Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 523-524

523

Đúng lúc này, ở phía sau bỗng có một trận náo loạn, một nhóm người hung hãn đang đấu đá bừa bãi giữa dòng người, đụng ngã rất nhiều người, cũng đánh rớt rất nhiều đèn lồ ng. Trong lúc nhất thời, cả cung đường náo nhiệt bỗng rối loạn.

Lý Cảnh Tập vội vàng đưa tay kéo "Tiêu Ngọc Châu", nhưng bị một đại hán vọt tới đẩy hai người tách xa nhau, chờ người nọ đi rồi, hắn đã không thấy bóng dáng "Tiêu Ngọc Châu" ở đâu nữa, trong lòng Lý Cảnh Tập căng thẳng, vội vàng đi tìm người.

Lúc này, có một người đi đến bên cạnh Lý Cảnh Tập, nhỏ giọng nói: "Vương gia và thuộc hạ đến rồi."

Lý Cảnh Tập đi theo người nọ, bước ra khỏi đường phố đông người, đã thấy có người dắt ngựa chờ ở đó, hắn xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía nam.

Giờ phút này, trái tim Lý Cảnh Tập đập bình bịch kịch liệt liên hồi, cho dù biết người gặp nạn không phải là Tiêu Ngọc Châu chân chính, nhưng trái tim hắn vẫn lo lắng muốn chết. Tưởng tượng nếu như thật sự là Ngọc Châu bị bắt đi, hắn đã nghĩ đến việc giết sạch mọi người.

Ba ba ba ba...

Tiếng ngựa phi rít gào đến cửa thành, thấy binh sĩ đang muốn ngăn cản, người hầu của Lý Cảnh Tập giơ cao thẻ bài của vương phủ, lớn tiếng quát: "Khang thân vương phải ra khỏi thành, mau tránh ra!"

Binh lính trông cửa nhìn kỹ, quả nhiên là Khang thân vương, bọn hắn vội vàng cho đi. Đợi đám người đi rồi, mấy người họ bắt đầu tán gẫu:

"Hôm nay chắc sẽ xảy ra hỗn loạn! Tứ hoàng tử, Định Quốc Công và Khang thân vương đều rời khỏi thành!"

"Chuyện của các đại nhân, chúng ta không quản được, mau đi trông cửa cho tốt đi!"

Đội nhân mã của Lý Cảnh Tập đi tới một thôn trang ở bên ngoài thành, có người chạy tới nói: "Khang Nhạc huyện chủ bị người xấu bắt vào thôn trang này, Tứ hoàng tử vừa rồi cũng đi vào, nói là muốn đi cứu người."

Tay nắm dây cương của Lý Cảnh Tập siết chặt lại, ánh mắt tăm tối nhìn vào thôn trang tối om, sau đó quất roi vọt vào, người của hắn đi theo sát phía sau. Vào trong, hắn chợt nghe thấy âm thanh của vũ khí va chạm.

Lý Cảnh Tập đi qua nơi phát ra âm thanh, tới một cái sân, chỉ thấy bên trong có hai người đang đánh nhau. Hắn đang muốn đi vào, bỗng có một hắc y nhân đi tới nhỏ giọng nói: "Vương gia đi theo tiểu nhân, Tứ hoàng tử đã mang Khang Nhạc huyện chủ tới nơi khác rồi."

Đoàn người Lý Cảnh Tập lập tức đi theo người nọ, không tới vài bước đã tới một sân viện khác. Bọn hắn đánh gục những người trông cửa, Lý Cảnh Tập đi đến căn phòng đang sáng đèn.

Đứng trước cửa, chợt nghe âm thanh của Tứ hoàng tử truyền ra từ bên trong: "Nàng là Ngọc Châu đúng không, chắc nàng biết ta là ai nhỉ? Hôm nay chuyện tốt giữa ta với nàng thành công, hôm khác ta bước lên được vị trí kia, thì nàng chính là hoàng hậu. Ha ha ha ha..."

Rốt cuộc Lý Cảnh Tập nghe không nổi nữa, loảng xoảng một tiếng, hắn đá văng cửa, chỉ thấy trong phòng, trên mặt "Tiêu Ngọc Châu" còn đang đeo mặt ạn, lui vào trong góc phòng, mà Tứ hoàng tử đang đứng trước mặt con bé, vẻ mặt dâm tà.

Nghe thấy âm thanh, Tứ hoàng tử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Cảnh Tập với vẻ mặt hung ác đứng ở cửa, hắn ta híp mắt hỏi: "Tại sao phải... Aa..."

Không đợi hắn ta nói xong, Lý Cảnh Tập đã vọt lại, nâng tay tặng cho hắn ta một quyền lên mặt, Tứ hoàng tử không hề phòng bị, bị đánh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

"Lão thất, ngươi điên rồi!"

Tứ hoàng tử rống lên với Lý Cảnh Tập, nhưng Lý Cảnh Tập không thèm nói với hắn ta dù chỉ một chữ, hắn lao lên muốn đánh tiếp. Tứ hoàng tử cũng không phải kẻ ngồi không, tay hắn ta nắm chặt lại đánh trả. Những người đi theo Lý Cảnh Tập thấy thế nên muốn tiến lên hỗ trợ.

Nhưng Lý Cảnh Tập quát về phía bọn họ: "Tất cả không được qua đây."

Hắn muốn tự tay gi ết chết kẻ cặn bã này, hiện tại nội tâm hắn tràn ngập lửa giận, Tứ hoàng tử là đối tượng để hắn phát ti3t. Nhưng dù sao Tứ hoàng tử vẫn lớn tuổi hơn hắn, thời gian luyện võ cũng dài hơn, còn hắn đánh bằng cả tính mạng, vậy nên hai người hiện tại đều đánh ngang tay nhau.

Sau đó hai người không còn chiêu gì có thể dùng được, liền vật nhau lăn lộn trên mặt đất. Lý Cảnh Tập đấm từng quyền một, cho dù bản thân bị đánh cũng không quan tâm. Hắn nhỏ giọng nói với Tứ hoàng tử: "Ngươi đã từng nghi ngờ quan hệ giữa mẫu phi ngươi và thái sư chưa? Ngươi nói xem, liệu ngươi có phải là người của hoàng gia hay không?"

Tứ hoàng tử nghe thấy lời này của hắn, hắn ta vô cùng sửng sốt. Lý Cảnh Tập nhân cơ hội này mà đưa tay vơ lấy một chiếc ghế, dùng sức đập lên người hắn.

Tứ hoàng tử bị đánh, đầu óc kêu ong ong, hắn ta nhìn Lý Cảnh Tập, nói: "Lão thất, con mẹ nó ngươi dám lừa ta!"

Lý Cảnh Tập không thèm để ý tới hắn ta, hắn lại đập ghế qua, từng đợt rồi lại từng đợt, cho đến khi Tứ hoàng tử không gượng dậy nổi nữa. Hắn đứng nhìn Tứ hoàng tử từ trên cao nhìn xuống, nâng chân lên muốn đạp bộ phận phía dưới của hắn ta.

"Lão thất, ta là thân huynh của ngươi!" Tứ hoàng tử vội hét.

Nhưng âm thanh la hét này cũng không thể ngăn cản động tác của Lý Cảnh Tập, chỉ thấy chân hắn hung hăng đạp xuống một cái.

"Aaa..." Tứ hoàng tử lăn lộn kêu gào thảm thiết, thậm chí hắn ta còn nghe thấy âm thanh vỡ vụn của bộ phần nào đó ở dưới hạ thân.

Giờ phút này, lửa giận trong lòng Lý Cảnh Tập cuối cùng cũng tan biến, hắn nói: "Trói hắn ta lại, mang đi!"

Hắn xoay người đi ra bên ngoài, không có qua xem "Tiêu Ngọc Châu" bên trong. Tứ hoàng tử thấy chuyện này không thích hợp, hắn quay đầu nhìn, thì làm gì có Tiêu Ngọc Châu ở đó, đó chỉ là một nữ tử hắn ta chưa gặp qua bao giờ. Giờ phút này hắn ta mới biết được, hắn tính kế mọi thứ, nhưng cuối cùng lại rơi vào kế hoạch của kẻ khác.

Đại doanh ngoài kinh thành, vẻ mặt Tiêu Hoài phẫn nộ điểm binh hai trăm tinh binh, gào thét rời đi. Hắn đi rồi, vài vị tướng lĩnh mới nhỏ giọng nghị luận:

"Chủ soái đây là bị làm sao vậy? Tại sao hơn nửa đêm rồi lại bỗng nhiên mang binh đi?"

"Nghe nói bên trong thành xảy ra chuyện phải không?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết nữa."

Đoàn Anh Hoành yên lặng nghe bọn họ nghị luận, sau đó trở về trướng của mình. Mới vừa ngồi xuống, hắn ta chợt nghe thấy tiếng chim kêu, hắn ta lại đi ra khỏi trướng, nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai chú ý đến mình, hắn ta mới đi về một hướng, sau đó đi vào một cánh rừng, thấy có một tiểu thái giám đang đứng ở dưới gốc cây đại thụ.

Thấy tiểu thái giám này không phải là người thường hay liên hệ với hắn ta lúc trước, hắn ta xoay người muốn bỏ đi. Lúc này tiểu thái giám nói: "Đoàn tướng quân, Hoàng thượng có khẩu dụ."

Đoàn Anh Hoành dừng cước bộ, tiểu thái giám chậm rãi bước tới, nói: "Hôm nay Trương công công bị Hoàng thượng phái đi làm những chuyện khác, nên ta đến đây bàn bạc với tướng quân."

Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bội, đưa cho Đoàn Anh Hoành xem: "Nếu Đoàn tướng quân không tin thì có thể nhìn xem tín vật này."

524

Đoàn Anh Hoành cầm lấy ngọc bội, tỉ mỉ xem xét, quả thật là đồ của hắn ta. Lúc trước hắn ta giao khối ngọc bội này cho công công thường xuyên liên lạc với hắn ta, là tín vật giữa hai người.

"Đoàn tướng quân, Tứ hoàng tử đã đắc thủ, Hoàng thượng nói ngài lập tức hành động." Tiểu thái giám nói.

Đoàn Anh Hoành nhìn ngọc bội trong tay, nhớ đến lúc nãy Tiêu Hoài vội vàng dẫn quân, lại mang theo khí thế dạt dào rời đi, hắn ta liền hoàn toàn tin lời của tiểu thái giám.

Hắn ta nói: "Được, ta sẽ lập tức hành động."

Tiểu thái giám gật đầu, xoay người bước đi, nhanh chóng biến mất khỏi rừng rậm. Đoàn Anh Hoành lại nhìn trái nhìn phải, sau đó cũng bước ra ngoài. Về tới đại doanh, hắn điểm một ngàn tinh binh rời đi.

Có tướng lĩnh khác hỏi hắn: "Lão Đoàn, ngươi đang làm gì vậy?"

"Mật lệnh của chủ soái." Bỏ lại một câu như vậy, hắn ta dẫ theo một ngàn tinh binh đi về phía hoàng thành. Tới cửa thành, hắn nói: "Ta là tướng lĩnh dưới trướng Định Quốc Công, phụng mệnh của Định Quốc Công vào thành bảo vệ Hoàng thượng."

Binh sĩ thủ thành thấy hắn ta mang theo nhiều binh sĩ như vậy, tất nhiên sẽ không dám cho hắn ta vào thành. Đoàn Anh Hoành thấy thế, hắn ta trực tiếp công thành. Tướng lĩnh thủ thành đã nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế trước đó, lúc Đoàn Anh Hoành mang binh vào thành, phải giả bộ ngăn cản hắn ta lại, sau đó để hắn ta vào thành.

Cho nên Đoàn Anh Hoành không cần phải tốn nhiều sức lực đã có thể "công thành" tiến vào trong thành, sau đó đi thẳng đến hoàng cung. Dân chúng trong kinh thành thấy thế, tất cả đều sợ hãi đến mức vội vàng chạy về nhà, đóng cửa lại, không dám đi ra ngoài nữa.

Đoàn Anh Hoành một đường thuận lợi đi vào hoàng cung, giống như lúc ở cửa thành, quân canh giữ chỉ tùy ý ngăn cản vài cái, để đội quân "tiến" vào.

Mà giờ phút này, Hoàng đế đang ngồi trong Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, bên ngoài đang đánh nhau, sau đó có một tiểu thái giám kinh hoảng chạy vào bẩm báo: "Hoàng thượng, hoàng thượng, bị đánh vào rồi!"

Hoàng đế bỗng đứng lên: "Ai đánh vào?"

Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ nói: "Định Quốc Công... Là tướng lĩnh dưới trướng của Định Quốc Công mang binh đánh vào."

Hoàng đế chau mày, y biết đêm nay Tứ hoàng tử động thủ, nhưng bọn họ đâu có nói hôm nay sẽ đắc thủ. Ngày mai Đoàn Anh Hoành mang binh tấn công hoàng cung, nói là Tiêu Hoài sai hắn làm, sau đó y sẽ trị tội Tiêu Hoài.

Nhưng tại sao bây giờ Đoàn Anh Hoành lại động thủ?

Y cảm thấy có chuyện không thích hợp, nhưng còn chưa suy nghĩ rõ ràng lúc này nên ứng phó thế nào thì Đoàn Anh Hoành đã vọt tới cửa Ngự Thư Phòng. Hoàng đế tiến thoái lưỡng nan, y đứng ở trong Ngự Thư Phòng, nhìn Đoạn Anh Hoành đứng ở bên ngoài. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tựa hồ đều hiểu được ý của đối phương, nhưng lại giống như là không hiểu gì.

Nhưng giờ phút này, tên đã lên dây, Đoàn Anh Hoành không thể không bắn, hắn ta huy động kiếm trong tay, chém chết thủ vệ canh giữ trước cửa Ngự Thư Phòng, vọt vào bên trong, sau đó kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Hoàng đế.

Tiêu Khang Thịnh đứng hầu ở bên người Hoàng đế thấy thế, hắn ta vội vàng che chở trước người Hoàng đế. Đoàn Anh Hoành dám chém chết thủ vệ, nhưng không dám chém chết Tiêu Khang Thịnh. Tuy nhiên, vở kịch diễn tới đây thôi là đủ rồi.

Hoàng đế thấy hắn ta không thật sự có ý muốn giết mình, nhẹ nhàng thở một hơi, ít nhất Đoàn Anh Hoành không có phản bội y, chỉ đang diễn thôi. Y không biết tại sao một màn này lại xảy ra đột ngột như thế, nhưng nếu đã bắt đầu thì y phải tiếp thôi.

"Lớn mật, ngươi dám bức vua thoái vị!" Hoàng đế nói.

Đoàn Anh Hoành: "Ta nhận mệnh lệnh của Định..."

"Hoàng thượng, Định Quốc Công mang binh vào thành..."

Một tiếng Định Quốc Công dẫn binh tiến công, khiến ngự thư phòng trở nên yên tĩnh, binh sĩ bên ngoài cũng ngừng chiến đấu, thế giới cũng như ngừng lại.

Qua một lúc lâu, Hoàng đế mới tìm được giọng nói của mình, nhìn tiểu thái giám đang quỳ trên mặt đất nói: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu thái giám cúi đầu run cầm cập nói: "Định.... Định Quốc Công dẫn binh tiến công, đã đến cửa cung rồi."

Hoàng đế chỉ cảm thấy như máu dồn lên não, ong một tiếng, trong thế giới không còn người khác, chỉ có chính mình y đang kinh hoàng. Y bất giác ngả người ra sau, Tiêu Khang Thịnh vội vàng đỡ y, lo lắng hét lên: "Hoàng thượng."

Hoàng đế xua tay, nhìn về phía Đoàn Anh Hồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thần... Thần không biết."

Đoàn Anh Hồng cũng kinh ngạc, hắn ta làm sao biết chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ Định Quốc Công thật sự muốn vì nữ nhi bị làm nhục mà khởi quân tạo phản? Nghĩ đến đây, hắn ta nhìn Hoàng đế nói: "Chẳng lẽ là.... Chẳng lẽ là Định Quốc Công thật sự muốn tạo phản?"

Hoàng đế siết chặt nắm đấy run rẩy không thể kiểm soát được, bây giờ sợ là hắn không chỉ đơn giản là tạo phản. Tiêu Hoài hoàn toàn có thể lấy danh nghĩa cứu giá mà dẫn binh vào cung.

Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, sau đó là giọng nói của Tiêu Hoài: "Tứ hoàng tử bức vua thoái vị, bắt hết toàn bộ."

Đầu Hoàng đế lại kêu lên ong ong, đúng lúc này Tiêu Hoài thân mang áo giáp, tay xách theo một người đi vào. Theo sau hắn còn có Lý Cảnh Tập tay cầm một thanh trường kiếm.

Tiêu Hoài ném người trong tay xuống đất, hắn chỉ vào Đoàn Anh Hồng nói: "Bắt lấy."

Ngay khi giọng nói của hắn phát ra, hai vị tướng lĩnh nhanh chóng lao tới khống chế Đoàn Anh Hồng. Tiêu Hoài đi tới trước mặt Hoàng đế, nhìn y thật sâu một lát, sau đó quỳ một gối xuống nói: "Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng thượng tha tội."

Lý Cảnh Tập cũng quỳ xuống ngay bên cạnh Tiêu Hoài. Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài rồi nhìn Lý Cảnh Tập hoàn toàn khác với dáng vẻ hèn nhát như trong ấn tượng của y. Qua một lúc sau, y nói: "Ái.... Ái khanh mời đứng dậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất