Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 321-322

321

Hôm nay, Tiêu Ngọc Minh đang luyện võ trong sân luyện võ, Hướng phu nhân đến, hỏi han hắn một hồi. Ban đầu hắn không cảm thấy có cái gì, dù sao Đường Thư Nghi cũng thường xuyên đến phủ tướng quân, quan hệ với Hướng phu nhân cũng không tồi, Hướng phu nhân đối với tốt với hắn một chút cũng hiểu được.

Nhưng sau đó, Hướng phu nhân nói một hồi liền chuyển chủ đề sang Hướng Ngũ, trước tiên nói mấy lời như nó giống ta, như là nhìn thì giống nam tử, nhưng lòng dạ vô cùng mềm yếu. Còn có, bây giờ ngày ngày ở bên người nàng ấy, tính khí cũng không còn hấp tấp như trước vân vân.

Tiêu Ngọc Minh không hiểu ý của nàng ấy là gì, liền cung kính đứng ở đó nghe lời, Hạ phu nhân khen ngợi Hướng Ngũ một hồi sau, hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy Tiểu Ngũ tốt không?"

Tiêu Ngọc Minh vô thức gật đầu, khuôn mặt Hướng phu nhân vui như nở hoa, nàng ấy nói: "Cũng là nói, ngươi đồng ý rồi?"

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt bối rối, "Đồng ý cái gì?"

Hướng phu nhân nghe vậy thì sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt hiểu ra. Này là chưa nghe hiểu lời nàng ấy nói, nhưng không nghe hiểu cũng không có nghĩa không thích Hướng Ngũ nhà nàng ấy.

Dù sao Hướng Ngũ cũng là nữ hài tử, Hướng phu nhân không thể nói quá rõ ràng, nàng ấy nói: "Ngươi trở về suy nghĩ đi."

Sợ Tiêu Ngọc Minh vẫn không hiểu ý của mình, Hướng phu nhân lại nói: "Nếu ngươi không hiểu, hỏi mẫu thân của mình."

Thật ra đến thời điểm này, Tiêu Ngọc Minh cái gì cũng hiểu, nhưng hắn vẫn giả vờ mơ mơ hồ hồ gật đầu, nếu không sẽ rất xấu hổ!

Trong lòng có chuyện, liền xin nghỉ với Hướng đại tướng quân, nói trong nhà có chuyện phải về trước, Hướng đại tướng quân không nói gì, trực tiếp cho hắn về nhà. Trên đường về nhà, hắn vẫn luôn rối rắm, có nên đồng ý Hướng phu nhân hay không.

Với Hướng Ngũ cũng không thể nói là ghét, nhưng cũng không thể nói là thích. Hắn sợ nếu hắn từ chối, Hướng đại tướng quân sẽ không dụng tâm dạy hắn nữa. Học tập với sư phụ, sư phụ không dụng tâm, thứ học được tất nhiên cũng không giống nhau.

Bây giờ nghe được lời Đường Thư Nghi nói, trong lòng hắn đã ổn định hơn rất nhiều. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nói: "Nếu Hướng đại tướng quân vì chuyện này mà không thích con, con sẽ về nhà luyện."

Nhưng về nhà mình, hắn nhất định không tiến bộ như khi đi cùng Hướng đại tướng quân.

Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi: "Ngày mai con cứ đến phủ Hướng đại tướng quân như thường lệ, nên làm gì thì cứ làm đó, ta sẽ nghĩ cách."

Thật ra Hướng Ngũ tiểu cô nương không tồi, vui vẻ hào phóng, nói chuyện hành sự không khúc chiết, chỉ là tính khí hơi hấp tấp. Nàng bắt đầu suy nghĩ xem xung quanh có ai thích hợp với Hướng Ngũ, không phải Hướng phu nhân muốn tìm một mối hôn duyên tốt cho Hướng Ngũ sao, nàng giúp tìm một người là được rồi.

Nàng đột nhiên nhớ tới Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, nhưng cô nương Tiêu Ngọc Minh không thích, lại giới thiệu cho bọn họ, có vẻ không có ý thuần tuý lắm, nhưng Hướng Ngũ tiểu cô nương thật sự rất tốt. Cau mày suy nghĩ một hồi, nàng quyết định ngày mai đến phủ đại tướng quân, nói chuyện với Hướng phu nhân trước.

Nàng cảm thấy, cả Hướng phu nhân và Hướng đại tướng quân đều không phải là người không phân rõ trái phải, sẽ không vì loại chuyện này mà thay đổi thái độ đối với Tiêu Ngọc Minh. Nhưng mọi chuyện không thể nói chắc.

Ngày hôm sau, nàng ăn sáng xong liền đến phủ đại tướng quân. Nhìn thấy Hướng phu nhân liền mỉm cười nói: "Trang đầu của thôn trang nhà ta rất có tay nghề trồng dưa hấu, dưa hấu trồng ra đều ngọt đến trong lòng. Hôm qua thôn trang gửi một ít đến, hôm nay ta mang vài quả qua đây, ngươi nếm thử một chút."

Hướng phu nhân cũng mỉm cười: "Vậy quá tốt, ta thích ăn dưa hấu nhất."

Hai người cười nói bước vào phòng, một lúc sau, một tiểu nha hoàn đi tới, cầm đ ĩa dưa hấu đã cắt thành miếng nhỏ. Hướng phu nhân cầm nĩa cho một miếng vào miệng, ăn xong, nàng ấy dùng khăn tay lau khóe miệng, nói: "Quả thật rất ngọt."

"Đúng không," Đường Thư Nghi cũng ăn một miếng, sau đó nói: "Lát về phái người mang một ít qua."

Hướng phu nhân mỉm cười: "Vậy ta không khách khí nữa."

"Ngươi còn khách khí với ta làm gì, Ngọc Minh ngày nào cũng đến thêm rắc rối cho các ngươi." Đường Thư Nghi mỉm cười nói.

Tiếp theo hai người đều trầm mặc, thật ra trong lòng hai người đều có chuyện, chỉ là nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Cuối cùng, Đường Thư Nghi mở miệng trước, nàng nói: "Cách đây một thời gian đại tẩu ta nói với ta, nên xem chồng cho nữ hài từ sớm, nhìn hài tử từ nhỏ cho đến lớn mới không xảy ra sai lầm lớn. Nghe tẩu ấy nói như vậy, ta về nhà suy xét một hồi, xem trong vòng này của chúng ta hài tử nhà ai thích hợp, chú ý từ sớm."

Hướng phu nhân nhất thời không nghe ra nàng có ý gì, mỉm cười phụ hoạ: "Còn không phải sao."

Đường Thư Nghi lại nói: "Nữ hài tử và nam hài tử không giống nhau, nam tử thành hôn muộn một chút cũng không sao, Ngọc Thần và Ngọc Minh nhà ta, ta dự định để bọn họ hơn 20 tuổi mới thành hôn."

Nụ cười trên mặt Hướng phu nhân hơi dừng lại, sau đó nói: “Đúng là lý này."

Bây giờ còn gì mà không hiểu, phủ Vĩnh Ninh hầu không xem trọng khuê nữ nhà mình. Trong lòng đương nhiên có chút khó chịu.

Đường Thư Nghi cũng nghĩ tới nàng ấy sẽ không vui, nhưng bây giờ nàng có việc cầu người, chỉ có thể hết sức hoãn lại cảm xúc của Hướng phu nhân.

"Nữ hài tử tìm chồng, cần phải lựa chọn cẩn thận." Nàng lại nói: "Những gia đình như nhà chúng ta, tìm người kết hôn cho hài tử gia thế đương nhiên sẽ không thấp, quan trọng vẫn là nhân phẩm, còn có tính cách của hai hài tử có phù hợp hay không. Nếu như tính khí không hợp, cho dù nhân duyên có tốt, cuối cùng nói không chừng lại thành nghiệt duyên."

Hướng phu nhân không ngốc, biết Đường Thư Nghi đang an ủi mình, cũng biết sao nàng lại làm như vậy, chẳng qua chỉ sợ thái độ của bọn họ với Tiêu Ngọc Minh vì chuyện này mà thay đổi.

322

Nàng ấy còn chưa vô lý đến mức đó. Hơn nữa, nếu thực sự làm như vậy, cũng không khác gì kết thù oán với phủ Vĩnh Ninh hầu, mất nhiều hơn được.

Cho nên nàng ấy nói: "Ngươi nói đúng, ta nhìn chồng cho Tiểu Ngũ nhà mình quá muộn. Ngày trước chúng ta vẫn luôn ở Bắc Cương, thật sự không hiểu biết những hài tử ở Thượng Kinh."

"Bây giờ nhìn cũng không muộn," Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi thoải mái hơn rất nhiều, nàng lại nói: "Ta coi như cũng khá quen thuộc với những gia đình ở Thượng Kinh này, sau này cùng ngươi lựa chọn."

Hướng phu nhân cười nói được, trong lòng nàng ấy bây giờ cũng không còn khó chịu như trước. Thật ra nàng ấy cũng là nhất thời nhất thời bốc đồng, còn chưa hỏi ý tứ của Hướng Ngũ, chỉ là bây giờ cũng không cần hỏi.

"Hai ngày nữa hay là đến hội quán của ta chơi đi, dẫn theo Tiểu ngũ theo cùng. Ta lại gọi thêm mấy vị phu nhân bảo bọn họ dẫn theo hài tử nhà mình đến. Đến lúc đó chúng ta nói chuyện, để đám hài tử chơi với nhau.” Đường Thư Nghi trong lúc suy nghĩ tìm đối tượng cho Hướng Ngũ, đột nhiên nảy ra ý tưởng này.

Tổ chức một bữa tiệc, người trẻ tuổi nói chuyện trong bữa tiệc, nói không chừng tìm được người phù hợp. Về phần Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, đến lúc đó phải xem bọn họ có duyên phận hay không.

Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, mỉm cười nói được, hai người tán gẫu một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ rời đi, Hướng phu nhân tiễn nàng ra cửa, coi như khách chủ tận hoan.

Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa, tâm tình cuối cùng hoàn toàn thả lỏng. Cho dù như thế nào, Hướng phu nhân cũng không vì việc này mà thay đổi thái độ đối với Tiêu Ngọc Minh, nàng liền yên tâm. Về phần Hướng đại tướng quân, chỉ cần bên phía Hướng phu nhân không có vấn đề gì, Hướng đại tướng quân tự nhiên cũng không có vấn đề gì.

Đường Thư Nghi đi đến phủ Hướng đại tướng quân một lần, hoàn toàn yên tâm. Buổi tối sau khi Tiêu Ngọc Minh trở về liền bảo hắn không cần lo lắng.

Tiêu Ngọc Minh lười biếng dựa vào lưng ghế, vâng một tiếng. Thật ra hôm nay ở trong phủ đại tướng quân, hắn cảm thấy thái độ của Hướng đại tướng quân đối với hắn không khác gì. Chỉ là hắn cảm thấy khi đối mặt với Hướng Ngũ, trong lòng có chút cự nự.

Đường Thư Nghi thấy bộ dáng của hắn vẫn có chút không vui, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Chính là... chính là cảm thấy sau này gặp mặt Hướng Ngũ có chút khó xử.” Tiêu Ngọc Minh thành thật trả lời.

Đường Thư Nghi hiểu rõ gật đầu: "Trong lòng con đắn đo chuyện này cũng bình thường, chỉ là con biểu hiện càng không tự nhiên, càng khó giải quyết. Con cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, Hướng Ngũ cũng không biết chuyện này, chuyện này cứ thế qua đi."

Dù sao Hướng Ngũ tiểu cô nương cũng khác với những tiểu cô nương bình thường khác, nàng ấy ở trong Hướng phủ, bình thường đều tập võ so đấu với nam tử, Tiêu Ngọc Minh sau này còn thường xuyên qua lại với nàng ấy.

Tiêu Ngọc Minh lại vâng một tiếng, hắn cũng biết chuyện này phải tự mình điều chỉnh lại trước.

Đường Thư Nghi lại nói với hắn về việc tổ chức một "bữa tiệc" trong hội quán, sau đó nói: "Ta thấy Tề Nhị hoặc Nghiêm Ngũ khá thích hợp."

Tiêu Ngọc Minh nghe nàng nói xong liền sững sờ: "Dù sao Nghiêm Ngũ cũng không được, khi còn nhỏ hắn từng bị Hướng Ngũ đánh."

Đường Thư Nghi hiểu rõ, đây là bóng ma tâm lý!

Được rồi, nên làm nàng đều làm, phải xem duyên phận của Hướng Ngũ.

Ngày hôm sau, nàng tìm danh thiếp, mời vài phu nhân thế gia đến hội quán chơi, đồng thời còn bảo bọn họ dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình. Những phu nhân kia cho rằng nàng muốn chọn người kết hôn cho ba hài tử nhà mình, vô cùng phối hợp. Thậm chí có một vài người không được mời còn chủ động đến nói muốn tham gia.

Đường Thư Nghi không nghĩ tới những phu nhân này lại tích cực như vậy, tính lại nhân số hôm đó, nàng lại đến phủ Đường Quốc Công một chuyến, nhờ Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đến hôm đó giúp nàng tiếp đãi các vị phu nhân khác. Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng rất hợp tác, khuê nữ nhà các nàng cũng muốn định thân! Đến lúc đó có thể thuận tiện xem xem một chút.

Ai biết được, Trường Bình công chúa nghe được chuyện này, phái người tới nói nàng ta cũng sẽ tham gia. Đường Thư Nghi sửng sốt, sợ khi đến lúc đó nàng ta nhìn trúng công tử ca tiêu soái nhà ai, mở miệng muốn mang người ta đi. Những vị công tử ca này khác với mấy tên đầy tớ, không thể nói mang đi là mang đi!

Nghĩ một hồi nàng đặc biệt đi tới phủ công chúa, uyển chuyển bày tỏ những vị công tử ca kia không thể động vào, Trường Bình công chúa hừ một tiếng: "Ta hám sắc như vậy sao? Vả lại, những công tử ca ở Thượng Kinh này đều rất phiền phức."

Lần trước nàng ta muốn chiêu mộ Tề Lương Sinh làm phò mã, bị Hoàng thượng cấm túc lâu như vậy, sau đó nàng ta cũng hiểu ra một chuyện, Hoàng thượng đối xử với nàng ta không tồi, nhưng cái không tồi này có điểm mấu chốt, đó chính là không thể ảnh hưởng đến triều đình.

Với thân phận của Đường Thư Nghi, người được mời hẳn là những phu nhân đỉnh cấp ở Thượng Kinh, những công tử mà bọn họ mang đến bình thường đều là đích tử khá được trong nhà coi trọng, những đích tử này sao có thể làm nam sủng của nàng ta?

Nếu nàng ta mang một công tử ca nào đó về phủ, nhất định sẽ chọc vào một tổ ong vò vẽ, nàng ta sao phải tự thêm rắc rối cho mình làm gì?

Đường Thư Nghi nghe nàng ta nói vậy liền yên tâm, thật ra nếu vị công chúa này không gây rối, còn có thể sống chung được.

Sự việc giải quyết thỏa đáng, Trường Bình công chúa nói: "Nếu ngươi đã đến, ta nhất định phải tiếp đón ngươi cho tốt."

Nói rồi nàng ta vỗ vỗ tay, sau đó vài nha hoàn bà tử tiến vào, không tiếng động mang những bàn ghế thừa trong sảnh đường đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất