23
Tiêu Ngọc Thần thấy mười bảy năm cuộc đời của hắn chưa từng nhấp nhô gian nan như thế này. Là thế tử Hầu phủ, hắn không thể gánh vác trách nhiệm của mình, làm nam nhân, hắn không thể bảo vệ nữ nhân mình âu yếm.
“Mẫu thân.” Tiêu Ngọc Thần xoay người lại, vì chân đau nên hành động có chút gian nan. Hắn khẩn thiết nhìn Đường Thư Nghi: “Ngài đưa Cầm muội muội tới thôn trang Tây Sơn cũng được, nhưng có thể chiếu cố nàng nhiều hơn được không? Từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng chịu khổ.”
Nhìn gương mặt vẫn còn nét ngây ngô của Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi lặng lẽ thở dài. Nhi tử này của nàng đối với Liễu Bích Cầm thật là một mảnh thâm tình, nếu Liễu Bích Cầm cũng như vậy, nàng tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng hiển nhiên nhi tử ngốc này trả giá nhiều như vậy đều chẳng đáng.
“Hầu phủ chiếu cố nàng ta chưa đủ nhiều sao?” Đường Thư Nghi chậm rãi nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi, quan hệ giữa người với người, có tình, có lợi. Ngươi nói xem quan hệ giữa ngươi và Liễu Bích Cầm là tình hay lợi?”
“Tất nhiên là tình.” Tiêu Ngọc Thần không chút do dự nói.
“Được.” Đường Thư Nghi nhìn hắn nói: “Nếu giữa các ngươi đã là tình, vậy đừng nói tới lợi ích. Đến lúc đó nhìn xem Liễu Bích Cầm đối với ngươi có mấy phần tình.”
“Nhưng mà...”
“Sao?” Đường Thư Nghi ngắt lời hắn: “Ngươi không tin tình cảm nàng ta dành cho ngươi?”
Tiêu Ngọc Thần nắm tay nhỏ giọng nói: “Không phải.”
“Vậy chúng ta thử xem.” Đường Thư Nghi quyết đoán nói: “Từ giờ trở đi, ngươi không được phép trợ cấp cho Liễu Bích Cầm bất cứ thứ gì, nửa năm sau, nếu tình nghĩa của nàng ta dành cho ngươi không đổi, ta sẽ đồng ý cho nàng ta vào Hầu phủ.”
“Thật sao?” Tiêu Ngọc Thần kinh hỉ, đôi mắt sáng rực, sáng nhất trong hai ngày vừa qua.
Đường Thư Nghi bị hắn làm cho lóa mắt, quay mặt đi rồi nói: “Ta sẽ không nói bừa. Nhưng nếu nửa năm sau Liễu Bích Cầm thay lòng, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta...” Nghĩ đến chuyện Liễu Bích Cầm thay lòng đổi dạ, Tiêu Ngọc Thần cảm thấy đau đớn, nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Nếu nàng thay lòng đổi dạ, ta tất nhiên sẽ từ bỏ.”
“Được!” Đường Thư Nghi đi đến trước mặt hắn, vỗ vai hắn, hào sảng nói: “Nhi tử quả là quyết đoán!”
Ai, người trẻ tuổi ấy mà!
Đường Thư Nghi đi ra ngoài, vừa tới cửa đã quay đầu nói: “Chuyện đuổi người đêm nay giao cho ngươi, tìm Triệu quản gia đòi người đi.”
“Có cần nhờ ngoại công viết thư gửi về An Mộc không?” Ngữ điệu của Tiêu Ngọc Thần có chút hưng phấn, trước giờ cha nương luôn bắt hắn đọc sách, cũng không cho hắn làm chuyện gì. Bây giờ chỉ là một việc nhỏ cũng đủ khiến hắn vui vẻ.
Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của hắn, cảm thấy nhi tử này cũng không phải không có điểm nào tốt. Ít nhất hắn muốn thay đổi, muốn trở nên tốt hơn. Nàng tán thưởng nói: “Tất nhiên, ngươi đi gặp ngoại công của ngươi đi.”
Nghe vậy, Tiêu Ngọc Thần lại ủ rũ, đi gặp ngoại công thì sẽ không giấu được chuyện hắn cứu Cầm muội muội, ngoại công chắc chắn sẽ giáo huấn hắn.
Đường Thư Nghi lại chẳng lo nhiều như vậy, cùng Thúy Trúc Thúy Vân về Thế An Uyển. Dù sao nghiệt mình tạo, bản thân phải tự gánh vác hậu quả chứ.
An tĩnh lại, đầu gối Tiêu Ngọc Thần lại phát đau, Trường Phong vội vàng để hắn dựa vào người mình. Triệu quản gia thấy thế bèn hỏi: “Đại công tử, cần sắp xếp liễn kiệu không, hay là ngài tự đi về?”
Triệu quản gia có chút khinh thường, khinh thường người trẻ tuổi chỉ một chút đau đớn cũng không chịu nổi.
Người trẻ tuổi sao có thể chịu được người ta khích tướng như vậy? Tiêu Ngọc Thần cắn răng hừ lạnh một tiếng: “Đi bộ về đi.”
Triệu quản gia nhếch miệng cười: “Ta biết đại công tử có khí phách của Hầu gia mà.”
Tiêu Ngọc Thần lại hừ một tiếng: “Chuẩn bị xe ngựa, lát nữa ta tới phủ Đường quốc công.”
“Được, nô tài lập tức đi chuẩn bị cho ngài.” Triệu quản gia hành lễ với Tiêu Ngọc Thần rồi xoay người đi an bài xe ngựa. Theo hắn thấy thì hài tử phải chịu khổ một chút, nếu không sẽ không lớn được. Lúc trước Hầu phu nhân quá chiều chuộng hai vị công tử.
Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong đỡ, khập khiễng trở về Thanh Phong Uyển của hắn. Vào phòng ngủ vén quần lên, đã thấy hai đầu gối xanh xanh tím tím, da thịt xung quanh lại trắng nõn càng khiến vết thương thêm đáng sợ.
Trường Phong vội vàng đi lấy dược, Trường Minh nhỏ giọng nói thầm: “Ngài nói sao ngài lại cố chấp như vậy? Phu nhân cũng đâu có ở từ đường canh ngài.”
“Ngươi câm miệng.” Tiêu Ngọc Thần lạnh giọng trách mắng.
24
Trường Minh bẹp miệng không nói lời nào, Trường Phong lấy dược tới, bắt đầu thoa lên hai đầu gối bầm tím. Tiêu Ngọc Thần đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng cũng không quên hỏi Trường Phong: “Ngươi nói thật cho ta biết, hoàn cảnh ở thôn trang Tây Sơn như thế nào?”
Trường Phong vừa bôi thuốc vừa nói: “Ăn mặc chắc chắn sẽ kém hơn trước nhưng đảm bảo không đói được, mùa đông cũng không cần chịu lạnh.”
“Đúng vậy.” Trường Minh ở bên cạnh tiếp lời: “Ngài nhẫn nhịn nửa năm đi, xem như... xem như là khảo nghiệm của ngài và Liễu cô nương.”
Trường Phong: “Liễu cô nương và ngài là thanh mai trúc mã, tình nghĩa lâu năm, còn sợ khảo nghiệm nho nhỏ này sao?”
Trường Minh: “Đúng vậy đúng vậy.”
Tiêu Ngọc Thần mím môi: “Ta biết, ta chỉ là lo cho nàng.”
Hắn tất nhiên rất tin tưởng tình cảm giữa hai người bọn họ.
Trường Phong và Trường Minh trao đổi ánh mắt, bọn họ đều cảm thấy đại công tử quá mức tự tin.
“Đúng rồi.” Trường Minh nói: “Ngô nhị tiểu thư rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, có phải công tử ngài nên đi thăm không?”
Lúc này Tiêu Ngọc Thần mới nhớ tới hắn còn một vị hôn thê. Hắn không có ấn tượng gì với Ngô nhị tiểu thư, càng không có cảm tình, bèn nói: “Mẫu thân hẳn sẽ phái người tới thăm.”
Trường Minh và Trường Phong lại liếc nhau, thở dài cho Ngô nhị tiểu thư.
Bôi thuốc thay y phục xong xuôi, Tiêu Ngọc Thần đưa Trường Minh Trường Phong tới phủ Đường quốc công.
Bên phía Thế An Uyển, Đường Thư Nghi đang dặn dò Thúy Trúc: “Ngươi tới Ngô gia, gặp Ngô nhị tiểu thư chuyển lời hỏi thăm của ta là được, không cần làm gì khác.”
“Nô tỳ không cần tìm hiểu tình huống của Ngô nhị tiểu thư sao?” Thúy Trúc cảm thấy hiện giờ phu nhân không còn để ý đến Ngô nhị tiểu thư.
Đường Thư Nghi: “Tặng lễ vật, hỏi thăm hai câu rồi về ngay.”
Nói nhiều sai nhiều. Nếu nàng đoán không lầm thì Ngô Tĩnh Vân đã trọng sinh, còn đang suy tính làm sao để tố giác tội chứa chấp nữ nhi tội thần của Tiêu Ngọc Thần đó.
“Vâng.” Thúy Trúc tuy không hiểu vì sao phu nhân lại thay đổi thái độ với Ngô nhị tiểu thư nhưng vẫn vâng lời mang lễ vật tới Ngô gia.
Ngô gia cách Hầu phủ không xa, xe ngựa chạy chưa đến một khắc là tới. Ngô gia là thư hương thế gia, nhà chính trang hoàng lịch sự tao nhã. Thúy Trúc đứng ngoài cửa bẩm báo danh hào của Hầu phủ, một lúc sau đã có một vị ma ma chừng bốn mươi chạy ra, tươi cười tiếp đón.
Thúy Trúc từng gặp vị ma ma này, là người bên cạnh Ngô phu nhân.
“Nhị tiểu thư tối qua mới tỉnh lại, phu nhân cao hứng khóc một hồi. Nhị tiểu thư chính là đầu quả tim của phu nhân...”
Dọc đường đi ma ma không ngừng khen ngợi Ngô Tĩnh Vân, nhưng ngẫm cẩn thận sẽ thấy không một câu nào có ý tốt. Thúy Trúc không nhịn được đồng tình với Ngô nhị tiểu thư, sống dưới trướng kế mẫu thật không dễ dàng.
Đi một hồi lâu mới tới viện của Ngô Tĩnh Vân, quả thật là hẻo lánh.
Ma ma cười nói với Thúy Trúc: “Lúc trước phu nhân nhà ta đã chuẩn bị sân viện cho nhị tiểu thư, nhưng nhị tiểu thư tỉnh dậy lại tự mình chọn nơi này.”
Thúy Trúc là một nha hoàn nên tất nhiên không bình luận gì, cười cười theo ma ma vào viện, vén mành bước vào phòng.
Ngô Tĩnh Vân đang dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt. Ngay cả như vậy nhưng nàng ta vẫn không tản ra hơi thở ốm yếu.
Thật là một mỹ nhân đại khí đoan trang.
Thúy Trúc hành lễ, cười nói: “Phu nhân nhà ta nghe chuyện ngài rơi xuống nước, vô cùng lo lắng, vốn định tự mình tới thăm ngài nhưng trong phủ có việc không thể thoát thân.”
Ngô Tĩnh Vân dựa vào đầu giường nhìn Thúy Trúc, nàng ta tất nhiên biết nha hoàn bên cạnh Hầu phu nhân, kiếp trước cũng đã giao tế không ít. Nàng ta cười nói: “Ta không sao, ngươi trở về nói lại với bá mẫu, đừng để ngài ấy lo lắng.”
Thúy Trúc nhớ kỹ lời Đường Thư Nghi, không ở lại Ngô phủ quá lâu, chỉ nói thêm mấy câu với Ngô Tĩnh Vân rồi cáo từ. Ngô Tĩnh Vân nhìn theo bóng dáng nàng ấy, thần sắc có chút buồn bã. Kiếp trước, lúc Hầu phu nhân còn tại thế, đó chính là ngày tháng tốt đẹp nhất của nàng ta ở Hầu phủ.
Hầu phu nhân không thích Liễu Bích Cầm, áp chế ả ta khắp nơi. Tiêu Ngọc Thần dù yêu thương Liễu Bích Cầm nhưng ngại có Hầu phu nhân phía trên nên không dám làm chuyện gì quá đáng. Nhưng không bao lâu, Hầu phu nhân đã bệnh chết.
Có lúc nàng ta đã hoài nghi Hầu phu nhân bị Liễu Bích Cầm hại chết. Vì Hầu phu nhân chết đi, người được lợi nhiều nhất là Liễu Bích Cầm. Nhưng nàng ta cũng chỉ suy đoán, không có chứng cứ.
Nhưng nếu kiếp trước Hầu phu nhân thật sự bị Liễu Bích Cầm hại chết, kiếp này nàng ta khiến Liễu Bích Cầm không vào được cửa Hầu phủ, cũng coi như đã cứu Hầu phu nhân một mạng.
Thu lại suy nghĩ, Ngô Tĩnh Vân bắt đầu suy xét nên tiết lộ tin tức Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần này cho ai. Nhà mẹ đẻ Lương quý phi hay Hộ bộ Thượng thư Tề Lương Sinh?