417
Hàng vạn mẫu đất cùng với vàng bạc châu báu gần như đếm không hết, đây như đánh sâu vào Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh, làm cho bọn họ ngược lại không dám nhận.
Đường Thư Nghi xua tay bảo Tiêu Dịch Nguyên ngồi xuống, lại nói: "Đây là tâm ý của ta và Quốc Công gia, sau này chúng ta đều là người một nhà, mọi người cũng đừng từ chối. Ta nghe nói mọi người còn chưa phân gia, những thứ này mọi người muốn xử lý như thế nào, ta và Quốc Công gia sẽ không tham gia."
"Cái này....."
"Cái này......."
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh không biết phải làm sao, Tiêu Hoài thấy vậy liền nói: "Nhận lấy đi."
Hắn lên tiếng, Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh cũng không nói gì nữa.
Tiếp theo nói về những chuyện bình thường trong nhà, Tiêu Thành Minh cũng không nhắc đến vấn đề của vị thê tử trước của lão Hầu gia, Đường Thư Nghi tất nhiên cũng không nhắc tới. Hơn nữa, những gì cần nói lần trước đã nói hết rồi.
Giữa chừng, Tiêu Hoài gọi Tiêu Dịch Nguyên đến thư phòng tán gẫu một lúc. Theo hắn thấy, nhà này, người quyết định chủ chốt là Tiêu Dịch Nguyên. Về sau bọn họ có mang đến phiền phức lớn cho phủ Quốc Công hay không, chủ yếu phụ thuộc vào phẩm hạnh của Tiêu Dịch Nguyên như thế nào.
Hai người trò chuyện một lúc, Tiêu Hoài hiểu vì sao Đường Thư Nghi lại muốn đưa một khoản tiền tài lớn như vậy cho Tiêu Dịch Nguyên. Bởi vì, chỉ dựa vào Tiêu Dịch Nguyên này thôi cũng đủ đáng giá rồi.
Phương diện kiến thức mặc dù không thể nói là uyên bác, nhưng rất vững chắc. Chủ yếu là tâm tính và tâm trí rất mạnh mẽ, biết mình muốn cái gì, cũng biết chính mình có thể muốn cái gì, hơn nữa hắn biết làm sao đạt được thứ mình muốn. Một người như vậy, nếu cho hắn chút tài nguyên, thành tựu sau này sẽ không hề nhỏ. Nếu lợi dụng tốt, sẽ trở thành trợ giúp đắc lực của bọn họ.
Hắn cũng không cảm thấy, việc lợi dụng Tiêu Dịch Nguyên có gì sai. Mặc dù nói bọn họ là người một nhà, nhưng thực ra đều là kẻ xa lạ, không có cảm tình gì để nói. Hơn nữa, hắn sau này có ý tưởng lợi dụng Tiêu Dịch Nguyên, mà Tiêu Dịch Nguyên hiện tại liền muốn lợi dụng phủ Quốc Công.
Nói trắng ra, bọn họ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng mặt ngoài vẫn phải nói chuyện tình nghĩa. Tiêu Dịch Nguyên cũng là một người thông minh, biết tiến biết lui, cho nên hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Buổi trưa đại gia đình cùng nhau ăn cơm, ăn xong Tiêu Dịch Nguyên bọn họ rời đi. Ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần cũng nhanh chóng rời đi, trong sảnh đường chỉ còn lại Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài. Đường Thư Nghi đối với chuyện này không biết nên khóc hay nên cười, nhưng ba hài tử là có ý tốt, nàng không thể nói gì.
"Hôm qua Quốc Công gia và Hướng đại tướng quân hẳn là trò chuyện vui vẻ nhỉ?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Hoài gật đầu: "Lý Thừa Ý bây giờ toàn tâm toàn ý muốn xử lý ta, nếu ta bị xử lý, người tiếp theo chính là hắn. Thiên Hà hắn cũng phải lo trước tính sau."
Đường Thư Nghi nghe xong nói: "Hoàng đế không sợ lỡ như lại xảy ra chiến sự, không còn ai để dùng sao?"
Tiêu Hoài cười lạnh: "Bây giờ Nhu Lợi quốc đã bị chiếm, ít nhất trong vòng mười năm nữa Tây Bắc sẽ không có chiến sự. Nam Cương nơi lúc trước Hướng Thiên Hà vẫn luôn đóng giữ, cũng được hắn bình định rồi, cũng ít nhất mười năm nữa không có chiến sự. Lý Thừa Ý hẳn là cảm thấy, hắn có thể trong vòng mười năm này, bồi dưỡng người mới."
Đường Thư Nghi cảm thấy cạn lời, chẳng lẽ sau này bồi dưỡng ra người mới, có công lao quyền hành, y lại tiếp tục giết sao? Vị Hoàng đế hiện tại, chỉ biết sau lưng hại người.
"Ánh mắt của tiên hoàng đúng là chẳng ra làm sao, vị Hoàng đế này của chúng ta làm việc chỉ biết âm thầm dùng thủ đoạn nhỏ, thật sự khiến người khinh thường." Nàng nói.
Tiêu Hoài mỉm cười: "Y trước giờ vẫn luôn như vậy, hơn nữa rất biết ngụy trang. Khi y còn chưa thành Hoàng đế thì còn nguỵ trang giỏi hơn bây giờ, chỉ cần là chuyện tiên hoàng không thích, y tuyệt đối không làm. Tiên hoàng không thích ăn thịt, y cũng học theo ăn chay. Nhưng y rất thích ăn thịt, hơn nữa thịt càng béo càng tốt.”
“Có một lần, tiên hoàng muốn khảo nghiệm y, bảo y ở ngự thư phòng cùng tiên hoàng phê duyệt tấu chương, suốt nửa tháng để y ăn ngủ ở ngự thư phòng.Y muốn biểu hiện, khăng khăng không ăn thịt, nhưng kiên trì được bày ngày liền kiên trì không nổi nữa, y không nhịn được đến phòng ăn trộm ăn thịt.”
“Kết quả là, tiên hoàng không có chuyện gì liền đi tản bộ, tản bộ đến phòng ăn, vừa hay gặp phải y đang há to miệng ăn thịt. Lúc đó y bị tiên hoàng dọa sợ hồn muốn bay lên trời, một miếng thịt bị mắc kẹt trong cổ họng, suýt nữa bị nghẹn chết."
Đường Thư Nghi nghĩ đến hình ảnh Hoàng đế suýt chút nữa bị nghẹn thịt đến chết, ha ha ha cười hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Hoài thấy nàng cười đến rạng rỡ, trên mặt cũng nở nụ cười, nói: "Tiên hoàng hào phóng, cũng không tính toán chuyện này với y."
"Quốc Công gia làm sao biết rõ như vậy?" Đường Thư Nghi lại hỏi.
Tiêu Hoài mỉm cười không nói gì, Đường Thư Nghi nhìn biểu tình của hắn liền biết bên trong có nội tình, liền nói: "Tiên hoàng chẳng lẽ là do Vương gia dẫn đến sao?"
Tiêu Hoài quay đầu nhìn nàng, "Phu nhân thông minh."
Đường Thư Nghi lại mỉm cười: "Vương gia cũng quá xấu rồi."
Tiêu Hoài mỉm cười, cầm chén lên uống trà, hắn lúc đó chỉ là nhìn không quen bộ dáng giả bộ của Lý Thừa Ý mà thôi.
418
Uống vài ngụm trà, hắn nói: "Tiên hoàng lúc đó cũng không quá hài lòng với Lý Thừa Ý, cảm thấy y có thể thủ thành, nhưng không thể làm Đại Càn đi xa hơn. Nhưng khi đó hoàng trữ tranh giành rất khốc liệt, Lý Thừa Ý lại rất biết cách giở thủ đoạn sau lưng, hơn nữa trước giờ rất biết giả vờ, không ít đại thần trong triều đều về phe y, cuối cùng tiên hoàng cũng chỉ có thể chọn y."
"Tiên hoàng liệu từng muốn chọn Vương gia?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi, nghe nói lúc đó tiên hoàng rất chiều chuộng hắn.
Tiêu Hoài thở dài một hơi, "Tiên hoàng hỏi ta, nhưng ta đã quen lười biếng, làm không nổi chuyện đi sớm về tối, phê duyệt tấu chương. Ta sợ mình về sau sẽ trở thành hôn quân, nên không đồng ý."
Hắn nói lời này chỉ muốn trêu ghẹo, Đường Thư Nghi không nhịn được bật cười. Không thể không nói, ở cùng người này đúng là rất thoải mái.
Hai người lại trò chuyện một lúc, sau đó một người quay lại thư phòng, người kia trở lại Thế An Uyển.
Mà nơi ở của Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh cũng ở đó, lúc này Trường Phong đang báo cáo: "Lúc Quốc Công gia và phu nhân đang nói chuyện, sảnh đường không cho ai tới gần, Thuý Vân và tuỳ tùng của Quốc Công gia đứng canh ngoài cửa. Tuy nhiên, nô tài nhìn thấy khi Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đi ra, trên mặt đều mang theo ý cười, hẳn là nói chuyện rất vui vẻ."
Tiêu Ngọc Thần xua tay bảo hắn ra ngoài, sau đó liền nghe Tiêu Ngọc Minh nói: "Đệ đã nói rồi, chắc chắn là cha chọc mẫu thân tức giận, nương đang trừng phạt cha. Nhìn xem, bây giờ sắp ổn rồi."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ suy đoán của hắn, nhưng bây giờ cũng chỉ có lý do này mới giải thích được. Nhưng cho dù thế nào, hai người rõ ràng đã tốt hơn hai ngày trước, đây là chuyện tốt.
Huynh muội bọn họ, cũng vì phụ mẫu mà lo lắng không yên.
.....................
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh trở về chỗ ở của mình, cả nhà ngồi trong sảnh đường, không lâu sau tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên - Lục thị cũng đến. Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh nhìn thấy bà ấy, vẻ mặt đều mang vẻ khó xử. Từ góc độ của họ, bọn họ tất nhiên muốn muốn tranh giành càng nhiều lợi ích cho Lục thị. Nhưng tình hình thực tế là, bọn họ không có cách nào.
"Đại tẩu, tẩu xem đi." Tiêu Thành Minh đưa sổ sách nhận được từ chỗ của Đường Thư Nghi cho Lục thị.
Lục thị nhận lấy rồi mở ra xem, thấy bên hàng chữ chi chít bên trong, bà ấy mỉm cười nói: "Ta cũng không biết chữ, các ngươi nói đi."
Tiêu Thành Minh liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, Tiêu Dịch Nguyên trầm mặc một lát, nói: "Lúc nãy bọn cháu đến phủ Quốc Công, đây là những thứ mà Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân phân cho chúng ta, bên trong có...."
Tiêu Dịch Nguyên giải thích đại khái những đồ vật ở bên trong, Lục thị sững sờ một lúc rồi mới nói: "Cái này....Này cũng nhiều quá rồi phải không?"
"Sau khi đại ca qua đời, nhà họ cũng đã phân gia một lần. Lúc đó gia sản của đại ca phân cho thứ tử của đại ca một ít, những thứ này đề để lại cho Quốc Công gia. Quốc Công gia bọn họ đều đưa hết cho chúng ta.” Tiêu Thành Minh nói.
Lục thị nhất thời không biết nên nói gì, lúc này bà ấy vừa kích động vừa đau lòng. Lúc này, mẫu thân của Tiêu Dịch Nguyên - Đào thị nói: "Trong phủ Quốc CCông còn nhiều thứ tốt lắm, chỉ riêng những thứ lần trước Hoàng thượng ban thưởng cho Quốc Công gia, nói không chừng còn nhiều hơn đám này."
"Câm miệng." Phụ thân Tiêu Dịch Nguyên - Tiêu Đại Dũng mắng nàng ta nói: "Cho dù Hoàng đế ban thưởng bao nhiêu, cũng là người ta đổi lấy, liên quan gì đến chúng ta?"
"Đại Dũng nói đúng." Lục thị thở dài một hơi, nói: "Người ta đã cho đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước, nhà chúng ta còn không có cơm mà ăn à?"
"Con... Con chỉ nói một chút mà thôi.” Đào thị nói.
Lục Thị nhìn nàng ta thật sâu, nhi tức phụ này tham lam tiền bạc lại không hiểu đạo lý, nhưng mà lá gan không to, chính bà ấy và nhi tử đều có thể trị được nàng ta.
"Các ngươi không cần cảm thấy ta chịu oan ức," Lục thị nói, "Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đều là những người phúc hậu, sau này phải sống hoà thuận với bọn họ. Còn về phần ta chết rồi chôn cất ở đâu... ta đã nghĩ kỹ rồi, ta thủ cha nương, các ngươi chôn ta cùng với cha nương là được rồi."
Bà ấy gả vào Tiêu gia chưa được hai năm, Tiêu Thành Côn tòng quân, sau đó hai người chưa bao giờ gặp lại nhau, đến bây giờ bọn họ lại âm dương cách biệt. Thật ra, ở trong lòng bà ấy, người tên Tiêu Thành Côn này từ lâu đã mơ hồ không nhớ nổi bóng dáng, mấy chục năm trôi qua, cũng không nói ra có tình cảm gì.
Tuy nhiên, cha mẹ chồng đối xử với bà ấy rất tốt, tình cảm giữa bà ấy và cha mẹ chồng ngược lại còn sâu đậm hơn với Tiêu Thành Côn rất nhiều. Cho nên, sau khi chết, so với việc chôn cùng Tiêu Thừa Côn, còn không bằng thủ cha mẹ chồng.
"Cái này.... Này làm sao có thể được?” Tiêu Thành Minh nói.
Lục thị xua xua tay, "Chết rồi ở chung với ông ấy, còn không tự tại bằng ở chung với cha nương, cứ quyết định như vậy đi."
Bà ấy nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Nói suy nghĩ của ta cho Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân biết."
Tiêu Dịch Nguyên mím môi nói, "Vâng."
Lục thị mỉm cười, sau đó nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Cây lớn phân nhánh, bên phía phủ Quốc Công đã phân gia, chúng ta cũng nên phân gia thôi."
Khi khó khăn, cả nhà gắn kết với nhau, nỗ lực sưởi ấm cho nhau. Nhưng khi cuộc sống tốt hơn, tiền tài nhiều hơn thì cũng xuất hiện không ít rắc rối, không bằng bây giờ liền phân gia.
Tiêu Thành Minh cũng hiểu được đạo lý này, nói: "Được, vậy thì phân đi."
"Phân chia như thế nào, Nhị thúc ngươi thương lượng với Dịch Nguyên là được." Lục thị lại nói.
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu.