Xuyên Sách: Sau Ta Dựa Vào Mang Em Bé Cẩu Thả Thành Thái Tử Phi

Chương 2: Cá ướp muối - Đạo sinh tồn của mẹ con**

Chương 2: Cá ướp muối - Đạo sinh tồn của mẹ con**
Lâm Diệu Diệu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Tiêu Thừa Dục trong sân, lòng nàng ngổn ngang trăm mối. Nàng biết rõ, kể từ khi xuyên không vào thân xác nữ phụ độc ác này, nàng buộc phải đối mặt với những rắc rối mà nguyên chủ để lại. Hệ thống giao cho nàng nhiệm vụ phải chinh phục Tiêu Cảnh Hành, nhưng khi nhìn vào "cục bột nhỏ" Tiêu Thừa Dục này, nàng không thể nào làm ngơ được. Nàng muốn ngăn chặn đứa trẻ này hắc hóa, trở thành nhân vật phản diện lãnh khốc vô tình trong sách. Và để làm được điều đó, trước tiên nàng phải thành công "công lược" Tiêu Cảnh Hành.
"Mụ mụ, ngài đang suy nghĩ gì vậy ạ?" Giọng nói của Tiêu Thừa Dục từ ngoài cửa vọng vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Diệu Diệu.
Nàng giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Tiêu Thừa Dục đang đứng ở ngưỡng cửa, tay ôm một quyển sách, trên mặt nở một nụ cười có chút ngượng ngùng.
"Mụ mụ đang nghĩ xem, đứa con yêu của mụ mụ hôm nay có ngoan ngoãn làm bài tập không đấy?" Lâm Diệu Diệu mỉm cười bước tới, khẽ xoa đầu cậu bé.
Tiêu Thừa Dục ngoan ngoãn gật đầu, đưa quyển sách lên trước mặt Lâm Diệu Diệu: "Mụ mụ, hài nhi đã làm xong công khóa rồi ạ. Đây là sách mới mà phu tử dạy hôm nay, hài nhi muốn đọc cho ngài nghe."
Lòng Lâm Diệu Diệu chợt ấm áp, nàng kéo Tiêu Thừa Dục ngồi xuống bên bàn, dịu dàng nói: "Tốt lắm, mụ mụ thích nghe con yêu đọc sách nhất đấy."
Tiêu Thừa Dục lật trang sách, bắt đầu đọc một cách nghiêm túc và chậm rãi. Giọng cậu bé tuy còn non nớt, nhưng đọc khá trôi chảy. Thỉnh thoảng gặp những chữ không biết, cậu sẽ dừng lại để hỏi Lâm Diệu Diệu. Lâm Diệu Diệu kiên nhẫn giải thích cho cậu, trong lòng thầm cảm thán: đứa trẻ này rõ ràng thông minh ngoan ngoãn như vậy, sao nguyên chủ lại nhẫn tâm đối xử tệ bạc với cậu như thế chứ?
Đúng lúc hai mẹ con đang chìm đắm trong bầu không khí ấm áp, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Ngay sau đó, một nha hoàn hớt hải chạy vào, mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp nói: "Trắc phi nương nương, không... không xong rồi! Điện hạ... Điện hạ đến rồi!"
Lòng Lâm Diệu Diệu thắt lại, vội vàng đứng bật dậy: "Điện hạ sao lại đột ngột đến đây?"
Nha hoàn lắc đầu, giọng run rẩy: "Nô tỳ cũng không biết. Sắc mặt điện hạ không tốt lắm, hình như... hình như đang rất giận dữ ạ."
Lâm Diệu Diệu hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Nàng biết, Tiêu Cảnh Hành đột ngột đến đây, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì. Nàng cúi đầu nhìn Tiêu Thừa Dục, nhẹ nhàng nói: "Con yêu, con về phòng trước đi, mụ mụ sẽ ra ngoài ứng phó."
Tiêu Thừa Dục ngoan ngoãn gật đầu, ôm sách nhanh chóng rời khỏi phòng.
Lâm Diệu Diệu chỉnh trang lại y phục, bước ra cửa. Quả nhiên, nàng thấy Tiêu Cảnh Hành đang đứng trong sân, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
"Điện hạ, sao ngài lại đến đây?" Lâm Diệu Diệu cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Tiêu Cảnh Hành lạnh lùng liếc nhìn nàng, giọng trầm thấp: "Lâm Trắc phi, bản vương nghe nói gần đây ngươi đối xử với Thừa Dục rất quan tâm, có thật vậy không?"
Lòng Lâm Diệu Diệu hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Điện hạ, thiếp thân chỉ là cảm thấy Thừa Dục còn nhỏ tuổi, cần được quan tâm nhiều hơn một chút, để tránh cho nó quá cô đơn thôi ạ."
Tiêu Cảnh Hành cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Quan tâm? Lâm Trắc phi, từ bao giờ mà ngươi trở nên tốt bụng như vậy?"
Lòng Lâm Diệu Diệu chùng xuống, biết rằng lời giải thích của mình không thể khiến Tiêu Cảnh Hành tin phục. Nàng cắn răng, dứt khoát nói thẳng: "Điện hạ, thiếp thân biết rõ trước đây thiếp thân đã không làm tròn trách nhiệm, nhưng thiếp thân đã nhận ra sai lầm của mình, chỉ mong có thể bù đắp cho Thừa Dục, cho nó một mái ấm gia đình."
Tiêu Cảnh Hành híp mắt lại, dường như có chút bất ngờ: "Ồ? Ngươi nói thì dễ nghe đấy. Bản vương làm sao biết, ngươi không phải đang diễn kịch?"
Lòng Lâm Diệu Diệu căng thẳng, biết rằng Tiêu Cảnh Hành sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng. Nàng cúi đầu xuống, giọng mang theo một chút nghẹn ngào: "Điện hạ, thiếp thân biết ngài có rất nhiều bất mãn với thiếp thân, nhưng Thừa Dục vô tội. Thiếp thân chỉ hy vọng, có thể giúp nó sống tốt hơn một chút."
Tiêu Cảnh Hành im lặng một lát, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn đôi chút: "Lâm Trắc phi, bản vương hy vọng ngươi nói được thì làm được. Nếu để bản vương phát hiện ngươi bằng mặt không bằng lòng, thì tự mình gánh lấy hậu quả."
Lâm Diệu Diệu vội vàng gật đầu: "Điện hạ yên tâm, thiếp thân tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng."
Tiêu Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi viện tử. Lâm Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn căng thẳng. Nàng biết, Tiêu Cảnh Hành tuy tạm thời bỏ qua cho nàng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nàng. Thời gian tới, nàng phải càng cẩn thận hơn, vừa phải tranh thủ sự tin tưởng của Tiêu Cảnh Hành, vừa phải bảo vệ Tiêu Thừa Dục cho tốt.
Sau khi trở lại phòng, Lâm Diệu Diệu thấy Tiêu Thừa Dục đang ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng.
"Mụ mụ, phụ vương... phụ vương có phải giận lắm không ạ?" Tiêu Thừa Dục khẽ hỏi.
Lâm Diệu Diệu bước tới, khẽ xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Con yêu đừng lo lắng, phụ vương chỉ là có chút hiểu lầm thôi, mụ mụ đã giải thích rõ rồi. Người sẽ không trách con đâu."
Tiêu Thừa Dục gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút bất an. Lòng Lâm Diệu Diệu đau xót, nàng biết mình phải nhanh chóng cho Tiêu Thừa Dục cảm nhận được tình thương mẫu tử thật sự, mới có thể khiến cậu bé hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị.
"Con yêu, mụ mụ kể chuyện cho con nghe nhé, được không?" Lâm Diệu Diệu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói.
Mắt Tiêu Thừa Dục sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, mụ mụ kể chuyện gì ạ?"
Lâm Diệu Diệu mỉm cười, bắt đầu kể một câu chuyện về lòng dũng cảm và sự thiện lương. Vừa kể, nàng vừa quan sát biểu cảm của Tiêu Thừa Dục, phát hiện cậu bé dần dần bình tĩnh lại, trong mắt cũng ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Sau khi câu chuyện kết thúc, Tiêu Thừa Dục rúc vào lòng Lâm Diệu Diệu, giọng nói mềm mại: "Mụ mụ, ngài thật tốt."
Lòng Lâm Diệu Diệu ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé: "Con yêu, mụ mụ sẽ luôn ở bên cạnh con, sẽ không để con phải chịu uất ức nữa đâu."
Tiêu Thừa Dục khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ say...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất