499
Sau khi tán gẫu ăn sáng xong, Tiêu Ngọc Thần xuất phát đến phủ Đoan thân vương. Khi đến nơi, hắn chỉnh lại y phục của mình, rồi mới xuống xe. Lý Cảnh Hạo - đệ đệ của Giai Ninh quận chúa đang đợi ở cổng, thấy hắn xuống xe ngựa thì mỉm cười đi tới hành lễ: "Tiêu đại ca."
Tiêu Ngọc Thần quen thuộc vỗ vỗ vai cậu bé, "Gần đây thế nào?"
Lý Cảnh Hạo gật đầu: "Đệ và tỷ tỷ đều tốt."
Ngày thường hai người cũng thường xuyên qua lại, cho nên rất quen thuộc, vừa nói vừa bước vào phủ Đoan thân vương. Vừa bước vào ngoại viện liền chạm mặt Đoan thân vương dáng vẻ như muốn đi ra ngoài.
Lý Cảnh Hạo thấy vậy nụ cười trên mặt lập tức biến mất, con rể còn chưa qua cửa đến chúc Tết, nhưng phụ vương của cậu bé lại muốn ra ngoài chơi, nếu để mọi người biết, còn bị cho rằng bọn họ không đồng ý mối hôn sự này vậy.
Cậu bé nói: "Con và Tiêu thế tử đang muốn đến thỉnh an phụ vương."
Đoan thân vương liếc nhìn Tiêu Ngọc Thần một cái, "Người ta đã gặp rồi, hôm nay ta có hẹn, đi ra ngoài trước."
Lý Cảnh Hạo thật sự vừa xấu hổ lại tức giận, cậu bé nói: "Hôm nay trong nhà có khách, phụ vương ngài đổi ngày khác ra ngoài đi."
Đoan thân vương cau mày: "Hôm nay ta thật sự có việc phải đi."
Nắm đấm của Lý Cảnh Hạo siết chặt lại, ở trước mặt Tiêu Ngọc Thần, cậu bé không tiện phát tác. Mà Tiêu Ngọc Thần vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn Đoan thân vương nói: "Hôm nay lúc cháu đến, phụ thân cháu còn nói muốn mời Vương gia đi săn."
Đoan thân vương vừa nghe xong, khuôn mặt trở nên cứng đờ. Trầm tư một hồi, hắn ta nói: "Cũng không phải là chuyện quan trọng lắm, hôm nay Ngọc Thần đến đây, ta tất nhiên sẽ không ra ngoài."
Tiêu Ngọc Thần hành lễ về phía hắn ta: "Cảm tạ Vương gia."
Đoan thân vương xua tay, sau đó xoay người sải bước đi về phía sảnh đường. Ba người bọn họ nói chuyện trong sảnh đường một lúc, Đoan thân vương lấy cớ trở về viện của mình. Lần này Tiêu Ngọc Thần và Lý Cảnh Hạo đều không ngăn cản. Chỉ cần hắn không ra ngoài, giữ được thể diện, chuyện khác bọn họ tất nhiên sẽ không quan tâm đ ến.
Chỉ là Lý Cảnh Hạo vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu bé sợ mình và tỷ tỷ có một vị phụ thân như vậy sẽ bị phủ Định Quốc Công coi thường.
Tiêu Ngọc Thần cũng không vì hành vi của Đoan thân vương mà xem thường Giai Ninh quận chúa, ngược lại còn vì bọn họ có phụ thân như vậy mà thấy thương tiếc.
Tán gẫu trong sảnh đường một lúc, Lý Cảnh Hạo nói mời Tiêu Ngọc Thần đến viện của cậu bé. Tiêu Ngọc Thần không từ chối, ngạc nhiên chính là, tiến vào viện tử liền thấy Giai Ninh quận chúa đang ở đó.
"Thế tử." Giai Ninh quận chúa mỉm cười tự nhiên hào phóng hành lễ với Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Thần vội vàng đáp lại lời chào, "Quận chúa."
Lý Cảnh Hạo thấy hai người bọn họ như vậy, đứng bên cạnh không khỏi bật cười, nhưng lại bị Giai Ninh quận chúa trừng mắt, vội vàng nói: "Đệ.... Đệ chợt nhớ ra, còn có việc chưa làm xong, tỷ tỷ nói chuyện với thế tử một lát, lát nữa đệ sẽ quay về."
Nói rồi, cậu bé sải bước rời đi, để lại Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa ngượng ngùng ở đó. Hai người họ, ngoại trừ lúc đầu gặp nạn bị sơn phỉ nhốt chung một phòng ra thì đây là lần đầu tiên ở cùng một phòng.
Mà thân phận bây giờ của họ đã xảy ra thay đổi, khuôn mặt cả hai đều hơi ửng đỏ.
"Thế tử ngồi đi." Giai Ninh quận chúa đè nén sự ngại ngùng trong lòng xuống nói.
"Được." Tiêu Ngọc Thần đi đến bên ghế ngồi xuống, vị trí ngay bên cạnh Giai Ninh quận chúa.
"Gần đây quận chúa thế nào rồi?" Tiêu Ngọc Thần tìm một đề tài phổ biến nhất.
Giai Ninh quận chúa mỉm cười đáp: "Ta mọi thứ đều tốt, thế tử thì sao?"
"Ta… Ta cũng ổn.” Tiêu Ngọc Thần vừa nói vừa lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo ra, đưa cho Giai Ninh quận chúa, "Nhìn thấy cây trâm này, ta liền cảm thấy phù hợp với quận chúa."
Giai Ninh quận chúa mở chiếc hộp nhỏ ra liền nhìn thấy một chiếc trâm phỉ thuý màu xanh lục lấp lánh nằm bên trong, màu sắc và kiểu dáng quả thực đều hợp với yêu thích của nàng ấy, nàng ấy không nhịn được cầm lên thưởng thức.
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cầm chiếc trâm màu xanh lục, trông thế nào cũng rất đẹp. Tiêu Ngọc Thần không nhịn được nói: "Nhu di bạch ngọc vô hà, rất xứng đôi với phỉ thuý, khi nào ta lại tìm cho quận chúa một chiếc vòng tay phỉ thuý."
Nói xong, hắn lại cảm thấy mình quá đột ngột, vội vàng nói: "Ta.... Ta không có ý gì khác, chỉ là.... chỉ là cảm thấy...."
Chỉ là cảm thấy cái gì, hắn nhất thời không biết nói thế nào.
"Thế tử cài lên giúp ta."
Giai Ninh quận chúa nhìn hắn, mày mắt cong cong, giống như hoa nở trong ngày xuân, tươi mát và dịu dàng. Tiêu Ngọc Thần cảm thấy trái tim mình như muốn sắp nhảy ra ngoài, hắn khẽ thở ra hai lần, sau đó mới bình tĩnh tâm trí lại một chút. Sống gần 20 năm cuộc đời, hắn chưa từng trải qua cảm giác như thế này bao giờ.
Đứng dậy đi đến chỗ Giai Ninh quận chúa, cầm lấy chiếc trâm từ tay nàng ấy, cẩn thận nhìn kiểu tóc của nàng ấy, Tiêu Ngọc Thần giơ tay cài vào giữa tóc nàng. Nhưng dùng một tay dường như không c ắm vào được, hắn dùng tay còn lại đỡ tóc mai của nàng ấy rồi mới cắm trâm vào.
Giờ khắc này khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức nhiệt độ tỏa ra từ thân thể hai người như quyện lại với nhau, còn mang theo một cỗ ngọt ngào tươi mát không thể giải thích được.
Hai mắt chạm nhau, mặt càng đỏ hơn. Tiêu Ngọc Thần lùi lại một bước, có chút lắp bắp nói, "Rất.... Rất đẹp."
Giai Ninh quận chúa sờ sờ chiếc trâm trên đầu, mỉm cười nói: "Ta rất thích, cảm ơn thái tử."
"Quận chúa không cần khách khí với như vậy," Tiêu Ngọc Thần nói: "Về sau Quận chúa có thể gọi ta là Ngọc Thần."
Giai Ninh quận chúa gật đầu: "Ngọc Thần, sau này có thể gọi ta là Giai Ninh."
"Được." Tiêu Ngọc Thần nói.
Giai Ninh quận chúa đứng dậy, từ bên cạnh lấy một gói đồ tinh xảo ra đưa cho Tiêu Ngọc Thần, "Đây là một ít đồ thêu thùa ta may cho Ngọc Thần."
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Thần mang theo kinh hỉ, vội vàng nhận lấy nói: "Cảm ơn, ta rất thích."
Giai Ninh quận chúa bật cười: "Nhìn còn không nhìn, đã nói thích rồi."
"Giai Ninh tặng cho ta, ta tất nhiên là thích." Tiêu Ngọc Thần nói lời từ tận đáy lòng.
Giai Ninh quận chúa cười khúc khích, Tiêu Ngọc Thần cũng cười theo, hai người cuối cùng cũng trở nên quen thuộc hơn, bắt đầu nói một vài chuyện mà cả hai đều thấy hứng thú, lúc Lý Cảnh Hạo trở về, hai người đang nói chuyện vui vẻ. Lý Cảnh Hạo thấy vậy thì rất vui mừng, cảm thấy mừng cho Giai Ninh quận chúa.
500
Tiêu Ngọc Thần đương nhiên muốn ở lại ăn trưa, nhưng lần này Đoan thân vương lại chủ động ăn cơm cùng hắn. Ăn xong lại ngồi một lúc, Tiêu Ngọc Thần liền rời đi.
Nam nữ có khác, cho vì là vị hôn phu hôn thê tương lai cũng không thể qua lại quá gần, cho nên Giai Ninh quận chúa không tiễn hắn. Nghe người đã rời đi, Giai Ninh quận chúa quay đầu lại nói với đại nha hoàn Xuân Khê đang đứng bên cạnh: "Đi gọi Mã Tiến tới đây."
Mã Tiến là tùy tùng của Đoan thân vương, Xuân Khê vừa nghe liền biết biết quận chúa có chuyện quan trọng cần làm, lập tức bước nhanh rời đi. Nàng ấy vừa rời đi, Lý Cảnh Hạo liền đến. Đợi cậu bé ngồi xuống, Giai Ninh quận chúa nói: "Ta bảo Xuân Khê gọi Mã Tiến đến rồi."
"Là phụ vương lại làm cái gì?" Phản ứng đầu tiên của Lý Cảnh Hạo là, Đoan thân vương lại làm chuyện ngu xuẩn gì đó.
"Hôm nay Tiêu thế tử đến chúc Tết, nhưng lại có hẹn, ta nghi ngờ có người cố ý làm như vậy." Giai Ninh quận chúa nói.
Vẻ mặt Lý Cảnh Hạo ngưng trọng, "Thật sự có khả năng như vậy, nhưng đó sẽ là ai?"
Giai Ninh quận chúa hừ một tiếng: "Hỏi là biết."
Lý Cảnh Hạo gật đầu, đồng thời cảm thấy mệt mỏi không thôi. Có một phụ thân như vậy, hai tỷ đệ bọn họ cả ngày sợ hắn ta gây ra chuyện gì lớn.
Không lâu sau, Mã Tiến - tuỳ tùng của Đoan thân vương đi vào, hắn ta hành lễ với hai tỷ đệ, "Thế tử bình an, quận chúa bình an."
Nhưng cả Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đều không cho hắn ta đứng dậy, Mã Tiến cúi người căng thẳng muốn chết, không biết mình làm sao lại đắc tội hai vị chủ tử này.
"Đứng dậy đi." Sau một lúc lâu, Giai Ninh quận chúa nói.
Mã Tiến đứng dậy, Giai Ninh quận chúa nhìn hắn ta nói: "Ngươi là tùy tùng của phụ vương ta, chuyện phụ vương ta làm, ngươi nhất định đều biết."
Mã Tiến nghe vậy càng thêm lo lắng, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Cũng.... Cũng không phải là biết hết."
"Hôm nay là ai muốn gặp mặt phụ thân ta, ngươi chắc chắn biết." Giai Ninh quận chúa nói.
Mã Tiến cúi đầu không lên tiếng, Giai Ninh quận chúa thấy hắn ta không muốn nói, lại nói: "Ngươi là tùy tùng của phụ vương ta, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chắc chắn không sống nổi."
Bàn tay Mã Tiến siết chặt thành nắm đấm, nhưng hắn ta vẫn cúi đầu không nói gì. Ánh mắt Giai Ninh quận chúa thâm sâu hơn, sau đó nói: "Phủ của Đoan thân vương sau này là của ai, ngươi hẳn là biết rõ. Đứng về phía Cảnh Hạo hay đứng về phía phụ vương ta, cái nào có lợi cho ngươi hơn, ngươi suy nghĩ rõ ràng."
Mã Tiến vẫn cúi đầu im lặng, lần này Giai Ninh quận chúa không lên tiếng nữa, nàng ấy cho hắn ta thời gian cân nhắc. Sau một lúc lâu, Mã Tiến dường như đã suy nghĩ rõ ràng, hắn ta nói: "Là..... Tào phu nhân hôm qua hẹn gặp Vương gia, nói buổi sáng hôm nay muốn chúc tết Vương gia."
Giai Ninh quận chúa vừa nghe thấy vậy, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, Lý Cảnh Hạo vỗ bàn giận dữ nói: "Nàng ta là cái thá gì?"
Giai Ninh quận chúa hít sâu một hơi, phất tay cho Mã Tiến rời đi, nàng ấy nói với Lý Cảnh Hạo: "Trong lòng phụ vương, mọi thứ đều quan trọng hơn đệ và ta. Sớm đã biết rõ, không cần phải tức giận."
Nói rồi, trên mặt nàng ấy lộ ra ý cười lạnh: "Trong lòng phụ vương có thể không có chúng ta, nhưng không phải con chó con mèo nào cũng có thể đạp lên người chúng ta."
Giai Ninh quận chúa thật sự không hiểu nổi Đoan thân vương và vị Tào phu nhân kia, trước nói Đoan thân vương, hắn ta có tiền có địa vị, cho dù nạp mười mấy vị tiểu thiếp cũng không ai nói gì hắn ta. Nhưng hắn ta lại lén lút vụng trộm với thê tử của người khác.
Vị Tào phu nhân kia càng không có não, là người của gia thất, nhưng lại ngoại tình với nam tử khác, còn lôi lôi kéo kéo, nàng ta không sợ nếu lỡ như sự tình bị bại lộ, nàng ta thân bại danh liệt sao?
Đừng nói hai người họ tình sâu nghĩa nặng, tình không tự chủ. Bọn họ không xứng với hai từ tình ý.
Ban đầu, Giai Ninh quận chúa cảm thấy, Đoan thân vương ở đây không lâu sẽ về đất phong, hắn ta và vị Tào phu nhân kia đến lúc đó cũng sẽ tách ra. Cho nên nàng ấy không thèm quan tâm đến chuyện này, nhưng không ngăn nổi người khác muốn tìm đường chết.
"Đi tìm hiểu xem, mấy Tào phu nhân mấy ngày gần đây có ngày nào có chuyện, loại chuyện tuyệt đối không thể rời đi ấy." Giai Ninh quận chúa nói với Lý Cảnh Hạo.
"Tỷ tỷ muốn dùng kế của người trở lại cho người sao?" Lý Cảnh Hạo hỏi.
Giai Ninh quận chúa gật đầu: "Nàng ta muốn làm ta bẽ mặt, ta sẽ làm cho nàng ta càng bẽ mặt hơn."
Lý Cảnh Nghi mỉm cười: "Vâng, đệ đi làm ngay."
Cậu bé sải bước rời đi, Giai Ninh quận chúa dựa lưng vào ghế nhìn hoa mận trên bàn phát ngốc. Nàng ấy cảm thấy mình là người may mắn, mặc dù quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và Hoàng đế không tốt, nhưng nhân sự trong phủ rất đơn giản, không có tranh đấu. Hơn nữa Định Quốc Công phu nhân ân oán phân minh, hào phóng hiểu lý, nghĩ lại sau này cũng dễ ở chung.
Về phần Tiêu Ngọc Thần, nàng ấy có thể nhìn ra hắn có chút tình ý với mình, đây là một khởi đầu tốt. Nàng ấy sẽ dùng tâm để bồi đắp phần tình cảm này giữa hai người họ, nhưng nếu sau này Tiêu Ngọc Thần có tâm tư khác, nàng ấy cũng sẽ không tiếp tục đặt quá nhiều tình cảm lên hắn. Chỉ là ai cũng không thể chà đạp lên tôn nghiêm chính thất của nàng ấy.
Còn về chuyện để Tiêu Ngọc Thần trọn đời chỉ có một người, cả đời chỉ có mình nàng ấy, nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới. Chỉ là, nàng ấy bây giờ cũng lo lắng phủ Định Quốc Công sẽ vì phụ vương của nàng ấy mà xem thường nàng ấy.
Về phần mâu thuẫn giữa phủ Định Quốc Công và Hoàng đế, nàng ấy tin chắc rằng cuối cùng phủ Định Quốc Công sẽ giành chiến thắng.
......