337
Có một câu thiên đạo luân hồi, một người nếu như làm quá nhiều chuyện ác, ông trời sẽ ra tay trừng phạt hắn.
Mấy ngày trước, Giai Ninh quận chúa đi theo lão Lễ Quốc Công phu nhân dâng hương, trên đường xe ngựa bị hỏng, nàng ấy và lão Lễ Quốc Công phu nhân xuống xe ngựa, chờ xa phu sửa xe.
Đúng lúc này, một người cả người đầy máu nằm trong bụi cỏ khiến cả hai giật mình. Thị vệ của phủ Lễ Quốc Công lập tức đi kiểm tra, thấy trên người nam tử toàn là vết đao, nhưng vẫn còn chút thở.
Lão Lễ Quốc Công phu nhân là người tin Phật, không muốn thấy chết không cứu, liền bảo thị vệ tôi tớ đưa người đó lên xe ngựa của tôi tớ. Đưa người đến chùa, bọn họ lại tìm hòa thượng trong chùa nhờ chữa trị cho người này.
Nam nhân kia cũng là mạng lớn, thế mà thật sự tỉnh lại. Biết người của phủ Lễ Quốc Công đã cứu mình, hắn ta lập tức nói mình có một bí mật muốn nói với lão Lễ Quốc Công phu nhân.
Hóa ra người này là tuỳ tùng bên người Lâm Ngọc Tuyền, đi theo Lâm Ngọc Tuyền từ khi hắn ta còn là tú tài. Sau đó, Lâm Ngọc Tuyền đến Thượng Kinh, người này cũng đi theo.
Những năm qua, mặc dù Lâm Ngọc Tuyền là quan lục phẩm, nhưng ở Thượng Kinh quan lục phẩm chẳng là cái thá gì. Lâm Ngọc Tuyền cũng sống không được thoải mái là bao, thường xuyên muốn nhanh chóng đạt được công danh.
Vài ngày trước, hắn ta đã nghĩ ra một cách để được thăng chức, đó chính là liên hôn. Hắn ta nhìn trúng đích nữ của một vị binh bộ viên ngoại lang nhà Triệu đại nhân ở Thượng Kinh, muốn đích nữ kia thành duyên với đệ đệ nhà hắn ta.
Tuy nhiên, đích nữ của nhà quan tứ phẩm, sao có thể ga cho đệ đệ của một quan lục phẩm, cho nên hắn ta chỉ là thể dùng thủ đoạn nham hiểm. Muốn đệ đệ của mình và đích nữ nhà Triệu đại nhân kia gạo nấu thành cơm trước.
Đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền tướng mạo tiêu soái, bộ dáng này rất thu hút các nữ tử trẻ tuổi, hắn ta bảo đệ đệ đệ của mình dụ dỗ đích nữ nhà Triệu đại nhân, hơn nữa đúng là thành công. Đích nữ nhà Triệu đại nhân kia kiên quyết không phải đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền thì không gả.
Triệu đại nhân đương nhiên không đồng ý, nói cho dù để nàng ta đi làm sư cô, cũng không gả cho đệ đệ của Lâm Ngọc Tuyền.
Chuyện này rơi vào bế tắc, Lâm Ngọc Tuyền bày mưu cho đệ đệ, bảo hắn ta dẫn đích nữ nhà Triệu đại nhân kia chạy trốn. Dù sao cũng là thân nhi nữ, cho dù Triệu đại nhân không quan tâm, Triệu phu nhân cũng sẽ không để kệ nữ nhi, cuối cùng vẫn phải đồng ý hôn sự giữa hai người bọn họ.
Chạy trốn không phải nói chạy là có thể chạy, ở giữa phải sắp xếp rất nhiều chuyện. Lâm Ngọc Tuyền giao chuyện này cho tuỳ tùng của mình, tuỳ tùng này làm theo những gì hắn ta nói. Ai biết được ngày bỏ trốn, Triệu đại nhân phát hiện, nhốt nữ nhi trong nhà, còn động tay xử lý Lâm Ngọc Tuyền.
Bây giờ Lâm Ngọc Tuyền đã nhàn rỗi ở nhà, còn chưa biết được có thể tiếp tục làm quan hay không.
Lâm Ngọc Tuyền tất nhiên bực bội, hắn ta cảm thấy tất cả đều là tuỳ tùng làm việc không tốt. Hơn nữa, Triệu đại nhân còn nói, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ khiến cả nhà Lâm Ngọc Tuyền chết không chỗ chôn thân.
Lâm Ngọc Tuyền sợ hãi, động tay giết toàn bộ hạ nhân biết chuyện này, tuỳ tùng kia cũng nằm trong số đó. Nhưng may mắn chính là, hắn ta được Giai Ninh quận chúa và lão Lễ Quốc Công phu nhân cứu.
Hắn ta oán hận Lâm Ngọc Tuyền, cho dù không phải vì báo ơn, hắn ta cũng phải vạch trần những gì Lâm Ngọc Tuyền đã làm. Ví dụ như chuyện Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu âm mưu tính kế Đoan thân vương như thế nào.
Giai Ninh quận chúa và lão Lễ Quốc Công phu nhân đều không nghĩ tới, chuyến đi dâng hương lần này lại là thời cơ xoay chuyển. Lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe xong những lời Lâm Ngọc Tuyền nói, ôm lấy Giai Ninh quận chúa khóc nói: "Người tốt gặp may, người ác sẽ có ngày gặp báo ứng, không phải báo ứng đã đến rồi sao."
Cho dù là bây giờ, Giai Ninh quận chúa kể xong mọi chuyện với Đoan thân vương vẫn cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ.
Mà Đoan thân vương nghe xong, giận đến tái mặt, hắn ta nhìn Giai Ninh quận chúa hỏi: "Vậy tại sao tên Lâm Ngọc Tuyền lại đến Thượng Kinh mưu cầu quan vị."
Giai Ninh quận chúa: "Phu thân chẳng lẽ không biết có tiền có thể sai khiến được quỷ? Về phần tiền này hắn lấy từ đâu ra, con nghĩ chắc hẳn Triệu Thi Nhu kia biết."
"Người đâu!"
Đoan thân vương gầm lên một tiếng về phía bên ngoài, tuỳ tùng của hắn ta lập tức đẩy cửa bước vào. Đoan thân vương nhìn hắn ta, nói: "Đi bắt Lâm Ngọc Tuyền tới đây."
Tuỳ tùng vẻ mặt hoang mang, Lâm Ngọc Tuyền là ai?
Lúc này, Lý Cảnh Hạo đứng dậy, "Ta dẫn ngươi đi."
Tuỳ tùng vừa nghe vậy, hai mắt đảo như rang lạc, hắn ta mỉm cười nói: "Vâng, chỉ là thế tử có thể nói cho nô tài biết Lâm Ngọc Tuyền này là ai?"
Giai Ninh quận chúa cười lạnh: "Phụ vương, đây là nô tài của người? Hắn nghe lời người hay là nghe lời vương phi?"
Đoan thân vương vốn là người có tính khí dễ tức giận, hiện tại trong lòng hắn ta đã hận thấu Triệu Thi Nhu, lúc này tên nô tài này lại biểu hiện như vậy, hắn ta đứng lên, rút thanh trường kiếm treo trên tường ra, đi đến chỗ tên tuỳ tùng đâm vào lồ ng ngực hắn ta, tuỳ tùng kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy vội vàng chặn trước mặt Giai Ninh quận chúa, ngăn cản không cho nàng ấy nhìn cảnh tượng đẫm máu như vậy, mà bản thân cậu bé đã sợ tới mức tái mặt.
Đoan thân vương không quan tâm đ ến mấy thứ này, rút thanh trường kiếm ra khỏi người tuỳ tùng, quay đầu nói với Lý Cảnh Hạo: "Dẫn đường."
"Phụ vương," Giai Ninh quận chúa vội vàng đứng dậy nói: "Nô tài trong nhà ngài giết thì cũng giết rồi, nhưng ở bên ngoài ngài không thể giết người."
Mặc dù, một thân vương như hắn ta có chém Lâm Ngọc Tuyền thì cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng quy lại vẫn là chuyện phiền phức, nếu có người bám lấy chuyện này không buông, không biết Hoàng thượng sẽ nói gì.
338
Hơn nữa nếu làm to chuyện, chuyện của Lâm Ngọc Tuyền và Triệu Thi Nhu bị truyền ra ngoài, người mất mặt là phủ Đoan thân vương bọn họ, cũng làm ô nhục Hoàng thất. Nàng ấy nhìn ra được, Hoàng thượng là một người thích giữ thể diện.
"Bổn vương không giết hắn," Đoan thân vương cười lạnh, "Bổn vương còn cần hắn đối chấp với tiện nhân kia."
Nói rồi, hắn ta sải bước đi ra ngoài, dẫn Lý Cảnh Hạo và mười mấy thị vệ cưỡi ngựa ra khỏi phủ.
Nói đến, vị Đoan thân vương này mới là một công tử bột hàng thật giá thật, từ nhỏ là tiểu công tử bột, bây giờ là lão công tử bột. Ở trên đất phong hắn chính là Vương, cho nên làm chuyện tuỳ tính quen rồi, chưa kể hiện tại đang trong cơn bạo nộ.
Hắn ta quất mạnh roi vào mông ngựa, khiến con ngựa chạy nhanh nhất có thể, còn chuyện có làm người khác kinh sợ hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn ta. Cho nên, nơi hắn ta đi qua đều trở nên nhốn nháo hoảng loạn.
Có người bất bình muốn tiến lên lý luận, nhưng lập tức bị người kéo lại, thấp giọng nói với hắn đó là Đoan thân vương. Những người muốn lên lý luận ngay lập tức tâm như tro tàn.
Lý Cảnh Hạo đi theo phía sau Đoan thân vương, khuôn mặt đỏ bừng, quá mất mặt.
Rất nhanh, đoàn người đã đến chỗ Lâm Ngọc Tuyền ở, Đoan thân vương xuống ngựa, không nói hai lời liền giơ chân đá phăng cửa, sau đó vài người bên trong lập tức ra khỏi phòng.
Lâm Ngọc Tuyền dẫn đầu vừa nhìn thấy Đoan thân vương trong lòng liền kinh hãi, lập tức vén áo bào quỳ xuống đất, "Hạ quan tham kiến Vương gia."
Đoan thân vương đi tới trước mặt hắn ta, giơ chân giẫm lên đầu hắn ta, "Ngươi biết bổn vương?"
Lâm Ngọc Tuyền lúc này mới giật mình, sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh, hắn ta đoán, rất có khả năng sự việc đã bị vạch trần. Hắn ta run rẩy nói: "Nguyên quán của hạ quan ở huyện Dương Xương, thuộc quyền quản hạt trong đất phong của ngài, may mắn gặp qua Vương gia một lần."
"Hừ," Chân Đoan thân vương dùng lực, đá Lâm Ngọc Tuyền xuống đất, sau đó gầm lên: "Mang đi!"
Đoan thân vương phái người trói chặt Lâm Ngọc Tuyền, sau đó đưa người về phủ đệ. Hắn ta không che giấu, cũng không nghĩ tới chuyện che giấu.
Đến phủ đệ, hắn ta lôi Lâm Ngọc Tuyền đi thẳng đến viện của Đoan thân vương phi, sau khi nhìn thấy người, hắn ta trực tiếp ném Lâm Ngọc Tuyền đến trước mặt Đoan thân vương phi, "Vương phi, bổn vương mang dẫn biểu ca của ngươi tới đây, ngươi nói cho bổn vương biết, các ngươi là quan hệ họ hàng gì? Cô biểu? Cữu biểu? Hay là cái gì biểu?"
Đoan thân vương phi cho dù rất biết giả vờ, nhưng lúc này cũng sửng sốt đến mức không thể nói nên lời, nàng ta mở miệng, cuối cùng vẻ mặt bi phẫn nói: "Vương gia đây là có ý gì? Ngài nghe lời mê hoặc của ai? Đến làm khó thần thiếp?"
Liên quan đến thể diện và lợi ích của chính mình, Đoan thân vương luôn rất tỉnh táo. Giờ khắc này Đoan thân vương phi cho dù đẹp như tiên, yếu đuối như nước, hắn ta không cảm chút cảm giác nào.
Chỉ thấy hắn ta hừ lạnh một tiếng nói: "Triệu Thi Nhu, đừng diễn kịch trước mặt bổn vương. Ngươi cho rằng mấy trò hề của ngươi bổn vương không biết sao? Bổn vương chẳng qua là thấy ngươi lấy lòng bổn vương, giống như con hát niệm ca diễn xước, hơn nữa còn khá thú vị, mới nuông chiều ngươi vài phần mà thôi."
Triệu Thi Nhu: "......."
Muốn mắng mẹ nó, nhưng nàng ta nào dám!
"Vương gia, thần thiếp bên ngài nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tình nghĩa mà ngài dành cho thần thiếp đều là giả sao?" Triệu Thi Nhu nước mắt đầy mặt, tận lực hay đổi tình hình hiện tại.
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy." Đoan thân vương không còn kiên nhẫn, liếc nhìn Lâm Ngọc Tuyền đang bị trói chặt trên mặt đất, nói: "Nói, hai người các ngươi là quan hệ gì?"
Lâm Ngọc Tuyền nhắm mắt lại giả chết, Đoan thân vương phi khóc nói: "Vương gia, đây là biểu ca của thần thiếp, chẳng qua là họ hàng xa mà thôi. Vương gia hôm nay rốt cuộc vì cớ gì mà đối xử với thần thiếp như vậy?"
Thấy nàng ta vẫn đang giả vờ, Đoan thân vương hết kiên nhẫn, hắn ta giơ thanh kiếm trong tay lên đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền. Sau đó liền nghe thấy một tiếng la hét, nửa tai phải của Lâm Ngọc Tuyền bị chém rớt, máu tuôn ra như suối.
"A..”
Đoan thân vương phi sợ tới mức ả mặt trắng bệch, lần này nàng ta thật sự kinh sợ. Còn Đoan thân vương lại không hài lòng thanh kiếm trong tay lắm, hắn ta muốn chặt đứt cả tai của Lâm Ngọc Tuyền, nhưng lại chỉ cắt đứt được một nửa. Trong lòng hắn ta nhất thời cảm khái ngày thường không luyện kiếm cho tốt.
Nhưng đây không phải là lúc luyện kiếm, hắn ta hung tợn nhìn Triệu Thi Nhu nói: "Nói, rốt cuộc hắn là ai?"
Triệu Thi Nhu cả mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn nói: "Vương gia muốn thần thiếp nói cái gì? Hắn chỉ là biểu ca của thần thiếp! "
Thấy nàng ta vẫn còn cứng miệng, Đoan thân vương giơ kiếm lên chém về phía Lâm Ngọc Tuyền, lần này tai kia của hắn ta bị thương, nhưng cũng chỉ mất đi một nửa. Đoan thân vương thấy vậy, lông mày nhíu chặt lại.
Hắn ta lại nhìn Triệu Thi Nhu, "Nói hay không."
Triệu Thi Nhu lắc đầu: "Thần thiếp không có gì để nói."
Đoan thân vương nghe xong, giơ kiếm lên lại đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền, lại một tiếng hét vang lên, vai Lâm Ngọc Tuyền bị xuyên thủng.
"Ngươi nói hay không?" Đoan thân vương lại hỏi Triệu Thi Nhu.
Triệu Thi Nhu: "Thiếp không biết nên nói gì."
Đoan thân vương giơ kiếm lên, lại đâm về phía Lâm Ngọc Tuyền.
"Ngươi nói hay không." Hắn hỏi.
Triệu Thi Nhu lắc đầu: "Thiếp không biết nên nói gì."
Đoan thân vương giơ kiếm lên, sau đó Lâm Ngọc Tuyền nằm trong vũng máu, giọng run rẩy nói: "Vương gia, ta nói... ta nói."
Đoan thân vương nhìn xuống hắn ta im lặng, Lâm Ngọc Tuyền sợ hắn ta lại giơ kiếm lên, cho nên vội vàng nói: "Vương gia, tiểu nhân không phải là biểu huynh của vương phi, tiểu nhân..."
Hắn ta r3n rỉ kể chuyện giữa hắn ta và Triệu Thi Nhu, đại khái giống như những gì Giai Ninh quận chúa đã nói trước đó. Nói xong, hắn ta nhắm mắt lại chờ chết. Hắn ta biết mình chết không nghi ngờ, nhưng hắn ta thật sự không muốn trước khi chết phải trải qua cơn đau đớn hết lần này tới lần khác.
Mẹ nó thật sự rất đau.