Chương 8: Chương 8
"Đã nói là không cần khách sáo với dì Vương của cháu mà." Dì Vương thấy cô vẫn cảm ơn tới cảm ơn lui, giọng điệu lộ ra oán trách.
Lâm Sở Trì mím môi môi cười sau đó hỏi: "Dì Vương, dì ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, những người trông coi bếp lò như chúng ta làm sao có thể để mình bị đói chứ." Bà cười nói xong lập tức không nhịn được khen ngợi, "Không nghĩ tới tay nghề của cháu tốt như vậy, đoán chừng là theo học ông cháu nhỉ, năm đó ông cháu là đầu bếp của nhà ăn chúng ta, món ăn mà ông ấy nấu người từng ăn rồi sẽ không có ai không khen ngợi, đáng tiếc…"
Nguyên thân biết nấu cơm nhưng chỉ là trình độ cơm nhà bình thường, vốn dĩ Lâm Sở Trì cũng hơi lo lắng nấu ngon quá có thể khiến người khác nghi ngờ hay không, không nghĩ tới tất cả mọi người thật sự biết tìm lý do cho mình.
Lúc trước khi cô nấu cơm đưa đến bệnh viện cho cha Lâm mẹ Lâm, phản ứng đầu tiên của bọn họ cũng là nghĩ đến ông cụ Lâm, cảm thấy cô di truyền thiên phú nấu ăn của ông nội.
Thứ như thiên phú đương nhiên là có, nhưng nấu nướng, cho dù có thêm thiên phú, nếu thiếu luyện tập và kinh nghiệm cũng không được. Thế nhưng bọn họ đã nghĩ như vậy cũng đỡ cho Lâm Sở Trì phải giải thích, cô đương nhiên sẽ không nói thêm cái gì.
Nói tới ông cụ Lâm, Lâm Sở Trì ngược lại cũng có ký ức về ông ấy nhưng không phải quá nhiều, dù sao ông cụ cũng đã qua đời khi nguyên thân học tiểu học.
Như dì Vương nói, ông cụ Lâm đã từng là đầu bếp của nhà ăn số một, tay nghề đỉnh đến mức từ trong ra ngoài trường đều có tên tuổi, thậm chí còn có người đặc biệt đến tìm ông ấy muốn bái sư học nghệ. Đáng tiếc năm đó lúc hỏa hoạn, ông cụ vì cứu người mà bỏng hai tay, sau khi chữa khỏi vẫn có thể tự lo cho bản thân, nhưng lại không có cách nào cầm vật nặng, liền giao công việc ở nhà ăn cho con trai, con dâu, bản thân thì trở về trong thôn.
Từ nhỏ Lâm Sở Trì đã lớn lên bên cạnh ông cụ Lâm, có điều với tình huống đó của ông cụ Lâm, quả thật không có cách nào dạy cô cái gì.
Sau khi hai người nói chuyện phiếm hai câu, dì Vương thấy không còn sinh viên tới nữa, nghĩ đến cô bận rộn lâu như vậy e là cũng rất mệt, dặn dò: "Mau mau dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi, hơn bốn giờ chiều tới cũng không trễ."
"Dạ."
Lâm Sở Trì đáp lại một tiếng, nhưng trước tiên là múc một chút thịt băm xào dưa chua còn lại vào trong tô đưa tới: "Dì Vương, dì cũng nếm thử tay nghề của cháu đi."
"Đừng nói nữa, vừa nãy lúc múc cơm ngửi thôi đã thấy thơm, khiến dì thèm không chịu nổi, cũng không biết sao cháu có thể nấu món này ngon như vậy, thế dì sẽ không khách với cháu nữa."
Dì Vương tâng bốc phải nói là thật lòng thật dạ, nói xong cũng bưng một tô cơm chan sốt rời đi, chuẩn bị chia sẻ với chồng.
Dù sao cũng không phải là thân thể đã quen ở trong bếp từ nhỏ, Lâm Sở Trì quả thật hơi mệt, nhìn bà ấy rời đi, cô dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nhà họ Lâm có một căn phòng trong ký túc xá nhân viên cũ nhất ở trường học, cách nhà ăn số một cũng không xa. Trên đường, Lâm Sở Trì đi qua nhìn thấy rất nhiều sinh viên thanh xuân tràn trề, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Từ nhà ăn đi ra cô đương nhiên không đeo tạp dề và khẩu trang nữa, bởi vậy lúc cô nhìn người khác cũng có sinh viên khác đang nhìn cô, có mấy nữ sinh tưởng cô là đàn chị, còn nhỏ giọng khen cô xinh đẹp.
Sau khi Lâm Sở Trì về nhà nghỉ ngơi, trong nhà ăn lại bởi vì một tô thịt băm xào dưa chua và cơm thịt xào măng cô để lại mà trở nên náo nhiệt.
Dì Vương vốn cầm cơm về trước ô cửa số ba chia sẻ với chồng mình, chồng bà không dằn lòng được mà lớn giọng, sau khi nếm thử món cơm thịt xào dưa chua và măng lập tức khen ngợi, thu hút mấy người trước ô cửa xung quanh lại đây.
Vốn dĩ đều là người quen, thêm vào trước đó cũng không phải không ngửi thấy nên bọn họ không khách sáo tự mang chén đũa đi qua san sẻ.
Lâm Sở Trì cố ý để lại một tô như thế là để tất cả mọi người nếm thử, vì thế lúc này cũng không sợ không đủ chia.
"Không nghĩ tới, con gái của lão Lâm còn có tay nghề này."
"Đây cũng chỉ là dưa chua, măng, thịt băm thôi, sao có thể xào ngon như vậy?"
"Đừng nói món ăn, đến cơm cũng cực kỳ ngon."
"Đầu bếp Lâm cũng có người kế nghiệp rồi."
Quả nhiên, mọi người khen ngợi một hồi là liên tưởng đến trên người ông Lâm, giống như cảm thấy thứ như tay nghề nấu ăn cũng có thể di truyền vậy.