Editor: quế quế
Một ngày lại qua một ngày, rốt cuộc ngày 30 mà mọi người chờ đợi cũng đã đến.
Bởi vì quy củ nhà có trưởng bối qua đời, ba năm không được dán câu đối xuân, không được đốt pháo, cho nên Nguyên An Bình cũng không ở nhà một mình, mà là đến nhà Hoắc Tiểu Hàn tiếp tục xem náo nhiệt.
"Hồ nhão đều ngao hảo, việc dán câu đối xuân liền giao cho ngươi" Hoắc Tiểu Hàn đem hồ nhão đưa cho Nguyên An Bình, mà chính y muốn đi băm nhân sủi cảo. Buổi sáng năm mới mùng một ăn sủi cảo mà cũng là hôm nay bao, cho nên công tác băm nhân sủi cảo lại không thoải mái.
Nguyên An Bình sảng khoái tiếp nhận bồn hồ nhão, cùng đốt pháo Trọng Tôn Thụy lại có chút không dám nói, "Tiểu Thụy tới đây, giúp ta nhìn chút, miễn cho ta dán lệch"
"Được rồi"
Năm mới buổi sáng 30 dán câu đối xuân, giữa trưa đốt pháo ăn sủi cảo. Hôm nay vừa lúc là thời tiết tốt, nếu đi qua cửa nhà ai, hướng trong nhìn một cái, nhất định có thể nhìn đến trong viện chính là tiếng loảng xoảng loảng xoảng băm nhân sủi cảo. Cùng ngày xưa bất đồng, nhân sủi cảo ăn tết này giống như không tầm thường, thế nào cũng phải đem thớt dọn đến trong viên mới cảm thấy có thể triển khai.
Nguyên An Bình đem câu đối xuân dán hảo, rửa sạch tay, cầm khối đường đưa cho Trọng Tôn Thụy, "Ngươi không làm cái gì, đi chơi đi"
Sau đó Trọng Tên Thụy cầm đường nói một tiếng cùng gia gia hắn, cao hứng chạy ra ngoài chơi.
Nguyên An Bình đi qua tiếp nhận việc của Hoắc Tiểu Hàn, cho y nghỉ ngơi một lát, sau đó chính mình bắt đầu băm nhân. Nhân sủi cảo phải băm nhỏ vụn, thật sự phi thường khảo nghiện lực cổ tay.
Thấy Trọng Tôn Liên Giác vui vẻ thanh nhàn từ từ ngồi xuống, Nguyên An Bình cười nói, "Lão gia tử, tất cả mọi người đều đang vội, ngươi cũng đừng nghĩ thanh nhà. Chờ lát nữa làm sủi cảo, ngươi cũng xuống tay hỗ trợ"
Hoắc Tiểu Hàn vội nói, "Không cần không cần, một mình ta bao là được"
Nguyên An Bình tiếp tục kiên trì, "Như vậy sao được, ăn tết phải náo nhiệt. Cái gì gọi là náo nhiệt, tất cả mọi người đều vội mới gọi là náo nhiệt. Lão gia tử ngươi cũng đừng nói cái gì quân tử xa nhà bếp, ta còn đang băm nhân đây"
Trọng Tôn Liên Giác vui tươi hớn hở nói, "Ngươi chính là nói nhiều, càng ngụy biện nhiều. Được, chờ lát nữa ta xuống tay. Nếu là bao bị lòi, ngươi làm đồ đệ đều phải phụ trách ăn giúp ta"
Vừa nghe ông nói như vậy, tưởng tượng đến hậu quả, Nguyên An Bình cảm thấy, giống như ông vẫn là đừng động thủ, miễn cho lãng phí sủi cảo tốt như vậy, thịt này đều là thịt ba chỉ tốt nhất đó. Nguyên An Bình tức khắc có chút lý giải tâm tình của Trọng Tôn Thụy khi xem hắn duỗi tay nấu cơm, lãng phí!
Nguyên An Bình chuyển miệng, "Ta xem lão gia ngài vẫn là nghỉ ngơi đi, nếu là như vậy, còn không bằng ta chính mình động thủ đi"
Hoắc Tiểu Hàn nhịn không được kiến nghị nói, "An Bình ca, nếu không ngươi tới cán bột da bánh đi" Cùng đừng làm sủi cảo.
Nguyên An Bình thật sâu nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn, "Tiểu Hàn, ngươi thật là quá coi trọng ta!"
"?"
Nguyên An Bình vừa loảng xoảng loảng xoảng băm vừa nói, "Ngươi không cảm thấy cán bột da so với làm sủi cảo còn cần kỹ thuật hơn sao?"
Ngẫm lại, Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy chủ ý chính mình có chút không đáng tin cậy, vạn nhất da sủi cảo cán đến hình thù kỳ quái, y cũng không nhất định có năng lực bao hảo. Xem ra, quả nhiên là cho hắn làm sủi cảo tính an toàn tương đối cao.
Sau khi nhân sủi cảo trộn hảo, thời điểm bao ngoài dự kiến chính là ba người. Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy, thò lại gần làm việc kỳ thật còn rất có ý tứ, còn hai người khác có chào đón hay không chào đón đó không phải ở trong phạm vi suy xét của ông.
Nhìn Trọng Tôn Liên Giác cùng chính mình không khéo tay giống mình, Nguyên An Bình vừa yên tâm lại vừa số ruột, không cần lo lắng da sủi cảo lòi ra muốn hắn ăn sủi cảo, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, bề ngoài sủi cảo kỳ ba đó đều cần hắn phải phụ trách tiêu diệt hết.
Nguyên An Bình thầm nghĩ, 'Không được, chờ lát nữa nói với Tiểu Hàn, thời điểm ăn sủi cảo tuyệt đối không thể nặng bên này nhẹ bên kia, bộ dáng kỳ quái phải để những người khác cùng nhau chia sẻ'.
Trước để sủi cảo vào trong nồi, Nguyên An Bình đem chút hương đưa cho Trọng Tôn Thụy còn có chút do dự không dám đi đốt pháo, "Ngươi có đi hay không a? Không đi ta đi đó"
Trải qua một phen tư tưởng giãy giụa, Trọng Tôn Thuỵ vẫn là muốn đi, cho nên hắn tiếp nhận hương.
Nguyên An Bình một bên cổ vũ, "Đừng sợ, đốt xong liền chạy, tuyệt đối không tạc đến ngươi"
Trọng Tôn Thụy lấy hết can đảm đi, đi đến trước dây pháo, đem thân mình ở thật xa, duỗi dài cánh tay dùng hương đi đốt. Cũng không xác định rốt cuộc có đốt được không, cất bước liền chạy.
Đợi trong chốc lát, phát hiện không nổ, Nguyên An Bình đến gần nhìn xem, phát hiện, "Tiểu Thụy, ngươi không đốt. Lại đây đốt lại, đốt xong là chúng ta có thể ăn sủi cảo, nhanh lên- -" Tiếp tục cổ vũ, "Vì sủi cảo, đốt đi!"
"Vì sủi cảo!" Trọng Tôn Thụy phồng dũng khí lên lại lần nữa tiến lên.
Nhìn một màn Trọng Tôn Liên Giác đang cười vui mừng trước mắt, rốt cuộc làm cho Tiểu Thụy cảm thấy một năm quá bình thường.
Cuối cùng pháo cũng bậc lửa, thanh âm pháo nổ, Hoắc Tiểu Hàn đem sủi cảo để vào trong nồi. Khuôn mặt y mỉm cười mà nhìn sủi cảo trong nồi, năm nay thậm chí về sau đã không giống nhau.
Thời điểm đang có tiếng vang của pháo, trong thôn cũng lục tục mà từ các gia đình truyền ra thanh âm tiếng pháo.
Nguyên An Bình giúp đỡ mang sủi cảo sang phòng bếp, sau đó hắn đem nước dấm giã tỏi đặt ở trung gian cái bàn. Sau đó để mấy người khác vào ngồi rồi nói, "Tới, lão gia tử ngươi ăn trước một cái đi" Cái gọi là trưởng bối vì phải trước, Trọng Tôn Liên Giác động đũa sau đó bọn họ liền có thể ăn rồi. Có chút quy củ vẫn là muốn tuân thủ.
Trọng Tôn Liên Giác cười cầm lấy đũa, gắp một cái sủi cảo. Nguyên An Bình lập tức kiến nghị nói, "Nhân sủi cảo, chấm dấm ăn càng ngon hơn"
Trọng Tôn Liên Giác biết nghe lời phải mà chấm xuống, sau đó ăn xong, tỏ vẻ, "Ân, tay nghề Tiểu Hàn thực hảo"
Hoắc Tiểu Hàn cao hứng mặt mày hớn hở.
Nguyên An Bình cũng gắp một cái ăn, rất là tán đồng gật đầu, "Ăn ngon, bất quá cũng đừng ăn quá nhiều. Buổi tối còn ăn cơm tối năm mới"
Bọn họ không giống những người khác, làm việc nặng không nói trong bụng cũng không đặc biệt có thể ăn nước luộc. Mấy ngày nay, điều kiện sinh hoạt của bọn họ thực không tồi, cho nên lượng cơm ăn cũng không lớn.
Đối với cơm tất niên, mọi người vẫn là thực chờ mong. Chẳng qua Trọng Tôn Thụy có chút rối rắm, sủi cảo cũng ăn rất ngon, hắn nghĩ ăn nhiều một chút, lại sợ buổi tối ăn không vô cơm tất niên.
Những người khác tự nhiên không biết hắn phiền nào, vô cùng cao hứng ăn đến 30 cái sải cảo.
Cơm nước xong bọn họ cũng không thanh nhàn, giúp đỡ động thủ chuẩn bị cơm tất niên, tuy rằng không phải hiện tại liền bắt đầu làm, nhưng lại muốn bắt đầu chuẩn bị. Đương nhiên, đầu tiên phải làm vẫn là làm sủi cảo, đem sủi cảo mùng một năm mới bao hảo.
Cơm tất niên không giống dĩ vãng, trời chưa tối, cơm chiều liền ăn xong rồi. Mà là vẫn luôn vội đến khi màn đêm buông xuống, đốt ngọn đèn dầu, mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, chúc mừng tân niên, chúc mừng đoàn viên.
Kết quả bận việc của Hoắc Tiều Hàn là thực phong phúc Trọng Tôn Thụy nhìn một bàn lớn đồ ăn, cảm giác thật là quá hạnh phúc, ăn tết thật tốt!
Nguyên An Bình cho bọn họ uống chút rượu, chén rượu nho nhỏ, uống chút quả thật rất có ý tứ, "Chúc năm sau sẽ cùng tốt hơn, chúng ta trước làm một ly"
"Hảo" Trọn Tôn Liên Giác nâng chén, Hoắc Tiểu Hàn nhìn chén rượu nhợt nhạt có một chút rượu, cũng đem cái ly giơ lên, ba người chạm cốc đều đem rượu uống xuống.
Nhìn bàn đầy đồ ăn, Nguyên An Bình cũng nhịn không được chảy nước miếng, cơm tất niên mọi người đều làm rất nghiêm túc, đồ ăn ngày thường phiền toái thì ngày nay cũng sẽ làm. Bởi vì Trọng Tôn Liên Giác đã động đũa, cho nên Nguyên An Bình liền thực trực tiếp đem đũa duỗi đến món thịt kho tàu đầu sư tử gần chính mình nhất, ăn nó mới thôi, đây là lần thứ hai hắn ăn, đương nhiên, chính là Hoắc Tiểu Hàn làm. Chủ yếu là, làm món này có chút phiền phức.
Ăn đến trong miệng, biểu tình của Nguyên An Bình thập phần thỏa mãn, còn nhịn không được cảm khái, "Nhân sinh trên đời, hai chữ ăn uống, thật là quá đúng! Ăn ngon, tâm tình cũng hảo"
Hoắc Tiểu Hàn cười cười, Nguyên An Bình thích ăn đồ ăn ý làm, y thật cao hứng.
Trọng Tôn Liên Giác cũng vô tâm thuyết giáo hắn, cấp tôn tử gắp khối thịt, sau đó cùng Nguyên An Bình nói, "Ăn no căng cũng khó chịu"
Nguyên An Bình không chút nào để ý. "Không quan hệ, ăn no căng ta sẽ đi trong viện đi hai vòng, dù sao đêm nay cũng phải giác đêm, cũng đừng nghỉ ngủ sớm"
Cơm chiều ăn vô cùng náo nhiệt, một bữa cơm ăn gần một canh giờ. Sau khi ăn xong mọi người ngồi một chổ nói chuyện một lát, Nguyên An Bình đến chạy lấy người. Tết nhất, nhà hắn không có ai, cho nên gác đêm, hắn phải chính mình làm.
Hoắc Tiểu Hàn đưa hắn đến cửa, "Trên đường cẩn thận"
"Năm mới vui vẻ" Nguyên An Bình ở trên mặt y hôn một cái, cảm giác không tồi, nhưng ở chỗ này đây là hành vi chơi lưu manh.
Hoắc Tiểu Hàn xấu hổ đến mức không biết có nên ném cho đối phương một cái tát hay không, thì Nguyên An Bình đã vui tươi hớn hở đi rồi.
Nhìn bóng dáng Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn căm giận nghĩ, 'Trọng Tôn tiên sinh nói rất đúng, lời nói việc làm của An Bình ca phải giáo hảo!'
Nguyên An Bình trở về cũng không gác đêm, nằm trên giường không bao lâu liền ngủ rồi. Hoắc Tiểu Hàn lại không có vận may như vậy, qua nửa đêm, nằm ở trên giường nghĩ Nguyên An Bình ở trên mặt y hôn một chút, như thế nào cũng ngủ không được, 'Người này thật là ...'
Mùng một chúc năm mới, trời chưa sáng mọi người liền sớm rời giường, sau đó cấp trưởng bối trong nhà chúc tết, lúc này tiểu hài tử liền có cơ hội được nhận tiền mừng tuổi, tiếp theo ăn sủi cảo. Ăn sủi cảo xong, bối phận lớn liền chờ ở trong nhà, nhóm hậu sinh trong thôn sẽ tới cửa chúc tết, mà bọn tiểu bối đều muốn đem nhà có trưởng bối trong thôn toàn bộ đi một lần.
Nguyên An Bình sáng sớm đi đến nhà Hoắc Tiểu Hàn ăn sủi cảo trước.
Ba người cấp Trọng Tôn Liên Giác chúc mừng năm mới, Trọng Tôn Liên Giác cười ha hả lấy ra giấy hồng dùng làm bao lì xì chia cho bọn họ.
Hai người lớn nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên nhận được bao lì xì, còn Trọng Tôn Thụy lại là trước đây không có tiền lì xì cho hắn. Cho nên, nhận được tiền mừng tuổi tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Ăn qua sủi cảo, Nguyên An Bình hỏi Hoắc Tiểu Hàn, "Muốn hay không cùng ta đi đến nhà Đại bá?"
Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu, y còn chưa có cùng Nguyên An Bình thành thân đâu, như thế nào có thể đi theo cùng đi gặp trưởng bối đâu.
Nguyên An Bình thò lại gần, "Như thế nào đối ta hờ hững? Có phải hay không bởi vì ngày hôm qua ta ...."
Hoắc Tiểu Hàn trừng mắt liếc hắn một cái, " Đừng nói chuyện lung tung!"
Nguyên An Bình cười hì hì, "Được, biết ngươi thẹn thùng, ta không nói. Ngươi thật không cùng đi với ta"
"Không đi!"
Xem ra đem người chọc sinh chí, Nguyên An Bình nói, "Vậy được rồi, ngươi lưu lại trong nhà bồi tiên sinh, ta mang tiểu Thụy đi"
Hoắc Tiểu Hàn thấy Nguyên An Bình đi rồi liền sờ sờ gương mặt nóng lên, "An Bình ca có đôi khi thật đáng giận ..."
Năm mới mùng một, gặp mặt phải tươi cười, cho nhau lời nói cát lợi, tuyệt đối không thể tìm xúi quẩy.
Dọc theo đường đi Nguyên An Bình đều nói lời cát lợi tới nhà Nguyên đại bá, cấp Nguyên đại bá chúc mừng năm mới, cho Trọng Tôn Thụy đi theo bọn Nguyên Đại Hà đi chơi trong thôn, dù sao hôm nay đến nhà của ai cũng đều có thể thu hoạch ăn chút, hạch đào, đậu phộng, quả phỉ, nhiều ít đều cho chút. Mà Nguyên An Bình đi theo Nguyên đại bá đi đến nhà trưởng bối trong thôn, một nhà một nhà chúc tết. Nhà thôn trưởng, các tộc quê quán, phàm là nhân vật có uy tín danh dự trong thôn, đều phải đi.
