Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 481-482

481

Lúc này Thúy Vân mang một chiếc khăn tới, Đường Thư Nghi đưa tay cầm lấy, sau đó bắt đầu giúp hắn lau tóc. Lại nói chuyện này cũng kỳ quái, hai người cũng chỉ mới phát triển nhanh hơn một chút, sao hiện tại lại bỗng nhiên có cảm giác như hai phu thê già với nhau vậy, tiến triển thế này thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Thư Nghi lại hỏi.

Được nữ tử mình thích hầu hạ, Tiêu Hoài vô cùng hưởng thụ, cơn tức giận vừa rồi tan thành mây khói, hắn nói: "Một tỳ nữ trong viện của nàng đến chỗ ta, nói rằng nàng sai nàng ta đưa thuốc an thần tới cho ta, nhân lúc ta đang tắm rửa mà chui lên giường ta."

Đường Thư Nghi nghe xong lời này của hắn, sắc mặt lập tức trầm xuống, động tác lau tóc cũng dừng lại. Tiêu Hoài quay đầu lại nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, lập tức nói: "Y phục của ta không chỉnh tề là vì ta vừa mới tắm rửa xong, ta với nàng ta không có gì với nhau đâu."

"Xì."

Vốn chuyện này khiến tâm tình Đường Thư Nghi vô cùng không tốt, hiện tại lại bị lời này của hắn chọc cười. Nàng cất cao giọng nói: "Người đâu."

Thúy Vân Thúy Trúc lập tức đi đến, nàng lại nói: "Thúy Vân, ngươi đi qua thư phòng nhìn thử xem, là ai giả danh của ta để tặng thuốc cho Quốc công gia."

Thúy Vân Thúy Trúc vừa nghe như thế, lập tức kinh hoàng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đi ra ngoài. Ra bên ngoài, Thúy Trúc hỏi: "Là ai vậy?"

Thúy Vân hừ một tiếng: "Chắc chắn là tiện tỳ Thanh Linh kia, lúc trước ta thấy nàng ta lén nhìn trộm Quốc công gia vài lần."

Nói xong, nàng ấy nhanh chóng đi ra khỏi viện, phía sau còn có mấy bà tử to lớn đi theo, chỉ chốc lát sau đã đi tới sân viện thư phòng. Gã canh cửa nhận ra nàng ấy là đại nha hoàn bên người phu nhân, nhưng vẫn tra hỏi một phen.

Chuyện xảy ra lúc nãy bọn họ đều đã biết, hiện tại cho dù là một con ruồi con bọ lạ mặt tiến vào, bọn họ cũng phải tra xét kỹ. Thúy Vân biết đây là trách nhiệm của bọn họ, nàng ấy kiên nhẫn đáp từng câu, sau đó vào sân.

Chỉ thấy có một nữ nhân mặc một chiếc yếm mà quần trong mỏng manh đang nằm trên mặt đất, nàng ấy đến gần nhìn, quả nhiên là Thanh Linh. Có mấy gã sai vặt đứng cách đó không xa, mặc áo bông, xoa xoa tay nhìn Thanh Linh.

Vài tên gã sai vặt nhận ra Thúy Vân, nhìn thấy nàng ấy đến đây, bọn họ vội vàng tới chào hỏi: "Thúy Vân cô nương."

Thúy Vân nở nụ cười nhìn bọn họ, nói: "Vất vả cho các vị rồi."

Mấy gã sai vặt vội nói là chuyện nên làm, Thúy Vân quay đầu, gương mặt nghiêm nghị từ trên cao nhìn xuống Thanh Linh bị lạnh đến mức gần ngất đi: "Ngươi đúng thật là có bản lĩnh."

Thanh Linh nghe thấy âm thanh của nàng ấy, gian nan chống thân thể lết đến bên cạnh Thúy Vân, lạnh run nói: "Thúy... Thúy Vân tỷ... tỷ, ta biết sai rồi, tỷ nói phu nhân tha cho ta một lần đi."

Nàng ta thật sự biết sai rồi. Lúc trước nàng ta thấy Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi vẫn không ở cùng phòng với nhau, biết khẳng định giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó, từ từ nàng ta nảy sinh một số suy nghĩ, cảm thấy có thể làm được, nếu hiện tại thừa cơ leo lên giường, nói không chừng có thể trở thành di nương, nàng ta coi như đổi đời.

Lúc trước mặc dù nàng ta có ý nghĩ như thế, nhưng một là không dám, hai là không tìm thấy cơ hội. Thư phòng của Tiêu Hoài quá khó vô, nhưng nàng ta quan sát nhiều ngày nay, quan hệ của Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đã dần hòa hợp trở lại, nếu nàng ta còn không hành động, chờ đến khi Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi hòa hảo, nàng ta sẽ không có cơ hội nữa.

Cho nên hôm nay nàng ta mới sắc thuốc an thần, hơn nữa còn bỏ vào trong đó ít thuốc trợ hứng, nghĩ đến nếu chuyện hôm nay thành công, ngày mai nàng ta có thể vụt bay lên cành cao.

Nhưng nàng ta lại không ngờ tới Tiêu Hoài không uống chén thuốc ngay lập tức, càng không ngờ Tiêu Hoài nhìn thấy bộ dáng của nàng ta nằm ở trên giường hắn như thế mà lại có thể thờ ơ, hơn nữa còn nhẫn tâm ném nàng ta ra ngoài sân, chịu cái rét lạnh này, hiện tại nàng ta sắp bị lạnh chết rồi.

Đối với lời cầu tình của nàng ta, Thúy Vân hiển nhiên không chút động lòng, nếu chuyện hôm nay của nàng ta thành công, hai chủ tử đoán chừng càng khó lòng hòa hợp với nhau.

"Mang người đi." Thúy Vân nói với mấy bà tử ở phía sau.

Nghe thấy lời nàng ấy, mấy bà tử cao lớn thô kệch đi qua kéo Thanh Linh nằm trên mặt đất ra ngoài, Thanh Linh khóc lóc thảm thiết, nhưng nào có ai để ý chứ.

Bên Thế An Uyển, Đường Thư Nghi giúp Tiêu Hoài lau tóc, lại sai người cầm lò sưởi lại đây, giúp hắn làm khô tóc. Tiêu Hoài nhìn nàng bận rộn vì mình, trong lòng không nhịn được cảm thán cuộc sống có thê tử quả thật khác biệt.

Chờ sau khi Đường Thư Nghi dùng dây buộc tóc vấn tóc cho hắn xong, hắn ôm người vào lồ ng ngực, nói: "Ta chuyển tới đây ở đây, đỡ cho có người nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của ta."

Đường Thư Nghi cười cười, vân vê áo hắn, thật sự là tiếp xúc càng nhiều nàng càng phát hiện da mặt nam nhân này không phải dày bình thường, cái gì cũng có thể nói được.

Tay nàng xoa cằm hắn, nói: "Vậy ta nói trước, đã làm người của ta rồi thì không được đụng chạm vào nữ nhân khác, cho dù là tình huống gì cũng không thể."

Tiêu Hoài cười khẽ, cúi đầu, môi chạm vào bên tai nàng, nói: "Mọi chuyện ta đều nghe phu nhân."

Đường Thư Nghi chôn đầu vào lồ ng ngực hắn, nhoẻn miệng cười, một lát sau nàng nói: "Chàng như thế... Ta thật sự rất thích."

Tiêu Hoài cúi đầu, môi chạm môi, nói: "Ta sẽ tiếp tục cố gắng."

Đường Thư Nghi bị hắn trêu chọc đến mức tâm tình rối loạn, mở miệng chủ động hôn hắn, cho đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, hai người đang ôm nhau mới ổn định lại hơi thở. Một lúc sau, Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói: "Trong ngăn tủ có đệm có chăn, chàng cầm ra nằm ở trên giường nhỏ đi."

Tiêu Hoài: "..."

Đến cỡ này rồi mà vẫn không cho lên giường sao?

Đường Thư Nghi nhìn biểu tình ủy khuất của hắn, nàng hôn môi hắn một cái, nói: "Ngọc Châu còn đang ở đây đây này."

Nói xong, nàng đẩy người ra ngoài, Tiêu Hoài đành nhận mệnh đi đến tủ lấy đệm và chăn. Đây là cái bất tiện của thời cổ đại, buổi tối tắm rửa sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, hết người tới đưa nước đổi nước rồi còn nhiều thứ khác.

482

Đường Thư Nghi ra khỏi phòng ngủ, thấy Thúy Vân và Thúy Trúc đều đang canh giữ ở bên ngoài. Khi nhìn thấy nàng đi ra, Thúy Vân lập tức báo lại chuyện của Thanh Linh, Đường Thư Nghi thản nhiên ừ một tiếng: "Nàng ta chắc là con của hạ nhân nào đúng không?"

"Đúng vậy, nương của nàng ta là quản sự phòng bếp." Thúy Vân nói.

Đường Thư Nghi đi đến ngồi xuống chiếc ghế quý phi bằng gấm trong Tiểu Hoa Thính: "Đi gọi nương của nàng ta tới đây, hơn nữa kêu mọi người ở trong viện tập hợp lại đây."

Thúy Trúc Thúy Vân đáp lời rồi đi ra ngoài, tiểu nha hoàn bưng một chén nước trà đặt vào tay nàng, thần sắc khẩn trương hơn bình thường rất nhiều. Đường Thư Nghi không để ý đến, hạ nhân ở thời cổ đại không giống như nhân viên công ty hợp đồng ở hiện đại, cách một đoạn thời gian phải thể hiện cho bọn họ thấy một chút uy nghiêm của chủ tử.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương mang theo từng chiếc dao nhỏ như cắt, mấy chục người đang đứng ở giữa sân, đều đang xoa xoa cổ tay, nhìn Thanh Linh mặc một chiếc áo yếm và quần trong mỏng đang quỳ gối ở phía trước. Tình huống này không cần hỏi cũng biết là chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả mọi người đều biết quốc công phu nhân đang ngồi trong Tiểu Hoa Thính, nên cũng không dám nghị luận, nhưng trong lòng đều đang thầm nói lá gan Thanh Linh không phải lớn bình thường. Tuy phu nhân nhà bọn họ xưa nay không đối xử quá khắc nghiệt với hạ nhân, nhưng nhìn phong cách hành sự thường ngày của nàng thì cũng biết không phải là một người nhân từ.

"Phu... nhân, phu nhân... Nô tỳ... biết.... nô tỳ sai rồi.... cầu... cầu xin ngài.... tha cho nô tỳ.... một mạng đi." Thanh Linh quỳ trên mặt đất, nhưng không có âm thanh đáp lại nàng. Từ xưa đến nay có rất nhiều người vì muốn trèo cao mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng đi đôi với nó sẽ có nguy hiểm, nếu thất bại thì đều phải gánh lấy hậu quả.

Một lát sau, một vài người bước vào trong viện, có cả nam lẫn nữ, mấy người vừa tiến vào đã lập tức quỳ trên mặt đất, trong đó còn có một bà tử dáng người mập mạp trông khoảng bốn mươi tuổi, bà ta đi đến trước mặt Thanh Linh, nâng tay cho nàng ta mấy cái tát, miệng mắng: "Đồ không biết tốt xấu, phu nhân đối xử với chúng ta tốt như vậy, vậy mà ngươi dám làm ra loại chuyện như thế này! Ta đánh chết ngươi!"

Nói xong, bà ta lại tát thêm mấy cái lên mặt Thanh Linh, Thúy Vân đứng ở bên cạnh thấy bà ta đánh cũng đã đủ rồi, nói: "Được rồi."

Bà tử vội vàng thu tay, quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói: "Phu nhân, là do nô tỳ dạy đứa nhỏ không tốt, để nó làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế này, nó sống hay chết đều mặc cho phu nhân xử trí."

Đường Thư Nghi nghe thấy lời nói của bà ta, nàng vẫn không lên tiếng, chỉ từ từ ngồi đó nhấp một ngụm trà, không khí trong viện là một mảnh im lặng, chỉ có tiếng gió lạnh thấu xương thổi vù vù.

Tiêu Hoài đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, không nhịn được mà cười khẽ. Phu nhân nhà hắn thật biết khống chế lòng người, sự trầm mặc này chứa áp lực rất lớn mang theo uy hiếp cho người khác, so với kêu đánh kêu giết còn có hiệu quả chấn nhiếp hơn gấp vạn lần, bởi vì đối với những thứ không biết, con người đều mang theo vẻ không yên và sợ hãi.

Từng giây từng phút trôi qua, Thanh Linh quỳ ở bên ngoài đã sớm không chống đỡ nổi nữa mà chết ngất đi. Đường Thư Nghi lúc này đứng dậy, nói với Triệu quản gia ở bên ngoài: "Bán hết toàn bộ."

Toàn bộ, tất nhiên không phải chỉ một mình Thanh Linh.

"Không... Phu nhân... Phu nhân, người tha cho chúng ta đi."

"Phu nhân, chúng ta bị liên lụy mà."

......

Cha nương huynh đệ của Thanh Linh bắt đầu lớn tiếng kêu khóc, Triệu quản gia thấy thế vội vàng nói: "Bịt miệng bọn chúng lại!"

Mấy gã sai vặt và bà tử tiến lên, bịt hết miệng người nhà bọn họ, sau đó kéo bọn họ ra bên ngoài. Thủy Trúc nhìn những người khác trong viện, nói: "Phu nhân đối xử với chúng ta như thế nào, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, mọi người có thể thấy được kết quả của gia đình Thanh Linh, về sau trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ cho cẩn thận, liệu các ngươi có gánh được hậu quả hay không. Được rồi, tất cả giải tán đi."

Tất cả mọi người yên lặng quay về vị trí của mình, người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, có nhiệm vụ thì tiếp tục làm nhiệm vụ, nhưng trong lòng dây cung đang căng chặt. Phu nhân làm việc quả thật vô cùng quả quyết, thật khiến cho người khác sợ hãi.

Bên này, Đường Thư Nghi trở về phòng ngủ, chỉ thấy Tiêu Hoài đang ngồi trên chiếc giường nhỏ để đọc sách, khi nhìn thấy nàng bước vào, hắn buông cuốn sách trong tay xuống, nói: "Đã xử lý xong rồi sao?"

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, đi qua ngồi bên mép giường: "Đã bán hết cả nhà nàng ta."

Tiêu Hoài đặt cuốn sách cầm trong tay xuống bên người: "Phu nhân làm việc thật quyết đoán."

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn hắn một cái, cời giày rồi lên giường: "Ngủ đi."

Nàng thả màn xuống, Tiêu Hoài nhìn chiếc giường lớn bên kia chiều rộng khoản hai thước, lại nhìn lại chiếc giường nhỏ dưới thân mình chỉ rộng có một thước, bỗng nhiên cảm thấy những thứ như giường nhỏ này thật không nên tồn tại.

Trong phòng đang đốt mấy chậu than, đương nhiên là không lạnh, hắn cởi áo khoác rồi nói: "Buổi tối ngủ phu nhân vẫn thắp đèn sao?"

Đường Thư Nghi: "Không thắp."

Tiêu Hoài đi qua tắt đèn, trong nháy mắt trong phòng là một mảnh tối om, hắn đi đến nằm xuống chiếc giường nhỏ chật hẹp, nói với chiếc giường lớn bên kia: "Phu nhân ngủ ngon."

Đường Thư Nghi muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Ngủ ngon."

Nàng có thể nghĩ đến chắc chắn Tiêu Hoài không ngủ được, thật ra nàng cũng không ngủ được, đã sống một mình một người vài chục năm rồi, bỗng nhiên bây giờ có một nam nhân nằm cùng phòng với mình mà ngủ, có thể ngủ được mới là lạ. Nhưng không ngủ được cũng phải ngủ, nàng nhắm mắt lại đếm cừu, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất