485
Vu Dũng Chí đương nhiên không quan tâm đ ến ánh mắt của hắn, sáp lại gần Thuý Trúc giúp nàng ấy làm việc. Qua một lúc, Thuý Trúc nhìn canh giờ, lại nhìn về phía tẩm thất, sau đó nhỏ giọng nói với Thuý Vân: "Đến giờ dậy rồi, có cần gọi chủ tử dậy không?"
Thuý Vân cũng chưa biết nên làm thế nào, tối hôm qua hai vị chủ tử lăn qua lăn lại bao lâu, những hạ nhân thiếp thân như bọn họ đều biết, nghĩ đến phu nhân nhất định mệt mỏi, hẳn là nên để phu nhân ngủ thêm một lúc. Nhưng hôm nay còn phải vào cung tham gia cung yến, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa, nói không chừng lát nữa ba vị tiểu chủ tử cũng qua đây.
"Chờ thêm một chút nữa đi." Thuý Vân suy nghĩ một rồi nói.
Thuý Trúc gật đầu, lúc này Vu Dũng Chí nói bên cạnh: "Yên tâm đi, chủ soái biết khống chế thời gian."
Với sự hiểu biết của hắn về chủ soái, với thể lực kia của chủ soái nhà hắn, cho dù có lăn lộn cả tối, ngày hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ. Bây giờ vẫn chưa ngủ dậy, phỏng chừng là đang nằm trong ôn hương nhuyễn ngọc chưa muốn dậy.
Không thể không nói, Vu Dũng Chí đúng là rất hiểu Tiêu Hoài, giờ khắc này hắn đang nằm nghiêng người, nhìn mỹ nhân trong ngực, lại vén rèm giường lên nhìn canh giờ, cảm thấy đã tới giờ rồi, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường. Lấy một bộ y phục từ trong tủ ra mặc lên người, sau đó đi ra ngoài.
Thuý Trúc Thuý Vân thấy hắn nhanh chóng hành lễ, Tiêu Hoài xua tay, sau đó dẫn hai tuỳ tùng của mình đến sân luyện võ. Thuý Trúc Thuý Vân đợi hắn đi rồi liền vào tẩm thất, nhìn thấy Đường Thư Nghi đang ngồi trên giường.
Hai người hành lễ, tiến lên hầu hạ nàng rời giường. Trong lúc thay y phục, nhìn thấy những vết tích ái muội trên người nàng, cả hai đều đỏ mặt, Đường Thư Nghi cũng khá xấu hổ. Nhưng loại chuyện này vẫn phải từ từ thích ứng. Được người hầu hạ quen rồi, cũng không thể bảo người ta sau này không hầu hạ nữa.
Nàng tắm rửa thay quần áo gần xong, Tiêu Hoài đã trở lại. Hắn trực tiếp tự mình tắm rửa trong tịnh thất, sau đó trở về thay y phục. Đường Thư Nghi phất phất tay để Thuý Trúc Thuý Vân đi ra ngoài, nàng đi tới giúp hắn thay y phục. Hai người họ coi như là tân hôn, bất cứ mọi chuyện mà hai người cùng làm đều mang theo ý vị ngọt ngào.
Hai người sắp xếp xong thì cùng nhau đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu đã ở bên ngoài tiểu hoa sảnh. Tối hôm qua Tiêu Ngọc Minh ở trong đại doanh ngoài thành không trở về.
"Tối qua con có ngủ ngon không?" Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu gật đầu: "Con ngủ ngon."
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, nói với Tiêu Ngọc Thần: "Hôm nay ở cung yến nhất định sẽ gặp mặt Giai Ninh và đệ đệ của nàng ấy, con chiếu cố đệ đệ Giai Ninh nhiều một chút."
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: "Nhi tử biết."
Nói chuyện một lúc, người một nhà cùng đi đến nhà ăn dùng cơm. Vừa ăn xong, Triệu quản gia dẫn theo một quản sự của phủ Đường Quốc Công đi tới. Quản sự kia hành lễ nói: "Quốc Công gia nói, lát nữa đi cùng cô nãi nãi các ngài đến dự cung yến."
Quốc Công gia mà hắn nhắc đến tất nhiên là chỉ Đường Quốc Công.
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Lát nữa chúng ta cùng đến phủ Đường Quốc Công."
"Vâng."
Quản sự hành lễ rồi rời đi, Đường Thư Nghi bọn họ ăn xong rồi thu thập một phen, sau đó cùng nhau đi đến phủ Đường Quốc Công. Đến nơi, Đường Quốc Công bọn họ đã đứng ở cửa. Tiêu Hoài xuống ngựa, đỡ Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu xuống xe, sau đó cả nhà cùng nhau đi tới thỉnh an Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công thấy quan hệ giữa Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài rõ ràng thân thiết hơn trước rất nhiều, vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn vài đường. Không nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đâu, ông ấy đoán Tiêu Hoài có thể có an bài khác, cũng không hỏi nhiều. Hai nhà cùng nhau xuất phát đến Hoàng cung.
Đến nơi, liền thấy cổng cung đã có không ít xe ngựa. Vẫn là Tiêu Hoài xuống ngựa trước, sau đó vén rèm xe đỡ Đường Thư Nghi xuống xe. Không ít phu nhân tiểu thư ở xung quanh nhìn thấy cảnh này trong mắt nhịn không được mà mang theo chút ngưỡng mộ.
Vừa xuống xe, liền thấy xe ngựa của phủ Đoan thân vương cũng đã đến. Ánh mắt Tiêu Ngọc Thần không khỏi liếc qua đó, Đường Thư Nghi thấy vậy không khỏi mỉm cười, "Con cũng nên qua thỉnh an Đoan thân vương, đi đi."
Mặt Tiêu Ngọc Thần hơi đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu đi qua. Giai Ninh quận chúa đang từ xe ngựa đi xuống, nhìn thấy hắn hành lễ nói: "Thế tử."
Tiêu Ngọc Thần cũng đỏ mặt đáp lại lời chào, sau đó từ trong vạt áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo đưa qua, muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trước ánh nhìn của mọi người, Giai Ninh quận chúa cũng đỏ mặt. Nàng ấy nhận lấy chiếc hộp mà Tiêu Ngọc Thần đưa cho, nói: "Cảm tạ thế tử."
"Không..... Không cần.” Tiêu Ngọc Thần nói.
"Khụ khụ!"
Bên cạnh truyền tới tiếng ho khan của Đoan thân vương, Tiêu Ngọc Thần lập tức đi tới hành lễ với hắn: "Đoan thân vương gia bình an."
"Hừ!" Đoan thân vương hừ một tiếng: "Sao không thấy ngươi tặng lễ vật cho bổn vương?"
Tiêu Ngọc Thần: "........"
Mọi người xung quanh: "........."
Sớm biết vị Đoan thân vương này là một lão công tử bột hồ đồ, đến bây giờ với thật sự mở mang tầm mắt.
"Lễ vật tặng cho Vương gia đã chuẩn bị xong từ sớm, ngày khác gửi qua cho Vương gia." Tiêu Ngọc Thần nói.
Đoan thân vương lại hừ một tiếng. Hắn ta cũng không muốn lễ vật gì, nhưng mối hôn sự này định xuống làm hắn ta cảm thấy vô cùng ấm ức, nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần hắn ta liền muốn xoi mói.
Mà Giai Ninh quận chúa ở bên cạnh, cho dù trâm trí có trưởng thành đến đâu, cũng vì xấu hổ mà đỏ mặt. Lúc này thấy Đường Thư Nghi đi tới, nàng ấy vội vàng hành lễ: "Phu nhân bình an."
Đường Thư Nghi nắm lấy tay nàng ấy, mỉm cười nói: "Mấy ngày không gặp, làm ta nhớ muốn chết. Hôm nào đến phủ chơi."
"Vâng." Giai Ninh quận chúa cảm kích nhìn nàng nói.
Hành động của Đường Thư Nghi không chỉ làm giảm bớt sự xấu hổ cho nàng ấy mà còn nói với những người xung quanh, nàng rất hài lòng với vị nhi tức phụ tương lai này, cho dù nàng ấy có một người cha không nên thân.
Bên kia, Tiêu Hoài đi tới trước mặt Đoan thân vương, chắp tay hành lễ, sau đó vỗ vỗ vai hắn ta hai cái nói: "Nghe nói Vương gia thích đi săn, khi nào ta cùng Vương gia so một trận."
Đoan thân vương giờ khắc này chỉ cảm thấy vai mình bị búa nặng đập trúng, đau đến mức suýt nữa r3n rỉ ra tiếng. Nhưng cho dù hắn ta có vô dụng đến mức nào, cũng muốn giữ thể diện, chỉ có thể chịu đựng.
"Được.... Được... Khi nào so một trận.” Hắn ta ứng phó nói.
Tiêu Hoài ừm một tiếng, giơ tay lên muốn vỗ vỗ vai hắn ta lần nữa, Đoan thân vương lập tức trốn sang một bên. Nói đùa, nếu lại vị hắn vỗ nữa, còn chẳng phải sẽ bị vỗ bay người sao.
486
Phủ Định Quốc Công vốn dĩ đã chịu sự chú ý của mọi người, bây giờ phát sinh một màn kịch nhỏ như vậy càng trở thành tiêu điểm. Một số quý nữ vì thích Tiêu Ngọc Thần mà ghét Giai Ninh quận chúa, không xem được được trò cười của nàng ấy đều có chút thất vọng.
Và rất nhiều triều thần cảm thấy, phủ Định Quốc Công liên hôn với phủ Đoan thân vương rất không thoả đáng. Đoan thân vương trừ địa vị cao có tiền bạc ra, những mặt khác có thể nói là không được điểm nào tốt, hơn nữa còn là một kẻ không có tiền đồ.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, bên phía Đường Thư Nghi và Giai Ninh quận chúa đều đang vui vẻ hoà thuận. Thứ nàng nhìn trúng vốn dĩ không phải là xuất thân của Giai Ninh quận chúa, mà là sự thông tuệ của cô nương này. Giống như bây giờ, cho dù vừa mới xảy ra chuyện gì, Giai Ninh quận chúa vẫn tự nhiên hào phóng chào hỏi người khác, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Đường Thư Nghi thật sự càng nhìn càng hài lòng.
Đường đại phu nhân nhỏ giọng nói với Đường Thư Nghi: "Nhi tức phụ muội chọn đúng là rất tốt."
Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng tươi hơn.
Một lúc sau, cổng cung mở ra, mọi người lần lượt bước vào trong, Tiêu Ngọc Châu tiếp tục theo sát bên cạnh Đường Thư Nghi. Bước vào sảnh yến hội, được cung nữ thái giám dẫn đến vị trí của mình. Nam nữ cách biệt ở Đại Càn Triều cũng không quá nghiêm, nhưng yến hội vẫn phải chia bàn nam nữ.
Ngày trước, yến tiệc nam nữ đều sẽ không ngồi cùng sảnh yến hội, hôm nay lại ngồi cùng một sảnh yến hội, chẳng qua là dùng bình phong ngăn cách nam nữ. Đối với chuyện này, Đường Thư Nghi cũng không nghĩ nhiều. Dù sao loại chuyện này là do Hoàng đế quyết định, y thích làm thế nào thì làm thế đó.
Mọi người ngồi xuống, lại đợi một lúc, Hoàng đế, Hoàng hậu cùng các phi tần đến. Sau khi Hoàng đế ngồi xuống, hùng hồn nói một tràng dài xong, y phất phất tay, một hàng cung nữ bưng đồ ăn đi vào. Sau khi đồ ăn lên hết, lại có vũ cơ nhảy múa, khung cảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Vũ cơ múa xong liền lui xuống dưới, Hoàng đế lại nâng ly kính rượu về phía các triều thần, Hoàng hậu cũng nâng ly kính rượu các mệnh phụ. Đặt ly rượu xuống, Hoàng hậu mỉm cười nói với Hoàng đế: "Thần thiếp nghe nói, có vài vị tiểu thư của đại nhân cầm kỳ thi họa đều vô cùng xuất chúng, không bằng bảo các vị tiểu thư thể hiện một phen, để mọi người mở rộng tầm mắt."
Hoàng đế nghe xong gật đầu: "Được, Hoàng hậu an bài là được."
"Vâng," Hoàng hậu lại nói, "Nếu đã như vậy, không bằng mang bình phong xuống, để mọi người cùng nhau thưởng thức."
Hoàng đế gật đầu: "Ý kiến của Hoàng hậu không tồi, mang xuống đi."
Y lên tiếng, lập tức có mười mấy thái giám đi vào nhanh chóng tháo tấm bình phong ra. Đường Thư Nghi nhìn sảnh yến hội không có chút ngăn cách nào, nắm lấy bàn tay Tiêu Ngọc Châu. Hoàng đế làm như vậy hẳn là có mục đích, chỉ là không biết nhằm vào ai mà thôi.
Nàng quay đầu lại đè thấp giọng nói với Tiêu Ngọc Châu: "Lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không cần sợ, nương và cha con đều ở đây."
Nàng sợ Hoàng đế làm vậy vì muốn nhắm đến Ngọc Châu, nếu hôm nay Hoàng đế dám ngay tại đây ban hôn cho Tứ hoàng tử và Ngọc Châu, cho dù phải bạt mạng cũng sẽ không đồng ý.
"Con biết rồi, nương người yên tâm." Tiêu Ngọc Châu cười nói.
Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé, sau đó nhìn Tiêu Hoài. Ánh mắt chạm vào nhau, sau đó cùng cười với đối phương. Cho dù xảy ra chuyện gì, cùng nhau đối mặt là được rồi.
"Tiểu thư nhà nào lên trước đây?"
Giọng nói của Hoàng hậu vang lên, nhưng bên dưới lại lặng ngắt như tờ. Nhà nào có tiểu thư đến tuổi, giờ khắc này đều căng thẳng đến muốn chết. Lúc trước, Hoàng đế có tâm tư muốn từ số những tài nữ trong Kinh chọn ra vài người tiến cung, chẳng qua sau lại không thành công. Chẳng lẽ lần này lại muốn tiếp tục?
Hoàng hậu thấy không có ai trả lời, sắc mặt có chút khó coi. Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Thần nữ lên trước."
Dứt lời, một nữ hài nhi tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người yểu điệu, tướng mạo tuyệt mỹ bước ra. Đến trung tâm sảnh yến hội, nàng ta duyên dáng hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Sắc mặt hoàng hậu dịu đi rất nhiều, nàng ta hỏi: "Ngươi là nhà nào?"
"Thần nữ La Tiếu Nam, phụ thân là Quang Lộc Đại Phu - La Tường Văn."
Hoàng hậu gật đầu, nhưng phía dưới lại nổi lên thanh âm nghị luận. Không có lý do nào khác, có thể tham gia cung yến hôm nay, đều là quan viên nhị phẩm trở lên và gia quyến của họ, mà Quang Lộc Đại Phu thuộc tam phẩm.
Lúc này, giọng nói của Hoàng hậu lại vang lên: "Ngươi định nhảy điệu gì?"
"Lục yêu." La Tiếu Nam nói.
Hoàng hậu gật đầu: "Ngươi đi chuẩn bị một chút đi."
La Tiếu Nam lại duyên dáng hành lễ, sau đó xoay người rời đi. Đường Thư Nghi cũng coi như đã từng gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng cũng không thể không nói vị La Tiếu Nam tiểu thư này đúng là tư dung thượng giai. Chỉ là không biết nàng ta và Hoàng đế hoặc là Hoàng hậu đang có mưu đồ gì.
Một khắc sau, La Tiếu Nam mặc một bộ vũ phục xanh trắng đan xen yểu điệu bước vào, đầu tiên là hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu, sau đó cùng với tiếng nhạc vang lên, nàng ta đung đưa vòng eo nhẹ nhàng nhảy múa.
Nhìn điệu múa tuyệt đẹp, một câu thơ vang lên trong đầu Đường Thư Nghi: Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận đào hoa phiến để phong.
Chẳng lẽ đây là mỹ nhân mà Hoàng hậu dâng cho Hoàng đế? Đường Thư Nghi đang suy nghĩ thì thấy La Tiếu Nam xoay eo, xoay tới gần trước mặt Tiêu Hoài, sau đó vạt áo dài vung ra, không nghiêng không lệch đánh trúng ly rượu trên bàn Tiêu Hoài, bốp một tiếng ly rượu xiêu xiêu vẹo vẹo, rượu tràn ra ngoài, làm ướt quần áo của Tiêu Hoài.
"Ai!" La Tiếu Nam chấn kinh kêu lên một tiếng, ngừng nhảy múa lại đi đến bên cạnh Tiêu Hoài, cúi người xuống muốn lau cho hắn. Nhưng tay nàng ta còn chưa chạm đến người đã bị mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Sau đó nàng ta nghiêng ngả chuẩn bị ngã vào người Tiêu Hoài, nhưng ngay lúc đó Tiêu Hoài liền đứng dậy tránh né, La Tiếu Nam ngã xuống đất.