Nguyên An Bình tự biết việc Hoắc Tiểu Hàn xử lý phiền toái, muốn thuận lợi ở trong thôn, phải giữ gìn quan hệ tốt với trưởng thôn cùng tộc lão, cho nên, lễ năm mới hắn đều là tặng một phần. Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, Nguyên An Bình cấp đủ mặt mũi, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không tìm hắn phiền toái.
Đi theo Nguyên đại bá một vòng, thời gian cũng liền mau tới giữa trưa, rốt cuộc đến nhà ai cũng đều khách sáo vài câu lại đi, có thể nói, tự nhiên muốn ở lâu trong chốc lát, đi vội vã? Chỉ sợ đắc tội với người.
Sau khi chuyển động một vòng, Nguyên Căn Thịnh nhắc nhở Nguyên An Bình thế nào cũng phải đến nhà Nguyên Căn Thạc bái phỏng một chút. Nguyên An Bình cũng biết, thân phận của hắn, liền tính là làm công phu mặt ngoài, nơi đó của Nguyên Căn Thạc cũng phải đi đến.
Trở về vừa lúc là con đường đến nhà Nguyên Căn Thạc, thấy đại môn nhà hắn mở ra, cũng không biết người một nhà này có đi chúc tết không, liền đứng ở cửa hô một tiếng, "Có người ở nhà không?"
Cũng không chờ trả lời, Nguyên An Bình đi vào sân, "Tiểu thúc có ở nhà không? Tiểu chất tới cấp ngươi chúc tết"
Hỏi hai tiếng, thấy không có ai đáp lại, Nguyên An Bình cho rằng người nhà này không có ở nhà liền rời đi.
Trên thực tế, phu thê Nguyên Căn Thạc đều ở trong phòng, chỉ là Nguyên An Bình tới cửa, bọn họ không vui khi thấy hắn, liền không đáp lại.
Nguyên An Bình nếu là biết được, khẳng định sẽ khen ngợi bọn họ làm không tồi, rốt cuộc năm mới mùng một, hắn cũng không vui khi xem sắc mặt của đôi vợ chồng này.
Ăn cơm trưa xong, Nguyên An Bình liền trở về nhà chính mình. Buổi sáng là chúc tết trưởng bối, buổi chiều liền không chú ý như vậy. Cho nên, hắn dạy một ít hài tử khả năng qua giữa trưa sẽ đến chổ của hắn chơi.
Nguyên An Bình đem hạch đào, táo đỏ, đậu phộng gì đó để ở trên bàn, thấy có chút rãnh rổi liền cầm sách tới xem, không có biện pháp, nơi này cũng không có hoạt động giải trí gì, nhưng thật ra hắn học tập lực chú ý tương đối tập trung, hắn từng thể nghĩ qua, chẳng sợ có cái di động, hắn đều sẽ đem thời điểm xem sách nhịn không được làm việc riêng. Rốt cuộc, kinh thư quá buồn tẻ.
"An Bình ca ca, năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi!"
"An Bình ca, năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài!"
"An Bình ca, thuận buồm xuôi gió"
.........
Nghe những hài tử đó mồm năm miệng mười nói lời cát tường, Nguyên An Bình cười nói, "Không tồi không tồi, bất quá không có bao lì xì cho các ngươi, trên bàn có đồ ăn, các ngươi chính mình lấy đi"
Đầu tàu Lý Tự gương mẫu mở miệng, "An Bình ca, ngươi nói như vậy, ai không biết xấu hổ lấy a. Ngươi đến chia cho chúng ta"
"Còn rất có quy củ, hảo, ta chia cho các ngươi" Nguyên An Bình cười cầm lấy mâm đựng trái cây, cấp chia tới cho hài tủ ăn, chia đường.
Chia đồ vật xong, Nguyên An Bình cười cùng bọn chúng nói, "Ta cũng chúc các ngươi năm sau đại cát đại lợi, vạn sự như ý, việc học thành công"
Tiễn đi một đám lại một đám hài tử tới cấp chúc tết hắn, Nguyên An Bình đột nhiên có loại cảm giác thành tựu khó lòng giải thích 'Xem ra, làm lão sư vẫn là rất không tồi' Trong lòng quyết định, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ bọn chúng, cũng thực hy vọng tương lai của học sinh chính mình sẽ có tiền đồ.