặt đất.

Hoắc Tiểu Hàn nhìn đến lão nhân một đầu tóc hoa râm đang chịu đựng bị quyền đấm cước đá, rất lo lắng nói, "Bọn họ ra tay nặng như vậy, sẽ đem người đánh chết! Tại sao không có ai đứng ra quảng bọn họ vậy? Quan phủ nha dịch tại sao còn chưa tới a?"

Nguyên An Bình nhíu mày nhìn về phía đám người đang đánh người, thoạt nhìn bọn họ ra tay rất nặng, hoàn toàn xem lão nhân kia là cái bao cát. Hắn nói với Hoắc Tiểu Hàn, " Ngươi mang theo hai đứa nhỏ tránh khỏi đám người kia trở về y quán trước, ta đi tới đó xem một chút"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất