245
"Hoàng tử cũng giống như chúng ta, một mũi hai mắt, tại sao không thể viết chữ xấu?" Đường Thư Nghi vừa nói vừa thở dài: "Hắn cũng không có ai dạy dỗ, không có cơ hội luyện tập nên mới như thế này. Nhưng mà, Thất hoàng tử đã rất chăm chỉ."
Nói xong, nàng lại thở dài: "Vì sinh tồn, đôi khi con người k1ch thích những tiềm năng mà thậm chí đến họ không biết."
"Hắn cũng rất đáng thương." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi nhìn con bé: "Ai biết được, đây có phải sự mài giũa mà ông trời dành cho hắn hay không? Hơn nữa, hắn không cần sự thương hại của người khác, mà cần sự tôn trọng, sự tôn trọng xuất phát từ trái tim."
Tiêu Ngọc Châu có chút khó hiểu, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ có người yếu đuối mới cần sự thương hại của người khác, sau đó nhận được sự đồng cảm và giúp đỡ. Mà kẻ mạnh, cho dù rơi vào khốn đốn, cũng tin rằng một ngày nào đó họ sẽ cường đại. Con nói người như vậy, liệu sẽ mong đợi sự thương xót từ người khác sao?"
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, "Không cần."
Đường Thư Nghi nhìn những dòng chữ xấu xí trong tay, nói: "Ta thấy, vị Thất hoàng tử này về sau sẽ trở thành một người cường đại."
Cho nên rất đáng để đầu tư.
Ngày hôm sau, nàng nghiêm túc viết ra lời giải thích cho những chỗ mà Thất hoàng tử không hiểu trong thư. Đêm hôm đó, liền gọi người đưa đến Hoàng cung, kèm theo một cuốn "Đại học" đã được ghi chú, cùng với các bút ký liên quan của Tiêu Ngọc Thần.
Thật ra, khi ghi chú trong sách đưa cho cậu bé, Đường Thư Nghi cũng được lợi không ít.
Khi Lý Cảnh Tập nhận được thứ này, cậu bé mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, khi cậu bé gửi những điều mình chưa hiểu đi, trong lòng cậu bé vô cùng thấp thỏm, sợ rằng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân ngại cậu bé phiền phức, sợ nàng không bằng lòng tiếp tục giảng sách cho mình.
Đúng vậy, cậu bé coi những lời ghi chú thành giảng sách, thậm chí trong lòng cậu bé còn coi Đường Thư Nghi như một vị lão sư.
Nhìn những thứ trong tay, trái tim cậu bé vừa ấm áp vừa tràn đầy sức mạnh, chỉ cần cậu bé kiên trì, có một số chuyện không phải là không thể.
Đêm đã khuya, hôm nay thời tiết không tốt, bên ngoài trời nổi gió to, thổi mạnh đến nỗi khiến khung cửa lung lay. Xuân hàn se lạnh, cậu bé xoa xoa bàn tay có chút cứng đờ của mình, sau đó nằm sấp xuống bàn tiếp tục đọc sách.
Lão thái giám thấy vậy, cầm chiếc áo choàng mà phủ Vĩnh Ninh hầu mấy ngày trước gửi qua ra rồi khoác lên người cậu bé, nói: "Nếu không ngày mai lão nô dùng ít tiền, kiếm chút than củi về đây?"
Lý Cảnh Tập lắc đầu: "Không cần, ta không lạnh. Bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, không phải sao?"
Lão thái giám gật đầu, ông ấy cũng biết nếu kiếm thêm chút than củi về, không cẩn thận sẽ bị người phát hiện, như vậy điện hạ nhà ông không còn sách để đọc nữa, nói không chừng còn liên luỵ đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
"Lão nô lấy một ít nước nóng cho người." Lão thái giám nói xong liền đi ra ngoài, bây giờ trong tay bọn họ có tiền, nhưng lại không dám tiêu xài!
Lý Cảnh Tập thật sự không cảm thấy lạnh, mà trong tim còn thấy ấm áp. Cậu bé tiếp tục vừa đọc vừa viết những điều mình không hiểu ra, sau đó tích cóp lại và gửi chúng đến phủ Vĩnh Ninh hầu.
Bên phía Đường Thư Nghi nhận được thư của cậu bé, hiểu liền giải thích cho cậu bé, không biết thì tìm người biết để hỏi, sau đó lại giải thích cho cậu bé. Hai người cứ như vậy một người hỏi một người trả lời, một người dạy một người hỏi.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, trên cây cũng dần xuất hiện những chồi xuân. Tiêu Ngọc Châu từ lâu đã muốn được ra ngoài học cưỡi ngựa, thời tiết vừa ấm áp, con bé đã xin Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh đi học cưỡi ngựa. Sở dĩ xin Tiêu Ngọc Minh, bởi vì còn cần hắn dạy cưỡi ngựa!
Đường Thư Nghi từ khi xuyên tới đây, cũng rất hiếm khi ra ngoài, mà nàng cũng muốn học cưỡi ngựa, cho nên dẫn theo Tiêu Ngọc Châu, Đường An Lạc và Tiết tam tiểu thư Tiết Oánh đến trại ngựa của nhà Nam Lăng bá. Nam Lăng bá phu nhân, Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nghe vậy cũng đi theo, đám người vô cùng náo nhiệt.
Người chịu trách nhiệm dạy họ cưỡi ngựa là ba vị công tử bột Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ. Ba người này, đọc sách thì không giỏi, nhưng cưỡi ngựa lại rất thành thạo.
"Đầu tiên vuốt v e chúng trước, làm quen với bọn nó...."Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc nói với Tiêu Ngọc Châu và Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu nghe lời hắn, đưa tay sờ sờ đầu ngựa, hai con ngựa nhắm mắt lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, dáng vẻ này của chúng làm Tiêu Ngọc Châu bật cười.
"Chân trái giẫm lên bàn đạp, dùng tay phải nắm lấy yên ngựa....."
Đường Thư Nghi làm theo lời Tiêu Ngọc Minh nói, dùng chân trái giẫm lên bàn đạp, tay phải nắm lấy yên ngựa, sau đó nhảy lên ngựa. Tiêu Ngọc Châu vẫn đang học, Đường Thư Nghi vẫy tay gọi một nữ tỳ đi tới, bảo nàng ấy dẫn ngựa mang nàng đi một vòng, sau đó dưới sự hướng dẫn của nàng ấy, để ngựa chạy chầm chậm.
Nàng vốn dĩ là người thông tuệ, không bao lâu đã nắm giữ điểm cốt yếu, một tay giữ dây cương, một tay cầm roi, càng lúc càng thúc ngựa chạy nhanh hơn. Cảm nhận được làn gió mát thổi qua tai, nàng cảm thấy như mình đang trở lại thời hiện đại, những lúc buồn bực thì lái xe, tìm chỗ ít người ít xe phóng thật nhanh.
246
Người tại sao lại thích cưỡi ngựa hoặc lái xe tốc độ cao, thật ra là thích loại cảm giác chế ngự và kiểm soát hoàn toàn, cùng với loại cảm giác k1ch thích mà tốc độ cao mang lại. Đường Thư Nghi bây giờ chính là như vậy, khống chế bước chạy của con ngựa, tựa như hoàn toàn khống chế tính mạng của mình.
Cảm giác này khiến nụ cười trên mặt nàng càng thêm tự tin. Nàng tin chắc, cho dù trong thời hiện đại hay cổ đại, nàng đều có thể kiểm soát nhân sinh của mình, đều có thể sống một cuộc sống khác.
Mà đúng lúc này, có bốn nam nhân đang đứng ở một góc trại ngựa, Đường Thư Bạch, Đường Thư Kiệt, Nam Linh bá và Tề Lương Sinh. Ba người đầu tiên sau khi hạ triều, nghe nói phu nhân nhà mình đến trại ngựa cưỡi ngựa, đều muốn qua xem thử.
Mà lý do của Tề Lương Sinh chính là, xem xem Nhị công tử không tiền đồ nhà mình có lại gây chuyện hay không. Nhưng nguyên nhân thực sự là gì, cũng chỉ có mình hắn biết.
Tề Lương Sinh vẫn luôn là người biết chính mình muốn cái gì, không thể muốn cái gì. Hắn quả thực động tâm với Đường Thư Nghi hiện tại, là loại cảm giác động tâm mà thời thiếu niên chưa từng có. Nhưng hắn cũng biết, nàng là người chính mình không thể muốn, bởi vì nếu bọn họ muốn đến với nhau, ở giữa có quá nhiều thứ bị liên lụy và cản trở.
Hắn thử kìm nén sự rung động trong lòng, hắn biết mình có thể, lúc trước hắn quả thật đã làm được. Nhưng mà, vào lúc này, nhìn thấy nữ tử ngồi trên ngựa, tư thế tuỳ ý phóng khoáng, tiêu sái không thôi kia làm trái tim của hắn lại bắt đầu đập dữ dội, thậm chí trong lòng còn vang lên một giọng nói: Ta thật sự muốn thì có thể thế nào?
Mà giọng nói này vừa xuất hiện, hắn có ép thế nào cũng không ép xuống được.
"Ai da, phu nhân nhà ta đúng là...", khuôn mặt Nam Lăng bá một lời khó mà nói hết, "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sắp chạy được một vòng, nàng ấy còn chưa lên ngựa, ta đi xem thế nào."
Nam Lăng bá vừa nói vừa đi về phía Nam Lăng bá phu nhân, Đường Thư Kiệt thấy vậy cũng nói: "Ta cũng đi xem biểu muội."
Nói rồi, hắn cũng rời đi, để lại Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh. Đường Thư Bạch cũng muốn dạy phu nhân nhà mình cưỡi ngựa, quay đầu nói với Tề Lương Sinh: "Tuần Chi, ngươi ở đây, ta đi xem phu nhân nhà ta."
Tề Lương Sinh: "......." Bắt nạt ta không có phu nhân.
Đường Thư Bạch không quan tâm hắn nghĩ thế nào, sải bước đi về phía Đường đại phu nhân. Tề Lương Sinh đứng đó, ánh mắt cứ nhìn về hướng Đường Thư Nghi, càng nhìn, tim đập càng nhanh, cuối cùng hắn dứt khoát dẫn một con ngựa ra, xoay người lên ngựa, đi về hướng Đường Thư Nghi.
Đại Càn Triều không quá đề phòng nghiêm ngặt chuyện nam nữ giao lưu, nam nữ cùng cưỡi ngựa đánh cầu cũng có, nam tử và nữ tử cưỡi ngựa trong cùng một trại ngựa càng không có gì.
Không lâu sau, Tề Lương Sinh đuổi kịp Đường Thư Nghi, cưỡi ngựa song hành. Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn: "Tề đại nhân cũng tới đây cưỡi ngựa?"
"Lâu rồi chưa cưỡi ngựa, đến đây luyện tập một chút." Tề Lương Sinh nói.
Đường Thư Nghi đột nhiên có hứng thú, mỉm cười nói: "Tề đại nhân, so đấu thế nào?"
"Được." Tề Lương Sinh tất nhiên sẽ không từ chối.
Đường Thư Nghi sảng khoái cười hai tiếng, quất roi cho ngựa chạy, Tề Lương Sinh lập tức đi theo, khiến hai người luôn chạy song hành với nhau.
Ở đằng kia, Đường đại phu nhân nhìn thấy hai người cưỡi ngựa song song, quay đầu thì thầm với Đường Thư Bạch: "Tề Lương Sinh như vậy là có ý gì?"
Đường Thư Bạch liếc nhìn hai người bọn họ, không cảm thấy gì, cưỡi ngựa mà thôi, nói: "Có ý gì?"
Đường đại phu nhân liếc hắn một cái, "Chàng không ra nhìn Tề Lương Sinh cố ý chạy về phía Thư Nghi sao?"
"Không thể nào, không thể như nàng nghĩ." Đường Thư Bạch cảm thấy mình vô cùng hiểu Tề Lương Sinh, hắn nói: "Biết rõ là không thể, Tuần Chi sẽ không làm."
Đường đại phu nhân hừ một tiếng, không nói gì, dù sao nàng ấy cũng cảm thấy tâm tư của Tề Lương Sinh không đơn giản.
Đường Thư Nghi với tư cách là người được nhắc đến, lúc này đã kết thúc cuộc đua ngựa với Tề Lương Sinh, hai người đồng thời về đích, không ai thắng cũng chẳng ai thua. Chỉ là nàng biết Tề Lương Sinh chắc chắn đang nhường nàng, nhưng không hề nghĩ đến chuyện Tề Lương Sinh có ý với mình.
Bọn họ chỉ coi như là quan hệ hợp tác, ngươi chỉ dạy nhi tử ta, ta bồi dưỡng nhi tử ngươi. Đối tác cưỡi ngựa cùng nhau bồi dưỡng cảm tình cũng không sao cả.
Không thể không nói, trong tiềm thức nàng vẫn dùng tư duy của người hiện đại để suy xét vấn đề.
Chớp mắt đã gần trưa, trước khi đến đám người Tiêu Ngọc Minh đã nói muốn nướng thịt ở trại ngựa, nguyên liệu đã chuẩn bị xong từ sớm, một nhóm người tìm một nơi có phong cảnh đẹp, dựng bếp nướng thịt.
Đại Càn Triều không quá đề phòng nghiêm ngặt chuyện nam nữ giao lưu, nhưng nam nữ bình thường không ngồi cùng bàn. Vì vậy, nhóm người chia thành hai nhóm nam tử và nữ tử nướng thịt. Đường đại phu nhân, Đường nhị phu nhân và Nam Lăng bá phu nhân, đều không có kinh nghiệm nướng thịt gì, cảm thấy rất mới mẻ.
Nam Lăng bá phu nhân còn nói: "Tiểu Ngũ nhà ta lúc trước nói với ta, qua nhà muội nướng thịt, còn ăn lẩu dưới trời tuyết lớn, lúc đó ta cảm thấy rất thú vị."
Đường đại phu nhân và Đường đại phu nhân cũng phụ hoạ theo, bọn họ cũng nghe nói qua.
"Chúng ta cả ngày đóng cửa ở trong nhà, phải luôn tìm kiếm niềm vui cho chính mình." Đường Thư Nghi nói: "Nam nhân bọn họ có thể uống rượu nghe ca hưởng thụ niềm vui, chúng ta tại sao không thể?"
Nam Lăng bá phu nhân nghe nàng nói xong liền vỗ tay, "Muội nói đúng, nam nhân có thể thưởng thụ, chúng ta cũng có thể."
Cảm tình giữa nàng ấy và Nam Lăng bá hoà hợp, hoặc là nói được Nam Lăng bá chiều chuộng nhiều năm, suy nghĩ của nàng ấy đương nhiên khác với những nữ nhân cả ngày tranh đấu với mẹ chồng và tiểu thiếp.