Xuyên Sách Lần Nữa: Nữ Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 8: (Hoàn)

Chương 8: (Hoàn)
Bàn tay của người đó cứng đờ lại.
Hắn ta ngẩng đầu lên, từ từ quay sang phía tôi.
Dưới ánh trăng, tôi thấy hắn đeo nửa mặt nạ trên mặt.
Nhưng chỉ nhìn nửa khuôn mặt đó cũng có thể thấy người này quả thật có tướng mạo phi phàm.
"Tôi... cô..."
Hắn ta ấp úng mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
Hình như đã điều chỉnh lại hơi thở, hắn lại tiếp tục nói: "Hạ quan nghèo túng không nhà cửa lang bạt tha hương, đi đến đây mò được một cái lỗ trên tường nên mạo muội chui vào, thật xin lỗi vì đã làm phiền cô nương."
Khi tôi buồn ngủ đầu óc không được tỉnh táo lắm, nghe hắn ta nói vậy thấy không có vấn đề gì nên gật đầu.
Trong góc sân của Mộng Lung Hiên quả thật có một cái lỗ chó, có thể thông ra ngoài cung.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi trực tiếp đuổi hắn từ mép giường xuống đất trải chiếu nằm.
Vì tôi chỉ có một cái giường.
Người đó dường như có chuyện không nói hết, nằm dưới đất còn nhất quyết kể cho tôi nghe về những trải nghiệm bi thảm của mình.
Điều đó trực tiếp khơi gợi sự tò mò của tôi.
"Hồi nhỏ tôi thường xuyên bị người khác bắt nạt, họ cố ý đẩy tôi xuống nước, lấy giày của tôi vứt đi, khiến tôi phải đi chân trần trong những ngày đông giá rét..."
Giọng điệu của hắn rất bình thản, như thể không phải đang kể chuyện của chính mình.
Tôi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi gặp một cô gái lương thiện."
Tôi như một cái máy lặp lại tiếp tục hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"Cô ấy đơn thuần đến mức hơi ngốc nghếch, dâng cả trái tim cho tôi, nói rằng muốn giúp tôi hoàn thành đại nghiệp... không, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Tôi cũng từng thề nhất định sẽ thực hiện lời hứa cho cô ấy tất cả mọi thứ."
"..."
"Sau đó thì sao? Hai người ở bên nhau không?"
Lần này hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu buồn ngủ.
Nữ chính gốc ngủ không ngon, thường xuyên giật mình lúc nửa đêm.
Nhưng tôi thì khác, tôi ngủ ngon lành cả ngày.
Ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc mơ, nghe thấy hắn thở dài nói:
"Sau đó tôi đã làm mất cô ấy."
...
Tôi ngủ hơi sâu, mãi đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Người đó ngày hôm qua đã không thấy tăm hơi.
Nhưng tối hôm đó hắn lại đến xin ngủ nhờ, còn tự mang theo rượu ngon.
Tôi và hắn ta tựa lưng vào nhau dưới gốc cây hoa đào, như anh em tốt cụng ly hết chén này đến chén khác.
Khi đã ngà ngà say, hắn nhất quyết muốn thể hiện tài năng.
Tôi nheo mắt nhìn hắn múa kiếm dưới ánh trăng, say sưa lẩm bẩm:
"Cởi đồ ra không biết có hiệu quả hơn không."
Hắn ta thu kiếm lại, im lặng một giây, hai giây, ba giây...
Cuối cùng thốt ra một câu: "Hạ quan, bán nghệ không bán thân."
Hắn nghĩ nghĩ, vành tai đỏ bừng bổ sung thêm một câu: "Nhưng nếu cô thật sự muốn..."
Sau đó tôi không nghe thấy gì nữa, vì tôi đã đi đánh cờ với Chu Công rồi.
Đêm thứ ba, hắn đúng giờ đến thăm, còn mang theo vài quyển sách nói muốn kể chuyện cho tôi nghe.
Tôi cầm đèn lồng nằm sấp trên cỏ chuẩn bị thưởng thức câu chuyện của hắn.
Hắn lật trang sách.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất