Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 29-30

29

Tiêu Ngọc Thần hoảng sợ trở về Hầu phủ, bước nhanh về phía viện Đường Thư Nghi. Đầu gối của hắn bị thương, cộng thêm đi nhanh, cả đường đi có thể coi là nghiêng ngả lảo đảo. Đường Thư Nghi thấy dáng vẻ như vậy của hắn, còn cho rằng quỷ vào nhà?

"Sao vậy đây là?" Nàng hỏi hỏi.

"Mẫu thân." Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi không nói nên lời, hắn không biết nên nói như thế nào, nói cái gì, hắn quá sợ hãi. Anh vẫn luôn cho rằng chuyện hắn làm quỷ không biết thần không hay, cũng chưa từng nghĩ đến nếu bị người phát hiện thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Bây giờ hắn vừa sợ hãi vừa áy náy, vô cùng tự trách chính mình.

Đường Thư Nghi thấy hắn như vậy trong lòng cũng căng thẳng, nàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngoại công giáo huấn ngươi?"

Tiêu Ngọc Thần lắc đầu, sau đó ngồi đó không nói lời nào.

Lúc này Thuý Trúc rót một chén trà để vào trong tay hắn, hắn đưa lên miệng uống ừng ực mấy lần. Nha hoàn trong phòng đều kinh ngạc, đại công tử phong quang tễ nguyệt của bọn họ, có bao giờ không để ý đến hình tượng của mình như thế này?

"Rốt cuộc đã xả ra chuyện gì?" Đường Thư Nghi sốt ruột đến mức muốn cạy miệng hắn ra.

Tiêu Ngọc Thần nhìn nàng, như một con cún sợ hãi, "Vừa rồi... Vừa rồi, người của Lương gia đã đến ngõ Mai Hoa, xông vào căn trạch tử kia."

Đường Thư Nghi sững sờ một lát, vẻ lo lắng trên mặt cũng biến mất.

Động tác của Ngô Tĩnh Vân khá nhanh.

"Mẫu thân, ngài không có chút kinh ngạc nào sao?" Tiêu Ngọc Thần hỏi, đến bây giờ tay hắn vẫn còn run.

Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, giấy không thể gói được lửa. Chỉ cần là chuyện đã làm, trong lòng phải lường trước sẽ bị người khác phát hiện. Nếu như chuyện đã bại lộ, hối hận sợ hãi cũng không có tác dụng gì, quan trọng là giải quyết như thế nào."

Tiêu Ngọc Thần thấy nàng trấn tĩnh như vậy, đột nhiên nhận ra mình quá gấp gáp không làm được việc, hắn ngồi thẳng người ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía Đường Thư Nghi. Muốn biết nàng sẽ làm gì tiếp theo.

Nhưng Đường Thư Nghi lại hỏi hắn: "Ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trong lòng Tiêu Ngọc Thần lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn mím môi, suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: "Nếu như Lương gia đã đến ngõ Mai Hoa, chắc chắn cũng sẽ đi hình bộ điều tra. Kế hoạch của chúng ta buổi tối nhanh chóng đưa Phan Sơn rời khỏi Thượng Kinh, bây giờ phải tiến hành trước."

Đường Thư Nghi cho hắn một ánh mắt tán thưởng, "Nhưng bây giờ không thể động tay, ban ngày người nhiều mắt tạp, người của Lương gia hẳn là đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

"Giấu Phan Sơn trước, đợi khi nào Lương gia buông lỏng cảnh giác lại đưa hắn ta đi." Tiêu Ngọc Thần nói.

Đường Thư Nghi gật đầu, lại hỏi: "Còn nữa không?"

Tiêu Ngọc Thần vì nhận được sự tán đồng của Đường Thư Nghi mà vô cùng vui mừng, hắn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Lương gia, biết rõ đối phương, biết người biết ta."

"Rất tốt." Đường Thư Nghi mỉm cười hài lòng, tiểu tể tử đã có tiến bộ.

"Giao chuyện này cho Triệu quản gia." Đường Thư Nghi lại nói: "Hắn ngày trước là tham lĩnh dưới trướng tổ phụ ngươi."

Những người đã từng làm trong quân đội khi hành sự càng khiến người ta yên tâm.

Tiêu Ngọc Thần có chút hưng phấn siết chặt nắm đấm, bảo Trường Phong gọi Triệu quản gia tới.

Đường Thư Nghi rót một chén trà Thanh Ngọc rồi nhấp một ngụm, nhìn ra bên ngoài rồi nói khẽ: "Đến mà không trả là vô lễ, Lương gia đã đánh tới cửa, chúng ta không thể không đánh trả."

"Đánh... Đánh trả như thế nào?” Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần phát snags nhìn Đường Thư Nghi, mẫu thân thật sự quá lợi hại.

"Lương gia vô duyên vô cớ đột xông vào trạch tử của ta, đập phá đồ đạc trong viện của ta, phủ Vĩnh Ninh hầu chúng ta không chịu nổi uất ức này." Đường Thư Nghi Nghi chậm rãi nói.

Tiêu Ngọc Thần: Hình như không đập vỡ đồ đạc gì cả.

Nhưng điều đó không quan trọng, hắn hỏi: "Ngài định làm như thế nào?"

Đường Thư Nghi: "Đến nha môn tố cáo bọn họ. Lập danh sách, bắt bọn họ bồi tiền."

Hai mắt Tiêu Ngọc Thần sáng ngời, tại sao cô lại vui vẻ như vậy khi nhìn thấy mẹ mình làm việc?

Lúc này, Triệu quản gia đi tới, Đường Thư Nghi không lên tiếng, Tiêu Ngọc Thần phân phó từng chuyện một với hắn. Triệu quản gia vô cùng cung kính viết xuống từng chữ một, sau đó hỏi: "Bắt Lương gia bồi thường bao nhiêu tiền, chứng cứ là gì?"

Tiêu Ngọc Thần nhìn Đường Thư Nghi, hắn chưa bao giờ để tâm đ ến vấn đề tiền bạc, tất nhiên cũng không biết nên để Lương gia bồi tiền như thế nào.

30

Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lương gia tư sấm dân trạch, phá cửa nhà ta, huỷ hòn non bộ trong trạch tử, làm chết cá của ta. Những viên đá trong hòn non, được chuyển tử Phổ Đà Sơn tới, mỗi một viên đều được cao tăng khai quang.”

“Còn những con cá kia, là cá Xích Lân, mỗi một con đáng giá ngàn vàng. Còn cả những gia cụ danh quý kia, nếu tính ra… ba nghìn lượng chúng ta cũng rất thiệt thòi. Nhưng chúng ta cũng không phải là người tính toán chi li, chịu chút thiệt cũng được, ba nghìn lượng đi."

Trong phòng một mảnh yên tĩnh....

Tiêu Ngọc Thần: Hóa ra chuyện này còn có thể làm như vậy!

Triệu quản gia: Thật sự không ngờ tới phu nhân lại là phu nhân như vậy.

Thuý Vân Thuý Trúc vẻ mặt sùng bái.

"Nô tài đi an bài." Triệu quản gia hành lễ, vén rèm đi ra ngoài, bước đi như gió. Phu nhân thật sự đã khác rồi, nếu phu nhân có thể tiếp tục như thế này, Hầu phủ nhất định sẽ không đổ.

"Lão thiên gia phù hộ, lão Hầu gia, Hầu gia phù hộ." Trong miệng Triệu quản gia không ngừng lẩm bẩm, nhưng toàn thân tràn đầy năng lượng.

Bên này, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm nói với Tiêu Ngọc Thần: "Quay về viện của ngươi rồi phục bàn lại chuyện này."

"Phục bàn?" Tiêu Ngọc Thần không hiểu ý nghĩa của từ này.

Đường Thư Nghi sững người, nhất thời không cẩn thận nói ra từ ngữ hiện đại. Sắc mặt nàng bình tĩnh giải thích, "Chính là suy nghĩ chuyện này từ đầu đến cuối, nhìn xem chỗ nào làm tốt, còn có thể làm tốt hơn hay không, chỗ nào làm không tốt, tại sao lại không tốt, nên làm như thế nào."

Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ một hồi, "Mẫu thân dùng từ xảo diệu, phục bàn đi phục bàn lại."

Đường Thư Nghi phất phất tay ý bảo hắn ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần ngồi yên không nhúc nhích, "Ta ăn cơm với người."

Đường Thư Nghi nhìn canh giờ, quả nhiên đã gần đến bữa trưa, liền bảo hắn ở lại cùng nhau ăn cơm. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng trở về, một nhà bốn người ngồi ăn cùng nhau.

Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh thỉnh thoảng vẫn cãi nhau, Tiêu Ngọc Thần ra dáng trưởng huynh, bầu không khí cũng không tệ. Đường Thư Nghi nhìn bọn họ, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là tốt rồi.

Kiếp trước, phụ mẫu nàng ly hồn từ khi nàng còn nhỏ, sau đó lại tái hôn. Nàng sống với gia gia nãi nãi, sau này gia gia nãi nãi mất, nàng liền sống một mình. Khoảnh khắc gia đình quây quần bên nhau, đối với nàng đã là ký ức xa vời.

Đang đau buồn về kiếp trước, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên cầm một đ ĩa đồ ăn hất lên người Tiêu Ngọc Minh, sau đó Tiêu Ngọc Minh giơ tay đẩy Tiêu Ngọc Châu xuống đất.

Tiêu Ngọc Châu oà một tiếng rồi khóc lên, sau đó đứng dậy vừa khóc vừa cầm đ ĩa thức ăn trên bàn lên hất vào người Tiêu Ngọc Minh, lần này, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần đều bọ nước đồ ăn bắn lên người.

Tiêu Ngọc Minh vốn đã hỗn độn rồi, làm sao có thể chịu thiệt, hắn giơ bàn tay lên muốn đánh Tiêu Ngọc Châu.

Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

Đường Thư Nghi tức đến mặt phiếm hồng, cầm cái bát trong tay lên ném rầm một tiếng xuống đất, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng.

Nàng sai rồi, từ ấm áp này, không có chút liên quan gì đến cái nhà này, nhà bọn họ chỉ có gà bay chó sủa!

"Tại sao?" Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh, lạnh lùng hỏi.

"Ca cứ muốn giành tôm của ta." Tiêu Ngọc Châu chỉ vào Tiêu Ngọc Minh mà khóc, Tiêu Ngọc Minh siết chặt nắm đấm nói: "Đ ĩa đồ ăn đó cũng không phải của một mình muội. tại sao ta không thể ăn."

"Sáng nay ta chọn món đó, nó chính là của ta."

"Của ngươi thì đã làm sao, tiểu gia muốn ăn liền ăn."

"Ca không thể ăn đồ ăn của ta."

"Ta cứ ăn."

........

Đường Thư Nghi chưa từng thấy huynh muội có thể đánh nhau thành bộ dáng như thế này, nàng hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh hùng hài tử, nàng nói: "Ba người các ngươi, về chép năm lần đệ tử quy, đọc mười lần."

Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt khó hiểu, "Ta cũng phải chép?"

"Ba người các ngươi đều từ một mẹ sinh ra, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu." Đường Thư Nghi nói xong câu này, đi vào phòng trong, chưa đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người nói: "Không được tắm gội, cứ để thế này mà chép."

Đúng là một ngày không đánh liền muốn lật nóc nhà!

Đường Thư Nghi đi vào phòng trong thay y phục, Thuý Vân dẫn ba người Tiêu Ngọc Thần đến thư phòng. Thư phòng của Đường Thư Nghi rất rộng rãi, bàn làm việc cũng không nhỏ, ba người ngồi xuống cũng dư dả.

"Phu nhân hai ngày qua rất mệt mỏi, hầu như không nghỉ ngơi một khắc nào." Thuý Vân vừa nói vừa giúp ba người họ chuẩn bị bút lông và nghiên mực: "Chuyện to chuyện nhỏ trong phủ đều do phu nhân lo liệu, công tử tiểu thư các ngài chắc chắn cũng đau lòng phu nhân, đúng không?"

Tiêu Ngọc Thần bị nói đến đỏ mặt, mẫu thân vì chuyện của hắn mà lao tâm khổ tứ. Tiêu Ngọc Minh lăn lộn yết hầu không nói chuyện, Tiêu Ngọc Châu mím môi nhỏ rơi nước mắt.

Thuý Vân không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất