411
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt uể oải, Tiêu Hoài thu đao lại, nhìn hắn hỏi: "Có biết vấn đề lớn nhất trên người con là gì?"
Tiêu Ngọc Minh mím môi không nói, Tiêu Hoài lạnh lùng nói: "Hành động theo cảm tính."
Tiêu Ngọc Minh càng mím chặt môi, Tiêu Hoài lại nói: "Cũng giống như chuyện giữa ta và mẫu thân con, con đau lòng lo lắng cho mẫu thân ta có thể hiểu, nhưng cho dù như vậy, người có lý trí sẽ không sẽ không ở tình cảnh chưa có bất kỳ bằng chứng nào, không phân biệt phải trái trắng đen đã định tội người khác. Về sau ở trong quân, nếu con còn hành sự như vậy, làm sao khiến người tin phục? Ta thấy con còn chưa nhớ kỹ."
Tiêu Ngọc Minh mím môi trầm lặng một lúc, sau đó hỏi: "Vậy giữa người và nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta không có ngoại thất," Tiêu Hoài kiềm chế tính tình giải thích, "Giữa ta và mẫu thân con có một số vấn đề nhỏ, chúng ta sẽ tự giải quyết, ba huynh muội con không cần nhúng tay vào, các con càng dính líu thì sự việc sẽ càng phức tạp."
Tiêu Ngọc Minh đứng đó không lên tiếng, Tiêu Hoài nói: "Ăn sáng chưa? Cùng đi với ta đến viện mẫu thân con ăn sáng thôi."
Vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh nhanh chóng đi theo. Tiêu Hoài vừa đi vừa nói với hắn: "Trở nên mạnh mẽ hơn là một quá trình đau đớn, bởi vì con cần phải không ngừng thay đổi cải thiện bản thân. Thói quen của con người một khi hình thành rất khó thay đổi, nhưng làm chuyện người khác không thể làm mới có thể thành công."
Tiêu Ngọc Minh vâng một tiếng, hắn biết mình có tật dễ bị kích động, bình thường hắn đã rất kiềm chế rồi. Nhưng buổi sáng mới thức dậy, nghe phụ thân lại không nghỉ ngơi ở Thế An Uyển, nghĩ tới mẫu thân vì sự lạnh nhạt của phụ thân mà đau lòng buồn bã, hắn lại không kiềm chế được tính khí của chính mình.
Nói chuyện một hồi, phụ tử hai người liền đến Thế An Uyển, Tiêu Ngọc Thần cũng đến rồi, đang trò chuyện với Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu trong tiểu hoa sảnh. Thấy Tiêu Hoài đi vào, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đều đứng dậy hành lễ, Tiêu Hoài vẫy tay bảo bọn họ ngồi xuống.
Lúc này, Thuý Vân đi tới, nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, Đường Thư Nghi đứng dậy nói: "Vậy chúng ta đi ăn thôi."
Cả nhà lại di chuyển đến phòng ăn, sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài nói: "Ăn sáng xong, Quốc Công gia dẫn Ngọc Thần đi thăm hai vị sư phụ đi, hôm qua ta đã gửi thiếp thư qua đó rồi, lễ vật cũng đã chuẩn bị xong."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
"Lát nữa ta phái người gửi thiếp thư đến phủ Hướng đại tướng quân, nếu có thể, buổi chiều Quốc Công dẫn Ngọc Minh đến phủ Hướng đại tướng quân luôn."
Tiêu Hoài lại gật đầu: "Được."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, lại nói: "Một lát sau, ta phái người nói với Tiêu Dịch Nguyên bọn họ một tiếng, ngày mai Quốc Công gia gặp mặt bọn họ một chút."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Tiêu Ngọc Thần: "......"
Tiêu Ngọc Minh: "......."
Tiêu Ngọc Châu: "........."
Đây thuộc loại phong cách nói chuyện gì chứ?
Trước đây hai người họ hình như không phải ở chung kiểu vậy!
Còn Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thì phớt lờ sự ngạc nhiên của ba huynh muội, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Ba người cũng động đũa ăn cơm, nhưng ăn cái gì, mùi vị thế nào cũng không rõ, cả tâm trí đều đặt trên người phụ mẫu.
Ăn sáng xong, cả nhà lại cùng nhau đi đến tiểu hoa sảnh. Vừa ngồi xuống, Tiêu Ngọc Thần liền đứng dậy nói với Tiêu Ngọc Châu: "Không phải muội nói có vài vấn đề trong sách muốn hỏi huynh sao, đến phòng muội đi."
Tiêu Ngọc Châu nghe hắn nói vậy thì khẽ sững người, sau đó lập tức đứng dậy nói: "Đúng vậy..... có một vài vấn đề."
Nói rồi con bé quay đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Nhị ca, muốn đi cùng không?"
Tiêu Ngọc Minh nhìn hai người bọn họ, cũng đứng lên, "Vậy chúng ta cùng nhau đi."
Ba huynh muội nói xong, hành lễ với Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài, sau đó đi ra ngoài.
Ba huynh muội rời khỏi tiểu hoa sảnh, sau đó đến phòng của Tiêu Ngọc Châu.
"Đại ca Nhị ca, hai huynh nói giữa và nương xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ngọc Châu mở miệng hỏi trước.
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều lắc đầu, lúc này bọn họ cũng bối rối. Trước đây bọn họ đều cảm thấy, vấn đề giữa hai người hẳn là xuất phát từ phía Tiêu Hoài, hoặc là thân thể cha có vấn đề, hoặc là cha có ngoại thất. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ nghĩ đơn giản quá rồi.
"Ta chưa từng thấy cha nghe lời như vậy." Tiêu Ngọc Minh nói.
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần đều gật đầu, Tiêu Ngọc Thần cũng nói: "Mẫu thân hình như cũng không quan tâm, buổi tối phụ thân có nghỉ ngơi ở Thế An Uyển hay không, hai ngày qua mẫu thân cũng không tỏ ý không vui."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh đều gật đầu đồng ý.
"Và hai người xảy ra chuyện gì?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh không cách nào trả lời được câu hỏi của con bé, trong phòng rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Thần nói: "Nếu như phụ thân mẫu thân đều nói, không cần chúng ta quan tâm, vậy chúng ta cũng đừng xen vào. Lặng lẽ quan sát là được rồi."
Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Trong tiểu hoa sảnh, sau khi ba hài tử ra ngoài, Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân, ba hài tử sắp xem ta thành cừu địch rồi."
Đường Thư Nghi cầm chén lên, nhấp một ngụm trà nói: "Quốc Công gia thông cảm một chút, ngài thay đổi nhiều như vậy, đám hài tử có chút ý kiến là chuyện bình thường."
Câu này vừa thăm dò cũng vừa dẫn lời, Tiêu Hoài cười nói: "Phương diện này ta không bằng phu nhân."
Ý muốn nói kỹ năng diễn xuất của hắn không bằng nàng, Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, "Quốc Công gia muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
Tiêu Hoài nhìn nàng, mỉm cười: "Không phải phu nhân đã giúp ta giải quyết rồi sao?"
Đường Thư Nghi dựa cánh tay vào ghế gấm, nhìn Tiêu Hoài, nói: "Ta giúp ngài, Quốc Công gia cũng nên thể hiện chút thành ý chứ."
"Phu nhân muốn biết cái gì?" Tiêu Hoài hỏi.
"Ta tất nhiên muốn biết mọi thứ, nhưng không biết ngài có thể nói bao nhiêu." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Vậy nói điểm đầu tiên trước, có lẽ ta cũng giống phu nhân."
412
Đường Thư Nghi nghe xong câu này, ngả người ra sau dựa vào ghế gấm. Hành động này tưởng chừng như nàng thay đổi một tư thế thoải mái, nhưng thực chất lại đang phòng bị.
Tiêu Hoài tất nhiên nhìn ra, hắn cầm chén lên nhấp một ngụm trà. Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Đường Thư Nghi, dù sao bí mật này cũng quá lớn, đột nhiên có người biết, trong lòng tất nhiên có đề phòng. Nhưng nhất định phải trải qua bước này.
Căn phòng một mảnh yên tĩnh, Đường Thư Nghi đã nghĩ đến chuyện Tiêu Hoài có thể đoán được nàng đến từ đâu, nhưng khi hắn thật sự nói ra, trong chốc lát nàng vẫn không tự chủ được mà cảm thấy lo lắng.
Ý thức được trạng thái của mình quá căng thẳng, Đường Thư Nghi thả lỏng cơ thể nói: "Đoán đúng rồi, còn gì khác không?"
Tiêu Hoài đặt chén trà trong tay xuống, đang định lên tiếng thì giọng nói của Thuý Vân từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Khang thân vương đến."
"Bảo nó...."
Đường Thư Nghi nói được một nửa, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hoài nói: "Bảo nó chờ ở thư phòng trước đi."
Bên ngoài truyền đến tiếng Thuý Vân nói chuyện với Lý Cảnh Tập, sau đó là tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa.
Ánh mắt Đường Thư Nghi nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Hoài, nàng nói: "Tiêu Dao Vương?"
Tiêu Hoài hơi sững sờ, sau đó mỉm cười nói: "Phu nhân cơ trí."
Đường Thư Nghi ngồi thẳng dậy, sự cảnh giác trên người càng lớn hơn. Bây giờ bên trong thân thể của Tiêu Hoài là linh hồn của Tiêu Dao Vương, rất nhiều hành động khó hiểu của Thái phi đều được giải thích rõ ràng.
"Vương gia bị người sát hại?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài: "Đúng vậy."
"Ai?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Hoài: "Lý Thừa Ý."
Đường Thư Nghi hít sâu một hơi, tên của Hoàng đế còn không phải là Lý Thừa Ý sao. Nàng nhìn khoảng không hư vô một hồi, sau đó nói: "Vương gia nhất định phải trả thù đúng không?"
Tiêu Hoài biết nàng đang đề phòng cái gì, nói: "Cho dù là Tiêu Hoài thật, Lý Thừa Ý sẽ buông tha cho hắn sao?"
Đường Thư Nghi không lên tiếng, Tiêu Hoài tự mình trả lời, hắn nói: "Không thể, Lý Thừa Ý sẽ cố hết sức giết hắn. Đến lúc đó sẽ thế nào? Hắn sẽ làm ra chuyện giống như ta."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, "Những gì ngài nói là hắn vẫn còn sống, nhưng thực tế hắn đã chết. Không có hắn, ta vẫn có thể dạy ba hài tử trở thành tài, có thể khiến phủ Vĩnh Ninh hầu sừng sững không ngã. Nhưng bây giờ ngài đến đây, mọi thứ đều thay đổi."
Tiêu Hoài mím chặt môi không nói, hắn không lên tiếng, Đường Thư Nghi nhìn hắn, gằn từng chữ từng chữ một: "Vương gia, ngài đối với ta và ba hài tử mà nói, là một rắc rối."
Tiêu Hoài tiếp tục trầm mặc không nói, Đường Thư Nghi cũng không nói gì nữa. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trong thân thể Tiêu Hoài lại chứa đựng linh hồn của Tiêu Dao Vương, mà còn là linh hồn Tiêu Dao Vương bị Hoàng đế hại chết.
Nếu là người bình thường, một người không có thù oán với Hoàng đế, nếu hắn không có địch ý với nàng và ba hài tử, nàng còn có thế tiếp nhận, cùng lắm thì sống những ngày tháng nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng Tiêu Dao vương, người có thù oán với Hoàng đế thì khác, hắn chắc chắn sẽ tìm cách báo thù Hoàng đế. Cho dù Hoàng đế hiện tại có bất tài đến đâu, y cũng là Hoàng đế, một Hoàng đế nắm giữ hoàng quyền. Chiến đấu chống lại y, chỉ chút sơ suất thôi thì sẽ chết không chỗ chôn thân.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như thể cả không khí cũng ngưng đọng lại.
Qua một lúc lâu, Tiêu Hoài nói: "Ta hiểu nỗi lo của phu nhân, nhưng ta đã trở thành Tiêu Hoài, không có cách nào thay đổi. Nhưng mà, tai đảm bảo với phu nhân, điều kiện tiên quyết khi ta làm tất cả mọi chuyện chính là sẽ không ảnh hưởng đến phu nhân và ba hài tử. Ta sẽ cố hết sức mình, phấn đấu giành lấy một tương lai tốt hơn cho phu nhân và ba hài tử."
Đối với những lời hắn nói, Đường Thư Nghi lấy trầm mặc làm trả lời. Tiêu Hoài nói rất nghiêm túc, Đường Thư Nghi tin rằng đây có thể là những lời xuất phát từ nội tâm của hắn, nhưng có một từ gọi là bất đắc dĩ, còn có một từ gọi là ngộ thương.
Đang ở bên bờ vực nguy hiểm, không khỏi bị cuốn vào nguy hiểm, cho dù Tiêu Hoài có đưa ra lời bảo đảm lớn đến đâu, Đường Thư Nghi cũng không hoàn toàn an tâm được.
"Bí mật giữa chúng ta, chỉ nên chỉ có hai người chúng ta biết." Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Hoài nói.
Thái phi hẳn là biết Tiêu Hoài này không phải là Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài rất nghiêm túc nhìn nàng nói: "Đương nhiên, sẽ không có người thứ ba nào biết bí mật của phu nhân."
"Ta tin Vương gia." Đường Thư Nghi nói.
Tiêu Hoài chắp tay, "Cảm tạ phu nhân tín nhiệm."
"Quốc Công gia cùng Ngọc Thần đi bái phòng sư phụ của nó trước đi." Đường Thư Nghi lại nói.
"Được." Tiêu Hoài đứng dậy gật đầu với Đường Thư Nghi, sau đó bước ra ngoài.
Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, thở dài bất lực. Giống như Tiêu Hoài đã nói, hắn đã là Tiêu Hoài rồi, không có cách nào thay đổi. Hơn nữa thân phận của hai người bọn họ, không muốn trói buộc thì cũng phải trói buộc, trừ phi nàng thật sự muốn hoà ly. Nhưng có ba hài tử, nếu không đến bước vạn bất đắc dĩ nàng sẽ không làm như vậy.
Thật ra, cho dù Tiêu Dao vương không trở thành Tiêu Hoài, cho dù trên thế giới này cũng không có người tên Tiêu Hoài này nữa, cả nhà bọn họ cũng phải chống lại Hoàng đế. Giống như lúc trước, Hoàng đế đã có ý tưởng g iết chết Tiêu Ngọc Minh.
Những lời nàng vừa nói với Tiêu Hoài, chẳng qua chỉ là muốn tiên hạ thủ vi cường, muốn chiếm thế chủ động trong cuộc thương lượng mà thôi. Chỉ là không ngờ tới, Tiêu Hoài căn bản không hề có ý định mặc cả với nàng.