Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 6 viết chữ

Editor: quế quế

về đến nhà, sau một Phen dằn vặt, cuối cùng cũng đem gà hầm xong. Nguyên An Bình đương nhiên sẽ không chỉ dùng một phần ba gà kia, mà lại thêm vào một con gà nữa. Trong nồi Thêm rất nhiều nước, hắn chuẩn bị hầm một nồi canh gà lớn đem ra. Bảo đảm độ lửa của nồi xong, Nguyên An Bình liền đi đến Phòng chứa đồ, nhân lúc đang rảnh, xem có thể kiếm chút đồ hữu dụng mang ra ngoài dùng được hay không. kết quả thực sự cho hắn tìm được một món hữu dụng, một quyển sách dùng để học chữ.

Quyển sách kia là hắn tìm được trong rương chứa quần áo, được bao lại rất cẩn thận, bỏ vào dưới đáy rương. Quyển sách đã cũ đến ố vàng, mà có thể thấy được quyển sách này rất được chủ nhân yêu quý, một cái nếp nhăn cũng không có.Hắn lật xem một chút, lại có loại vui sướng kho giải thích, bởi vì bên trong văn tự đối hắn rất quen thuộc, thế nhưng là chữ Phồn thể. Hắn đã nghiên cứu chữ phồn thể một đoạn thời gian, từng chữ trong từ điển đều đã tra qua, tuy rằng viết ra không nhiều nhưng có thể mỗi chữ điều biết. Huống chi quyển sách này là dùng để học, tự nhiên sẽ không có quá ít chữ.

Lúc sau biết chính mình sẽ không trở thành thất học, hắn liền đem sách lên gian nhà chính, một bên xem chừng lửa, một bên xem sách. sách này khá mỏng, hắn đếm tổng cộng được 25 tờ, 50 trang. không bao lâu hắn liền xem xong, còn cẩn thận đến, Phát hiện mỗi trang chỉ có 15 chữ, tổng cộng là 700 chữ, đều là những chữ thường dùng, xác thật rất hữu dụng.

Thời gian trôi qua cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, đem một phần canh gà cùng một hộp thịt gà từ trong không gian ra ngoài, trong nồi còn có nữa con gà cùng một nồi canh gà lớn. Nguyên An Bình cảm thấy tuyệt đối đủ cho hắn cùng Tiểu Bàn Đôn ăn, mà ngoài dự đoán của hắn chỉnh là, Tiểu Bàn Đôn lại mang đến một thực khác khác Lý Tự.

Sự tình là thế này, Tiểu Bàn Đôn cùng nương hắn nói giữa trưa muốn đi đến nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà. Nương bé căn bản không tin, liền ép Tiểu Bàn Đôn ở nhà ăn cơm, Bé lại khóc lóc om sòm, nương bé thấy không có biện Pháp nào, liền oán hận nói một câu, "Không ăn đói chết ngươi ". Nói Sau, chỉ có thể nhìn nhi tử béo nhà mình nhảy nhót ra cửa.

Mà Lý Tự thì lại là vì Tiểu Bàn Đôn các loại khoe khoang với nhóc muốn đến nhà Nguyên An Bình ăn thịt gà, liền kiên quyết không tin một kẻ nghèo đển không có cơm ăn như Nguyên An Bình mà có khả năng mời Tiểu BànĐôn ăn thịt, có khi đối Phương chỉ dụ bé để dẫn đường hay không? Bàn Đôn bị nhóc nghi nghờ rất không cao hứng, liền muốn chứng minh lời nói của mình là sự thật, tuyệt không có nói dối, " không tin thì ngươi theo ta đến nhà An Bình caca xem đi! xem có thịt ăn hay Không? Hừ", vì thế, lý Tự cũng đến cùng.

Thời điểm Nguyên An Bình thấy bé tiến vào còn không ngừng hít hít cái mũi nhỏ, một mặt hạnh Phút ngửi " Hừm ... thơm quá a! Lý Tử ca! Lần này ngươi tin chưa? ta thực sự có thịt ăn. An Bình Ca ca ta tới rồi " Bé không chờ được liền hướng bên trong hô to, vốn là hai người đang trong trạng thái nắm tay nhau, bé lại một mạch. chạy vào, liền kéo luôn lý Tự cũng vào theo

khuôn mặt nhỏ của lý Tự có chút nhăn nhó, tuy rằng nhóc cảm nhận thực sự rất thơm, nước miếng đều phải chảy ra. bất quá, nhóc cảm thấy làm lão đại, nhất định phải luôn trấn định, không thể để mất mặt được.

Nguyên An Bình nhìn ra được Lý Tự rất muốn ăn nhưng sợ mặt mũi bị mất hết, cho nên hắn trực tiếp múc ba chén. Tiểu tử này mặc dù là cái tiểu hỗn đản, nhưng không đến mức hư hỏng, dù sao cũng dễ bị vài lời kích thích cho tức giận, liền nhìn ra được lòng tự trọng rất cao

Nguyên An Bình cầm bát đặt trên bàn, " Mau tới đây ngồi đi ", Nhà hắn chỉ có một cái ghế dài cùng một cái ghế tựa, hắn ngồi ghế tựa, hai hài tử kia liền vừa vặn cùng ngồi trên cái ghế dài kia.

Tiểu Bàn Đôn nghe Nguyên An Bình gọi, lập tức lộc cộc chạy đến bên cạnh bàn, ngồi xuống sau đó mắt trông mong nhìn Nguyên An Bình. Mà Lý Tự còn ngạnh chống nói, "Ta ăn cơm rồi "

Nguyên An Bình liếc mắt nhìn nhóc một cái. "Làm sao? không ăn a? vậy vừa vặn ta đỡ tốn một chút"

Lý Tự lập tức ngồi xuống, "Sao không ăn được chứ? không ăn sẽ bị thiệt " nói Xong liền lấy đũa.

Lúc này Nguyên An Bình lại phát hiện ánh mắt tội nghiệp của tiểu Bàn Đôn, "Bàn Đôn! Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi Phải rất muốn ăn thịt sao, như thế nào không ăn a?"

Tiểu Bàn Đôn nghiêm trang nói. " Ngươi động đũa trước ta mới có thể ăn a"

"Nha, tiểu Bàn Đôn còn rất hiểu quy củ a ". Nói xong liền liếc mắt nhìn cái người đang cầm đũa ăn say mê kia, sau đó cũng nhấc đũa gấp một khối thịt. Lập tức nghe thấy tiếng hoan hô của tiểu Bàn Đôn, tiếp theo cũng chỉ còn lại âm thanh gấp thức ăn.

Kỳ thật mà nói, gà hầm canh hắn không thích ăn, bất quá đối với hài tử mà nói đó đã là mỹ vị. Nguyên An Bình chậm rãi uống canh, bởi vì phải cho tiểu hài tử uống cho nên không thêm ớt cay vào, bất quá có thêm cho vào vài lát gừng, uống thực ấm áp

Nhìn hài tử đôi diện đang ăn vui Sướng, Nguyên An Bình có chút cảm giác khó chịu. nơi này cũng thật là nghèo a, được ăn no cũng là một vấn đề.Những hài tử này quanh năm suốt tháng cũng không biết có mấy lần được ăn thịt, nghĩ lại trẻ con ở thế giới trước kia, cùng bọn hài tử này so sánh, thì cũng thật giống như đang sinh sống trong khu ổ chuột. Bất quá, đại đa số cũng xem như sống trong hạnh Phúc.

Ba người bên này ăn đến cao hứng, mà bên nhà Nguyên căn thịnh, bởi vì được Nguyên An Bình mang thịt gà tới cũng mang bầu không khí rất không tồi.

Đại Hà cùng Tiểu là nghe nói buổi trưa có thịt gà ăn, liền thèm không chịu được, ngửi thâý mùi thơm truyền ra từ Phòng bếp thật muốn chui vào bên trong. Tiểu Hà còn không ngừng lẩm bẩm, " chừng nào mới xong?. chừng nào mới xong a?"

Trong Phòng bểp, Nguyên Tiểu vũ đang giúp mẫu thân làm cơm, ngửi thấy mùi thịt trong nồi cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, liền cảm thấy chính mình vì quá thèm mà mặt đã đỏ bừng cả lên. Kỳ thực trong nồi cũng không có bao nhiêu thịt, số thịt này lại không có ai cam lòng chỉ ăn trong một lần, cho nên đem chia ra vài phần, dự định mỗi lần xào rau sẽ cho thêm chút thịt, nhiều nhất là một người chỉ được một miếng nhỏ. Mà đồ ăn có thêm thịt, nghĩ lại hương vịsẽ được tăng lên.

Nguyên Tiểu vũ nghĩ thịt gà là do Nguyên An Bình đem đến, liền cùng nương nàng nói. " Nương! An Bình thật tốt. Nhặt được một congà liền đưa tới cho chúng ta hơn Phân nửa, không uổng công cha đã đối xử tốt với hắn "

chu Hương chi đem trâm cài kéc xuống làm cho tóc rơi ra, nàng biết đứa nhỏ nguyên An Bình kia không xấu. Nhưng chỉ là bà con xa, vì hài tử của người khác mà làm khổ hài tử nhà mình, trong lòng nàng tất nhiên không thoải mái. Tuy vậy nàng vẫn cảm thấy mình cũng không có sai, chăm sóc An Bình là trách nhiệm của họ, còn không bạc đãi nó. tuy rằng nhà nó từng cho họ một mẫn đất để trồng trọt, nhưng loại đất đó chỉ là loại tầm thường, không thu hoạch lương thực được bao nhiêu, giao thuế má xong rồi sẽ không còn lại bao nhiêu.

Bọn chợ cung cấp lương thực cho Nguyên An Bình hoàn toàn là miễn cưỡng. Mà nhà Tiểu thúc của nguyên An Binh lại có đất ruộng đều thuộc loại trung đẳng, đều chưa từng cấp cho hắntúy lương thực nào! Nàng cảm thấy không thẹn với lương tâm, dù sao hài tử của mình mỗi ngày chỉ được ăn lửng dạ, còn sau này chỉ cần lúc đương gia muốn đưa lương thực cho An Bình, nàng không ngăn cản là được rồi.

Trong gian nhà chính, nhìn đến hài tử nhà mình bởi vì được ăn thịt mà cao hứng,trong lòng nguyên căn thịnh cũng cao hứng theo. Hắn cũng giống đứa con lớn của mình, cảm thấy nhận đồ của An Bình không được tốt lắm, dù sao đối Phương cũng mới qua tuổi thành niên, thực sự là không dễ dàng. Bất quá nghĩ lại hài tử nhà mình đã lâu không được ăn thịt, thôi thì ngày mai lại đem chút lương thực cho An Bình đi. Hi vọng lương thực tồn trong kho có thể qua được thời kỳ giáp hạt sắp tới.

Nguyên An Bình tất nhiên không biết Nguyên căn thịnh định đưa lương thực cho hắn, uống xong một bát canh, trong dạ dày liền thoải mái. Hai tiểu tử kia lại vui vẻ ôm một bụng căng phồng, nhưng khi nhìn lại trong bát hai đứa đều còn thức ăn, ngược lại làm cho Nguyên An Binh có chút bất ngờ.

Bàn Đôn thấy Nguyên An Bình nhìn về Phía bé, tầm mắt dừng lại trong bát của bé, lập tức đỏ mặt nói."An Bình ca ca! ta có thể đem thịt gà trong bát đem về không a? ta muốn cho cha nương ăn" Lý Tự biểu thị nhóc cũng có ý đó.

Nguyên An Bình quét mắt qua trong bát của hai nhóc một cái, phát hiện trong bát bé còn 4 khối thịt lớn, mà trong bác nhóc Lý Tự lại có nhiều hơn. Hắn hiểu ra, không trách vì sao còn thừa lại, nguyên lai là muốn cho người nhà nếm thử. kỳ thực thịt không có nhiều lắm, hai người họ còn biết tiết kiệm như vậy, xem ra là rất hiếu thảo.

Nguyên An Bình không lý nào lại từ chối, "Nhớcầm bát trả lại cho ta là được"

Bàn Đôn lập tức vui vẻ hoang hô, "cảm ơn An Bình ca ca "

Lý Tự cũng ngượng ngịu nói cảm ơn, "cảm... cảm ơn ngươi "

Được sự đồng ý của Nguyên An Bình, BànĐôn lập tức bưng bát lên chuẩn bị về nhà, "An Bình ca ca! ta chốc nữa sẽ quay lại " Hai Người liền bưng bát nhanh chóng rời đi.

vốn là sau khi ăn uống no đủ hắn muốn nghỉ ngơi một lát, Nguyên An Bình lại bởi vì câu nói sẽ sớm quaylại của bọn họ mà chỉ có thể tiếp tục cho họ ở gian nhà chính, hắn lại cầm quyển sách kia lên xem.

Hai người kia quả thực trở lại rất nhanh! Hơn nữa còn cầm bát về đã được rửa sạch sẽ, Nguyên AnBình rất là hài lòng.

Sau khi Bàn Đôn đem bát đặt lên bàn, liền nhìn thấy Nguyên An Bình cầm sách rất là kinh ngạc nói. "Ta nhớ ra rồi! An Bình ca ca là người đọc sách, thật là lợi hại a "

Nguyên An Bình đặt sách lên bàn,cười nói. "Bàn Đôn nếu thích có thể đến xem thử "

Bàn Đôn đi tới cạnh bàn, duỗi ra tay nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ quyển sách kia, xem như trân bảo. sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, có chút thấp thỏm hỏi "An Bình ca ca! Ngươi có thể dạy ta viết tên của mình không?"

Nguyên An Bình sảng khoái gật đầu, " Có thể" Hắn không chúý tới, Lý Tự cũng đang nhìn thẳng tắp vào quyển sách trên bàn kia.

sau khi Nguyên An Bình nói xong, nghĩ đến cái tên của Lý Tự là do người nhà kỳ vọng mà đặt cho nhóc, nhưng vì hoàn cảnh khốn khổ cho nên không thể làm được gì, nhìn về phía Lý Tự, Phát hiện nhóc đang nhìn quyển sách trên bàn, có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Nguyên An Bình, Lý Tự liền quay đầu qua một bên.

Nguyn An Bình nghĩ một lát, sau đó nói với Bàn Đôn " Bàn Đôn có muốn học nhiều chữ hôn nữa không a?.

Bàn Đôn liền vội vàng gật đầu, sau lại do dự một chút nói "An Bình ca ca! ta không có tiền cho ngươi"

Nguyên An Bình nở nụ cười "Ta không lấy tiền của ngươi, mùa đông cũng không có việc gì làm, dạy người Viết chữ xem như giết thời gian" Nói xong liền quay đầu nhìn về Phía Lý Tự đang có chút không vui hỏi "Ngươi có muốn cùng học hay không a"

Lý Tự vừa nghe giọng điệu này liền mất hứng, nghĩ thầm. với Bàn Đôn thì vẻ mặt ôn hòa, đối với mình lại không có chút thành ý nào. Bất quá ,hắn càng không muốn ta học, vậy thì ta sẽ học.

Lý Tự hất cằm rất ngạo mạn nói " Học a! Đương nhiên Phải học, chính ngươi đã mở miệng hỏi ta, nếu không dạy thì chính là tên lừa đảo"

Nguyên An Bình không Phản ứng gì, hắn đứng dậy, nói với Bàn Đôn. "Đi? Ngày hôm nay trước tiên sẽ dạy người viết tên của mình" Hắn không có giấy và bút mực, chỉ có thể vào trong sân tìm cành cây nhỏ, sau đó đem tên của hai đứa viết lên mặt đất.

Hắn chỉ vào ba chữ Nguyên Tiểu Bàn rồi nói với Bàn Đôn. " xem kỹ! Đây là tên của ngươi, Nguyên - Tiểu_ Bàn" sau đó đồi lý Tự nói " Hai chữ kia chính là tên của ngươi" Nói xong, hắn liền nghiêm túc dạy cho Bàn Đôn viết tên như thế nào, một chữ trước tiên Phải viết nét gì rồi lại tới nét gì, cũng chính là trình tự viết chữ. Mà Lý Tự cũng không nói gì, chỉ cẩn thận nhìn tên của chính mình, kỳ thực hai chữ này nhóc đã từng thấy qua, bất quá không có ai nghiêm túc dạy cho nhóc. Nhóc cảm thấy chỉ có thể trông cậy vào Nguyên An Bình, chỉ cần nhóc kiên trì Chờ đội, đối Phương nhất định sẽ đến dạy cho mình.

sau khi dạy BànĐôn viết chữ, Nguyên An Bình liền để cho bé luyện tập. trước, bản thân lại đi dạy cho Lý Tự viết chữ. Hai đứa nhỏ này đều học rất nghiêm túc, học được cách viết tên mình cũng không mất bao lâu. Tuy vậy,Nguyên An Bình vẫn để bọn họ học rất lâu, dù sao biết viết cũng không có nghĩa là viết ra sẽ dễ nhìn.

Để cho hai đứa luyện tập hơn một giờ, nhìn thành quả của hai người, nét nào cũng dựng thẳng, còn tính là vừa lòng. Trước khen một câu để hai đứa nhỏ cao hứng một chút, sau đó mới nói cho bọn họ biết, "Mỗi ngày sau giờ cơm trưa, các ngươi cứ đến nhà ta luyện chữ hai giờ, mỗi ngày ta sẽ kiểm tra thành quả của bài hôm trước đã học. Nhất định Phải học tập nghiêm túc, nếu không ta sẽ không dạy cho các ngươi nữa"

Hai đứa vừa nghe hậu quảnghiêm trọng như vậy, lập tức tỏ vẻ nhất định sẽ Phi thường Phi thường nghiêm túc học tập.

Nguyên An Bình suy nghĩ " Hai người các ngươi đi học không hẳn chỉ để đi thi lấy Công danh, vậy ta sẽ cho các người thêm nửa giờ học tính số, sau này có muốn tính sổ sách cũng thuận tiện"

Hai người vừa nghe đến còn có thể học thên thứ khác, lập tức không ngừng vui vẻ, dồn dập tỏ vẻ mình nhất định sẽ khắc khổ học tập.

Sau khi được nguyên An Bình cho Phép rời đi, họ lập tức tung ra tung tăng chạy mất, xem bộ dáng giống như đang bay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất