Xuyên Qua Chi Tiên Sinh

Chương 60 Cháo Mồng 8 Tháng Chạp

Editor: quế quế

Vào tháng Chạp trong thôn liền náo nhiệt hẳn lên, nơi này tết thực quan trọng, vất vả một năm, thời điểm ngày tết cũng liền bỏ được xa xỉ một chút, cho nên các tiểu hài tử trong thôn đều hy vong ăn tết. Có quần áo mới, có đồ ăn ngon, đặc biệt sau đó là vào tháng chạp, càng là chờ đợi thêm tha thiết.

Nguyên An Bình rơi xuống quân cờ, hắn gần nhất ở cùng Trọng Tôn Liên Giác học được cách chơi vờ vây. Bất quá, giờ phút này hắn cùng mấy đứa tiểu hài tử chơi, tự nhiên là càng thêm dễ dàng chơi cờ năm quân.

Bàn Đôn cầm quân cờ, do dự không biết nên đi nơi nào. Một bên Lý Tự ra tiếng chỉ chiêu cho bé, Lý Đông Phong nhìn đến nhịn không được mở miệng, "Là ngươi chơi, hay là hắn chơi a? không phải ngươi chơi như vậy!"

Lý Tự tự biết đuối lý, cũng không cải lại mà là nhìn chằm chằm Bàn Đôn chơi.

Nguyên Đại Hà cùng Trọng Tôn Thụy cũng nhìn chằm chằm bàn cờ, muốn nhìn ra, nào có mấy cái cơ hội liền thành năm cái.

sau khi Bàn Đôn hạ cờ, Nguyên An Bình tiếp tục giăng lưới. Chơi cờ năm quân, chú ý chính là nhanh tay lẹ mắt, nhìn đến có thể liền thành năm cái liền lập tức lấy về, nhìn đến đối phương sắp có cơ hội liền thành năm quân liền lập tức phá hỏng, còn bổ cục gì đó, mấy người ngồi ở đó đều không thể nào vui khi phí cái đầu óc kia.

Lý Tự thấy quân cờ Bàn Đôn không nhiều, sau một lần này, liền nhịn không được cảm khái, "Ngày mai liền tới ngày mồng 8 tháng chạp, thời gian qua thật là nhanh a"

Bàn Đôn hưng phấn, "Còn có 22 ngài liền ăn tết"

Nhắc tới đề tài ăn tết này tất cả mọi người đều thực hưng phấn.

Lý Đông Phong cũng đi theo nói, "Qua hai ngày nhà ta liền đi huyện thánh mua đồ tết, nương ta tính toán cho ta mua bộ giấy và bút mực"

Lý Tự đương nhiên tỏ vẻ không thua kém, "Ta cũng sẽ có, ông nội ta đã nói phải cho ta mua"

Lý Đại Hà cũng rất cao hứng, trong nhà bởi vì đường ca cấp bạc, dư dã rất nhiều, việc hôn nhân năm sau của đại ca cùng tỷ tỷ đều không cần lo. Nương hắn trước hai ngày còn nói phải cho người trong nhà may quần áo mới, còn nói cho hắn mua giấy bút, hai năm trước nhưng không có việc tốt như vậy, này đều nhờ có đường ca.

Cha hắn nói rất đúng, người muốn làm việc tốt, muốn thiện tâm. mới có thể có hào báo. Nhà hắn lúc trước nếu cùng Tiểu thúc hắn giống nhau đối đường ca mặc kệ không hỏi đến, đường ca khẳng định cũng sẽ không đối nhà hắn hảo như vậy. Nhà Tiểu thúc hảo xuống dốc, nghe nói đến tháng Chạp còn phải uống thuốc, cũng thật đủ xui xẻo.

Bất quá cũng là tự làm tự chịu, cha hắn nói, Tiểu thúc là bởi vì nghĩ lừa tiền đường ca, ngược lại không cẩn thận lại trúng độc thật, không vớt được chỗ tốt. Đáng tiếc đường ca còn phải cho hắn tiền mua dược, Nguyên Đại Hà suy nghĩ có chút phiêu xa ...

Bàn Đôn đối với giấy và bút mực không cường theo đuổi như vậy, "Quần áo mới của ta đều làm tốt, nương ta còn nói năm nay mua nhiều hơn chút thịt" Bé yêu nhất vẫn là thịt.

Bọn chúng sôi nổi nghị luận nổi lên trong nhà ăn tết có thể cái gì ăn ngon, chờ mong sinh hoạt có đường có thịt ăn nhanh mau đến.

Trọng Tôn Thụy ở một bên nghe, quần áo mới hắn đã mặc vào, giấy và bút mực hắn cũng không thiếu, thịt, hắn thường xuyên có thể được ăn. Trước nay hắn không nghĩ tới, chính mình sinh hoạt thế nhưng còn có thể quá tốt như vậy.

Nguyên An Bình hướng đến cây cột dựa lên, xem bọn chúng cao hứng phấn chấn nói, trong lòng nghĩ, 'Nơi này tiểu hài tử quả nhiên thực dễdàng thỏa mãn' Ăn tết thì bột mì màn thầu, cúng ông táo thì đường, quần áo mới không có cũng không quan hệ, có thể ăn thịt liền rất vui vẻ. Nói đến bánh viên cùng bánh bột hấp còn sẽ nhịn không được nuốt nước miếng.

Hắn là không thiếu ăn, đối với tân niên cũng không chờ đợi như vậy, bất quá bị không khí nhiệt liệt chung quanh cảm nhiễm. Tâm tình tự nhiên cũng thực tốt, ít nhất năm mới nơi này không khí thực đủ, cũng làm cho hắn cảm thấy có ý tứ.

Nguyên An Bình mở miệng nói, "Ngày mai ta nấu cháo mông 8 tháng Chạp, muốn ăn có thể lại đây"

Lý Tự há mồm liền hỏi, "Chính ngươi nấu? Ngươi như thế nào không đi nơi đó của Hoắc Tiểu Hàn?"

Lý Đông Phong đẩy nhóc, "Ngốc, ngày mồng 8 tháng chạp chính là nói một nhà một hộ, hai người bọn họ còn chưa có thành thân đâu, An Bình ca đương nhiên chính mình đến nấu"

Nguyên An Bình: Dữ! Tiểu hài tử hiểu quá nhiều, có đôi khi cũng không tốt lắm.

Lý Tự bất mãn, " Ta chẳng qua là nhất thời không nghĩ tới"

"Ngươi không phải tự cho là thông minh sao? Như thể nào có thể cũng chưa nghĩ đến chuyện chú ý ngày mồng 8 tháng chạp quan trọng như vậy" Lý Đông Phong tiếp tục đâm nhóc.

"Đầu óc không đuổi kịp miệng, ngươi quản được sao?"

Những người khác đều tập mãi thành thói quen, hai người này không hợp, lại gần không nói mấy câu là có thể cải nhau.

Bàn Đôn đối ăn nhất thời cảm thấy hứng thú, "An Bình ca ca, ngươi nấu cháo mồng 8 tháng Chạp, bên trong đều thêm cái gì?"

Nguyên An Bình thật đúng là bắt đầu không nghĩ đến vấn đề này, "Cái này sao ... Ta chưa nấu qua, các ngươi đều thêm cái gì?"

"Chính là các loại hạt đậu, còn có rau khô"

"Nhà ta sẽ thêm chút đậu phộng, rất ít"

"Còn có thể thêm đậu hủ còn có mễ"

"Đồ ăn cái gì đều cũng có thể thêm...."

Nguyên An Bình nghe xong, cảm thấy cái gì cháo mồng 8 tháng Chạp, quả thực là loạn hầm.

Trọng Tôn Thụy kiến nghị nói, "An Bình ca ca, ngày mai có thể cho Tiểu Hàn ca ca lại đây giúp ngươi nấu" kiến thức qua tay nghề của Nguyên An Bình, hắn cảm thấy nếu để cho Nguyên An Bình tới nấu, khẳng định lãng phí lương thực.

Nguyên An Bình cảm thấy ý kiến này có thể tiếp thu.

Ngày hôm sau, Nguyên An Bình như cũ tính toán ngủ đến tự nhiên tỉnh, cùng người trong thôn bất đồng, ngày mồng 8 tháng Chạp đối với hắn mà nói, chỉ là một ngày lễ mà thôi. Kết quả, khi hắn còn nghĩ tiếp tục ngủ nướng, có người gõ cửa.

Sau khi nghe rõ là thanh âm đại môn nhà hắn, Nguyên An Bình vội vàng lên, hắn thiếu chút nữa đã quên, "Hẳn là Tiểu Hàn lại đây giúp ta nấu cháo mồng 8 tháng Chạp"

Hắn đứng dậy khoác kiện áo khoác đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy là Hoắc Tiểu Hàn đang đứng ở bên ngoài.

"Các ngươi ăn sáng xong rồi?"

"Ăn rồi" Nhìn thấy trang phục trên người Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn cười nói, "Ta còn nghĩ rằng ngươi đã rời giường"

"... Tối hôm qua ngủ có chút trễ" Giống như hắn là người ngủ đến mặt trời lên cao còn không chịu dậy, trong thôn cũng chỉ có hắn một người như vậy.

H oắc Tiểu Hàn kiến nghị, "Nếu không, ngươi lại đi ngủ một lát? Chờ ta làm cơm tốt lại kêu ngươi"

Nguyên An Bình cảm thấy chủ ý này không tồi, ngày mùa đông, hắn quá quyến luyến ổ chăn ấm áp.

"Ta đây lại đi nằm một lát, các loại đậu ta đều chuẩn bị hảo, nguyên liệu nấu ăn đều để ở trên bàn, cứ việc dùng" Nói xong, lại vào buồng trong, sau đó chui vào ổ chăn, tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng thế nhưng lại ngủ rồi.

Mùi hương đồ ăn cùng tiếng người hỗn loạn, khiến cho Nguyên An Bình tỉnh lại, mở to mắt phát hiện Bàn Đôn chạy tiến vào.

"An Bình ca ca, Tiểu Hàn ca ca bảo ta tới kêu ngươi rời giường, cơm làm tốt rồi" Sau đó còn nhịn không được nói một câu, "An Bình ca ca, ngươi thật cũng có thể ngủ" Nói xong cười hì hì chạy đi ra ngoài.

Nguyên lai sau khi đám tiểu hài tử này uống xong cháo mồng 8 tháng Chạp, liền chạy ra, đi tìm tiểu đồng bọn chơi trò chơi, chơi đến thời điểm hơn phân nữa buổi trưa, có đứa nghĩ đến cháo mồng 8 tháng Chạp của nhà Nguyên An Bình. Cơm nhà hắn so với nhà khác trễ hơn, tiểu hài tử chơi cũng có chút đói, liền cùng nhau quyết định tới nhà Nguyên An Bình. Cảm thấy nếu ăn không được cháo mông 8 tháng Chạp, cũng có thể cùng Nguyên An Bình chờ lát nữa, vận khí tốt còn có thể được nghe kể chuyện. Còn có thể thấy được, cơm ăn bữa nay của Nguyên An Bình đến trễ nhiều.

Lúc sau rời giường, nhìn đến trong nhà thế nhưng tới 10 mấy tiểu hài tử, Nguyên An Bình trước nhìn Hoắc Tiểu Hàn, ý tứ là, cháo trong nồi đủ ăn sao?

Hoắc Tiểu Hàn có chút may mắn y đã nấu một nồi to, bởi vì tối hôm qua Nguyên An Bình nhắc tới hắn có mời Lý Tự bọn họ đi ăn. Tuy rằng nhân số có chút nhiều, nhưng bọn nhỏ rốt cuộc đều đã ăn qua cơm sáng, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm ăn cơm trưa.

Nguyên An Bình thấy thế liền yên tâm, sau đó rửa mặt liền tiến đến trước nồi, "Thật thơm, nhìn liền biết ăn ngon. Ngươi thuận tiện cũng lại đây ăn chút đi"

"Ta không đói bụng, chúng ta buổi sáng ăn giống nhau. Ngươi đi ngồi đi, ta giúp các ngươi bới cơm" Hoắc Tiểu Hàn cầm lấy cái muỗng bắt đầu bới cơm.

Nguyên An Bình không rời đi, chờ sau khi Hoắc Tiểu Hàn bới hảo, hắn bưng lên hai chén tới tiếp đón nhóm tiểu hài tử, "Muốn ăn chính mình lại đây cầm chén lấy đĩa"

Những hài tử đó hoan hô một tiếng, một tổ ong chen đi qua.

