515
Ánh mắt nữ hài nhi mang theo ý cười, cả người giống như dòng suối ấm áp ngày xuân, Lý Cảnh Tập chỉ cảm thấy trái tim mình vừa mềm vừa căng trướng. Hạ mắt xuống che giấu cảm xúc bên trong, cậu bé nói: "Ta biết muội thích mùi hương này, năm ngoái phái người phơi một chút hoa hải đường. Vừa hay lần này có thể dùng tới."
Hôm đó sau khi săn được hai con thỏ về, cậu bé tự tay lột lông thỏ, lại tự tay rửa sạch phơi khô, sau đó dùng mùi hương điều chế từ hoa hải đường xông hồi lâu.
Quả nhiên nàng rất thích nó.
Tiêu Ngọc Châu đặt hai bàn tay nhỏ bé vào ống tay áo, bên trong cũng mềm mại thoải mái, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn: "Ta rất thích nó."
Lý Cảnh Tập cảm thấy trái tim mình như sắp bay lên, "Sau này ta lại săn thêm nhiều động vật về, may.... may y phục cho muội."
Tiêu Ngọc Châu nhìn cậu bé, mỉm cười: "Được."
Ở bên người Đường Thư Nghi lâu như vậy, gặp gỡ nhiều người và chuyện, có rất nhiều chuyện Tiêu Ngọc Châu đều biết đều hiểu, con bé biết tâm ý của Lý Cảnh Tập dành cho mình.
Hai người chậm rãi đi về phía trước, qua một lúc sau, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Cữu cữu của huynh có phải về Thượng Kinh rồi không?"
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Hoàng thượng trả lại gia trạch và một số tài vật cho Minh gia, qua vài ngày nữa ta phái người đến dọn dẹp tổ trạch của Minh gia một chút."
"Trời lạnh như này đi đường cũng rất vất vả." Tiêu Ngọc Châu nói.
Minh gia là vật hy sinh cho sự ngu đần của Hoàng đế.
"Ta không có chút ký ức nào về bọn họ,” Lý Cảnh Tập nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp bọn họ."
Mặc dù là chí thân của mẫu phi cậu bé, nhưng vì chưa từng tiếp xúc, cũng không có tình cảm gì đáng để nói. Chỉ là dù sao cũng là thân thích, nên giúp vẫn phải giúp.
Đường Thư Nghi dẫn ba huynh muội về nhà, liền nghe được tin Mạnh Tú Trân chết. Nàng đối với chuyện này không chút kinh ngạc, với tính khí của Lương quý phi, Mạnh Tú Trân tiếp tục sống mới là kỳ lạ.
Tiêu Hoài trở về trước giờ ăn tối, Đường Thư Nghi nhìn dáng vẻ phong trần bụi bặm của hắn, hỏi: "Hôm nay chàng ở đâu?"
Tiêu Hoài uống vài ngụm nước rồi mới nói: "Ta đi núi Bát Giác."
Đường Thư Nghi hiểu ý gật đầu: "Vậy đều tốt hết chứ?"
Tiêu Hoài ngồi xuống bên cạnh nàng, "Rất tốt, còn phải xem khi nào Lý Thừa Ý ra tay."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, mặc dù nàng đã biết giữa bọn họ và Hoàng đế, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến thực sự, nhưng bây giờ nói đến nàng vẫn có chút lo lắng. Dù sao đến lúc đó rất có khả năng chính là một hồi cung biến.
Tiêu Hoài cảm nhận được sự lo lắng của nàng, nắm tay nàng nói: "Nàng yên tâm, ta đã chuẩn bị xong cả rồi, hơn nữa đến lúc đó nàng và ba hài tử đều rời đi trước."
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Đến lúc đó ba hài tử rời đi, ta ở lại. Nếu như ta cũng đi, rất dễ bại lộ."
Trái tim Tiêu Hoài ấm lên, nắm chặt tay nàng, "Được, đến lúc đó lại nói sau."
...........
Hoàng cung.
Lương quý phi tự tay cầm lấy bát canh tự nấu đi vào ngự thư phòng, Hoàng đế thấy nàng ta thì đặt bút trong tay xuống, nói: "Trời lạnh như vậy, để người mang tới là được rồi, nàng còn chạy qua đây làm gì."
Lương quý phi hành lễ với y, sau đó đặt bát canh vào tay Hoàng đế, "Hoàng thượng, ngài uống lúc còn nóng."
"Được." Hoàng đế cầm bát ngọc lên, uống từng thìa một, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Trên mặt Lương quý phi mang theo ý cười dịu dàng, "Canh ngày hôm nay là phương thuốc của thái y, có lợi cho sức khoẻ của ngài."
Hoàng đế uống xong đặt bát xuống nói: "Tay nghề nấu canh của quý phi càng ngày càng tốt."
Lương quý phi cười vui vẻ: "Là Hoàng đế không ghét bỏ thần thiếp."
Hoàng đế ha ha cười lớn, đi đến mép ghế gấm ngồi xuống, kéo Lương quý phi ngồi bên cạnh, "Nghe nói Mạnh thị lại gây chuyện?"
Lương quý phi nặng nề thở dài một hơi: "Đúng vậy, Kiện An quả thật phạm tội, tội đáng chết. Nhưng cả đời của nó đối với Mạnh gia, đối với Mạnh thị không có chỗ nào không tốt. Nhưng Kiện An vừa gặp chuyện, Mạnh thị liền cắt đứt quan hệ với nó."
Nói đến đây, nàng ta lại rưng rưng nước mắt: "Mỗi lần thần thiếp nghĩ đến những chuyện Mạnh thị làm, đều căm hận không thôi. Hôm nay, thần thiếp phái người đến Mạnh phủ tiễn nàng ta lên đường."
"Hoàng thượng," Lương quý phi nhìn Hoàng đế, nước mắt chảy dài trên mặt: "Nữ tử vốn nên chung thuỷ không rời, nhưng Mạnh thị lại làm ra chuyện như vậy, đây là làm cho Kiện An chết không nhắm mắt, cũng là tát vào mặt của thần thiếp!"
Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng ta, "Trẫm hiểu, Mạnh thị kia vốn dĩ đáng chết, ái phi làm không sai."
Lương quý phi dùng khăn tay lau nước mắt, "Tạ ơn Hoàng thượng."
Hoàng đế thở dài một tiếng: "Chuyện của Kiện An, lúc đó trẫm cũng rất bất lực."
"Thân thiếp đều hiểu, thần thiếp không hận Hoàng thượng, chỉ là..." Lương quý phi đỏ mắt nói: "Chỉ là thần thiếp cảm thấy, ân oán giữa Lương gia ta và phủ Định Quốc Công đã theo cái chết của Kiện An và Cảnh Minh mà kết thúc. Không nghĩ tới, Định Quốc Công phu nhân vẫn giữ mãi không buông."
Hoàng đế cau mày: "Định Quốc Công bọn họ lại làm cái gì?"
Lương quý phi lại dùng khăn tay lau khóe mắt, "Nghĩ có lẽ Định Quốc Công phu nhân vẫn luôn phái người theo dõi Mạnh thị, hôm nay chính là Định Quốc Công phu nhân đến báo tin cho Phan nhị phu nhân, mới có những chuyện xảy ra đằng sau."
"Hoàng thượng," Lương quý phi lại rơm rớm nước mắt, "Mạnh thị làm ra loại chuyện đó chết không hết tội, nhưng dù sao nàng ta cũng là vợ cả của Kiện An, nếu chuyện của nàng ta bị bại lộ, khi người khác nghị luận nàng ta cũng sẽ nhắc đến Kiện An! Định Quốc Công phu nhân muốn Kiện An và Cảnh Minh chết không nhắm mắt."
516
Lương phi lại hu hu khóc lên, trong mắt Hoàng đế hiện lên ánh sáng nguy hiểm. Y giơ tay vỗ vỗ lưng Lương quý phi, nói: "Ái phi yên tâm, bọn họ không nhảy nhót được lâu nữa đâu."
"Hoàng thượng, ngài có cách trừng trị Định Quốc Công sao?" Lương quý phi hỏi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Trên mặt Hoàng đế mang theo ý cười, y chính là thích sự thẳng thắn của Lương quý phi. Y nói: "Trẫm đã có kế hoạch."
"Kế hoạch gì?" Lương quý phi hỏi.
Hoàng đế nhìn nàng ta mỉm cười: "Bây giờ trẫm còn chưa thể nói ra, ái phi đừng lo lắng, thời cơ đến thì mỗi một kẻ trong phủ Định Quốc đều không thể chạy thoát."
Lương quý phi trầm tư một hồi, "Trong kế hoạch có Tứ hoàng tử đúng không?"
Hoàng đế gật đầu: "Ái phi thông minh, nhưng không thể nói với người khác."
Lương quý phi vội vàng gật đầu: "Thần thiếp hiểu, thần thiếp sẽ không nói với ai."
Hoàng đế cười lớn, nghĩ tới chuyện rất nhanh có thể tiêu diệt được Tiêu Hoài, trong lòng lại thấy thống khoái một hồi. Lương quý phi ngồi bên cạnh y cũng cười theo.
Hai người nói chuyện một lúc, Lương quý phi đứng dậy cáo từ. Bước ra khỏi ngự thư phòng, nụ cười trên mặt nàng ta từ từ thu lại, khóe môi lại cong lên nụ cười nhạo báng.
Đấu nhau rất tốt, Hoàng đế và Định Quốc Công càng đánh nhau lợi hại thì nàng ta lại càng vui vẻ.
Phủ Định Quốc Công.
Ăn tối xong, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài gọi Tiêu Ngọc Minh đến thư phòng. Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Con thấy Tạ nhị tiểu thư thế nào? Ngày mai chúng ta đến Tạ phủ bái phỏng, nếu con cảm thấy có thể, ta với phụ thân sẽ nói chuyện hôn sự giữa các con với Tạ gia."
Tiêu Ngọc Minh vốn dĩ đang lười biếng mà ngồi, nhưng vừa nghe thấy lời nói của Đường Thư Nghi, ngồi thẳng dậy vặn vẹo một lúc rồi mới nói: "Tạ nhị tiểu thư rất tốt."
Đường Thư Nghi không nhịn được cười: "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đến Tạ gia đề cập chuyện hôn sự."
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Phụ mẫu xem rồi làm là được."
"Con đã chuẩn bị quà cho Tạ nhị tiểu thư chưa?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt hoang mang, "Còn phải tặng quà sao?"
Đường Thư Nghi: "...... Con không thấy đại ca con tặng quà cho Giai Ninh sao? "
Tiêu Ngọc Minh gãi gãi đầu, "Ồ, lát nữa con đi chọn quà cho nàng ấy."
"Con định tặng cái gì?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh: "Con giấu không ít đoản kiếm, tìm một thanh đẹp mắt tặng cho nàng ấy."
Đường Thư Nghi lần nữa cảm thấy cạn lời, bây giờ nàng mới biết, nhị nhi tử này của nàng là một thẳng nam. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Hoài nói: "Giao cho chàng, nói với nhi tử chàng, nên tặng lễ vật gì cho nữ hài tử."
Tiêu Hoài gật đầu: "Được."
Đường Thư Nghi đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Hoài nhấp một ngụm trà nói: "Con có biết cái gọi là thuận theo sở thích không?"
Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Có."
"Cho nên, con cần tặng một món quà mà Tạ nhị tiểu thư thích." Tiêu Hoài nói.
Tiêu Ngọc Minh: "Con cũng không biết nàng ấy thích cái gì, trước tiên tặng nàng ấy một đoản kiếm để nàng ấy phòng thân, ngày mai con hỏi xem nàng ấy thích cái gì."
Tiêu Hoài: "......"
Nói như vậy thật ra cũng không sao, muốn tặng cái gì thì tặng cái đó đi. Cũng để Tạ nhị tiểu thư biết trước hắn là người như thế nào.
"Được rồi, con xem mà làm đi."
Hai cha con tán gẫu thêm vài câu rồi rời khỏi thư phòng, đợi ba huynh muội rời đi, Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Hoài: "Ngọc Minh biết nên tặng quà cho nữ hài tử như thế nào chưa?"
Tiêu Hoài gật đầu: "Ừm, ta nói với nó, phải thuận theo sở thích."
Đường Thư Nghi đi về phía tẩm thất nói: "Tại sao lúc trước không phát hiện ra nó là một thẳng nam chứ? Còn may hỏi nó trước, nếu không nó tặng cho cô nương nhà người ta một đoản kiếm làm tín vật định tình, này xem như là chuyện gì chứ!"
Tiêu Hoài: Ngày mai thật sự tặng đoản kiếm làm tín vật định tình.
Chỉ là bây giờ đừng nói.
Chuyện phủ Định Quốc Công dạo này thường xuyên qua lại với Tạ gia, rất nhiều người ở Thượng Kinh đều biết đến, nhưng không biết lý do cụ thể. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài dẫn theo ba hài tử, cả nhà hoành tráng đến bái phỏng Tạ gia, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh đều nhìn thấy, trong lòng cũng có cân nhắc, liệu phủ Định Quốc Công và Tạ gia có hợp tác hay không.
Hợp tác làm cái gì?
Với mối quan hệ giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế bây giờ không nói cũng rõ.
Hoàng đế nghe nói Tiêu Hoài đưa cả nhà đến Tạ gia, ở ngự thư phòng ném vỡ vài chén trà. Nhưng y cũng chỉ có thể ném chén trà.
Bên này, cả nhà đến Tạ gia. Xuống xe ngựa, liền thấy một nam tử khoảng hai mươi ba mươi tuổi đứng đợi ở cửa lớn. Nam tử mặc trường bào màu bạc, khuôn mặt thanh nhã, mang theo khí chất quân tử vô song.
"Hắn là Tạ Lục." Tiêu Hoài thì thầm với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi bỗng nhiên nói: "Chẳng trách bị công chúa Nhu Lợi quốc bắt giữ, người ta có năng lực này."
Tiêu Hoài không nhịn được bật cười, sau đó vén rèm lên xuống xe, đỡ Đường Thư Nghi xuống. Tạ lục gia đi tới hành lễ với hai người: "Tiêu huynh, tẩu phu nhân."
Đường Thư Nghi nghe hắn xưng hô như vậy thì khẽ sững người, xem ra quan hệ giữa Tiêu Hoài và Tạ Lục này thật sự không phải là thân thiết bình thường!
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều chào lại hắn, sau đó ba huynh muội cũng đi tới hành lễ. Tạ lục gia mỉm cười bảo ba người họ miễn lễ, lại lấy ra một món quà tặng cho mỗi người.
Hàn huyên vài câu, mọi người cùng nhau bước vào phủ. Thế gia vài trăm năm này, sảnh sác trong trạch viện gần như đều mang theo ý vị cổ kính hàm chứa nội tình, hạ nhân càng có lề lối trật tự. Đến một lối rẽ, vài người tách ra, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu đi đến hậu viện, Tiêu Hoài, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi theo Tạ lục gia đến tiền viện.