Nguyên An Bình vội vàng lui ra thân mình, hắn bưng cháo chính mình ngồi xuống, uống một ngụm cháo, hương vị thực không tồi, đang chuẩn bị hạ đũa liền nghe được thanh âm kinh ngạc.

"Oa, đây là cái gì?"

Nguyên An Bình giương mắt nhìn lại, giải thích cho bọn chúng, " Đó là rong biển, đồ ăn lớn lên trong biển"

"Rong biển? Trước nay chưa từng ăn qua"

"Ngươi đương nhiên chưa từng ăn qua, đây chính là đồ trong biển"

" Các ngươi gặp qua biển sao, nghe nói so với sông còn muốn lớn hơn rất nhiều"

"Trong cháo còn có con tôm"

"An Bình ca ca, cháo mồng 8 tháng Chạp nhà ngươi uống ngon thật"

"An Bình ca thứ căn nhà ngươi quả nhiên phi thường hảo"

.......

Nguyên An Bình cúi đầu ăn cơm, cũng không theo chân bọn họ yêu cầu cái gì mà lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Chờ nghe bọn chúng nghị luận không sai biệt lắm, mới mở miệng nói, "Muốn ăn ngon mặc hảo, liền phải hảo hảo học tập, về sau chính mình có thể kiếm tiền, muốn ăn cái gì liền mua cái đó"

Nếu là có người thư sinh nào ở đây nhất định sẽ lập tức lời lẽ nghiêm khắc trách cử hắn, đọc sách là vì * ¥# ¥%# %, như thế nào có thể là vì kiếm tiền đâu!

Hài tử ở đây nhưng thật ra đã được ủng hộ rất lớn, ở trong mắt bọn họ, sự tình tốt đẹp chính là có thể có quần ác mới mặc, có thể có ăn ngon. Kiếm được tiền có thể nghĩ mua cái gì liền mua cái đó, đương nhiên là chuyện tốt. Nếu theo chân bọn họ nói đọc sách là vì mục tiêu cao thượng cỡ nào, bọn họ cũng không nhất định sẽ cảm thấy cái tốt. Ở trong mắt bọn họ, cái gì nhân vật nổi tiếng thiên cổ, được người xưng tụng, có lẽ đều thật sự không bằng một cái bánh bột ngô cùng màn thầu.

Tuy rằng cháo mồng 8 tháng Chạp hương vị thực hảo, nhưng Nguyên An Bình dạy quá muộn, lại qua hơn một canh giờ liền đến giờ ăn cơm trưa. Cho nên, hắn chỉ ăn một chén liền ngừng lại, bất quá, cuối cùng trong nồi cũng không còn dư lại cái gì. Ba con chó nhỏ cuối cùng chỉ vớt được chút nước trong nồi để uống.

Có hài tử hỏi, "An Bình ca, ngày mai có họp chợ ngươi có đi hay không?"

Nguyên An Bình hỏi, "Hợp chợ có bán cái gì"

Nhóm tiểu hài tử mồm năm miệng mười giới thiệu một phen, Nguyên An Bình quyết định, "Ân, ta đây cũng đi" Có thể mua chút thổ sản vùng núi cũng tốt.

Tuy rằng quyết định là như vậy, ngày hôm sau, Nguyên An Bình nhìn bóng dáng Hoắc Tiểu Hàn cùng Trọng Tôn Thụy rời đi cùng người trong thôn cùng nhau đi họp chợ, sau đó mắt nhìn Trọng Tôn Liên Giác ở trong sân phơi nắng. Hắn phía trước đã quên, còn có một vị chân cẳng không tiện như vậy ở nhà, hắn sao có thể có cơ hội mang theo Hoắc Tiểu Hàn cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Nguyên An Bình dọn cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Trọng Tôn Liên Giác, "Lão gia tử, giữa trưa muốn ủy khuất ngươi cùng ta cùng nhau gặm màn thầu dưa muối" Nấu cơm trước nay đều không cần trông cây vào hắn.

Mí mắt Trọng Tôn Liên Giác cũng chưa nâng một chút, cái gọi là thời điểm có thể chú ý, vô pháp chú ý thời điểm ông có thể tạm chấp nhận, Hoắc Tiểu Hàn ra cửa mua đồ vật, ông tự nhiên có chuẩn bị tâm lý,

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất