557
Sáng sớm hôm nay, Diệp Đức Bổn - đại thái giám bên người Lý Cảnh Tập dẫn theo rất nhiều người đến tẩm cung của Hoàng hậu, truyền chỉ bảo Ngô thị lập tức rời khỏi Hoàng cung. Hoàng hậu hiện tại không còn là Hoàng hậu mà là Ngô thị.
Ngô thị tất nhiên không muốn, nàng ta vội vàng chạy đi tìm Lý Cảnh Tập lý luận: "Tiên hoàng là cha ruột của ngươi, ngươi không để Tiên Hoàng nhập Hoàng lăng, còn đuổi mẫu hậu là ta này ra khỏi cung, ta muốn người trong thiên hạ nhìn xem, nhìn xem ngươi là một kẻ bất luân bất hiếu như thế nào."
Mặc dù Ngô thị vẫn bày ra dáng vẻ của một Hoàng hậu nhưng vì tức giận, giọng nói mất đi vẻ uy nghiêm thường ngày, thậm chí còn có thể sánh với những bát phụ ở ngoài chợ, thu hút không ít ánh mắt nhìn trộm của các phi tần của tiên đế.
Thật ra, các phi tần của tiên hoàng vẫn rất muốn rời khỏi cung. Ở trong cung làm cái gì, Hoàng đế cũng đã thay đổi, hơn nữa tiên hoàng bị biến thành phế đế, các nàng ở trong cung càng xấu hổ hơn. Không bằng ra ngoài tự tại hơn một chút.
Hơn nữa, gia thế của hầu hết các nàng đều không tồi, xuất cung rồi, nương gia căn bản đều sẽ chuẩn bị trạch tử khác cho bọn họ, sẽ không ở trong “ký túc xá tập thể” mà Hoàng đế chuẩn bị. Cho dù những phi tần không dựa được trong nhà giống như Lương quý phi, trong tay các nàng hoặc là có tiền bạc trực tiếp có thể mua trạch tử, hoặc là đã có trạch tử ở thành Thượng Kinh từ trước.
Cho nên các nàng đều rất vui vẻ dọn ra khỏi cung.
Nhưng Hoàng hậu thì khác, các triều đại lịch sử chưa từng có việc Hoàng hậu dọn ra khỏi cung, cho nên nàng ta cảm thấy đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Giờ khắc này nàng ta đứng ở cổng cung làm loạn, đã hoàn toàn mất đi uy nghi ngày thường của Hoàng hậu
"Ngô thị, sợ là ngươi quên rồi, tiên hoàng đế là phế đế, ngươi tất nhiên là phế hậu." Diệp Đức Bổn đứng trước mặt Hoàng hậu nói: "Hơn nữa, phụ thân của Hoàng thượng hiện nay là Tiêu Dao Vương, nói Hoàng thượng bất hiếu hoàn toàn là chuyện vô căn cứ."
Ngô thị giận đến nỗi cả người run rẩy, nàng ta đẩy Diệp Đức Bổn ra chuẩn bị đi tìm Lý Cảnh Tập. Nhưng vừa mới đi được hai bước, đã bị vài tên binh sĩ chặn đường. Diệp Đức Bổn lại đi tới trước mặt nàng ta, nói: "Ngươi đừng phí sức lực nữa, Hoàng thượng sẽ không gặp ngươi."
"Tại sao hắn không gặp bổn cung?" Ngô thị nghiến răng hỏi.
Diệp Đức Bổn cười lạnh: "Tại sao không phải ngươi tự mình rõ nhất sao?"
Hoàng hậu nghiến răng không nói nữa, lúc trước nàng ta từng nói với Định Quốc Công phu nhân, để Tam hoàng tử kết hôn với Tiêu Ngọc Châu. Mà nghe nói Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu là thanh mai trúc mã.
"Ngô thị, có thể đi được chưa?" Diệp Đức Bổn nói.
Hoàng hậu lúc này mới bình tĩnh lại một chút, biết cho dù Lý Cảnh Tập gặp nàng ta, nàng ta cũng không đạt được thứ mình muốn, nói không chừng kết quả còn tệ hơn bây giờ. Hít một hơi thật sâu, nàng ta ra lệnh cho người trong cung thu dọn đồ đạc sau đó, được "hộ tống" đến Ngô gia.
Đến cổng lớn Ngô phủ, vừa hay đụng phải người Phùng gia - nương gia của Ngô tam phu nhân. Người Phùng gia đến đây là Đại ca Nhị ca và nhi tử của bọn họ, vài người vẻ mặt phẫn nộ, rõ ràng là tới gây chuyện.
Nhìn thấy Ngô thị, phản ứng trong tiềm thức của vài người là hành lễ. Nhưng hành lễ được một nửa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta đã không còn là Hoàng hậu nữa.
Vài người đứng thẳng lại, sắc mặt Ngô thị đen như đáy nồi. Nhưng cũng chẳng thể khiến người Phùng gia sợ hãi, còn la hét đòi Ngô gia đưa ra lời giải thích. Ngô thị hít sâu một hơi, hỏi quản gia của Ngô gia: "Ngoại thất của Tam lão gia bây giờ đang ở đâu?"
Quản gia vội vàng nói: "Vẫn còn ở trong trạch tử bên ngoài."
"Đưa người về phủ, dùng gậy đánh chết đi." Nói xong câu này, Ngô thị nhìn về phía người Phùng gia: "Xử lý như vậy các ngươi đã vừa ý chưa?"
Người Phùng gia nghe nàng ta nói vậy, không nhịn được mà nghĩ trong lòng, người đã từng làm Hoàng hậu đúng là khác biệt, cách làm tàn nhẫn như vậy, người bình thường đều không thể so được.
"Nếu là như vậy, đương nhiên có thể." Phùng đại ca nói: "Chỉ là sau này…"
"Sau này tuyệt đối sẽ không." Ngô thị nói: "Hắn cũng là nhất thời hồ đồ, đưa người về phủ nạp làm thiếp là được rồi, cần gì đặt ở bên ngoài."
Câu này rõ ràng nói Ngô tam phu nhân là người hay ghen, người Phùng gia nghe xong tất nhiên không vui, Phùng đại ca đang muốn phản bác, lúc này một gã sai vặt của Ngô gia vội vội vàng vàng chạy đến, bởi vì chạy quá gấp, không dừng lại kịp, đụng vào người của quản gia.
"Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì?" Quản gia khiển trách.
Gã sai vặt kia vẻ mặt hoảng sợ, "Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn."
Trái tim Ngô thị đập thình thịch, đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, liền lạnh mặt nói: "Làm ầm ở cửa còn ra thể thống gì, đi vào nói."
Một đám người vào phủ, ngay lúc này, đám người Ngô đại lão gia cũng biết chuyện Hoàng hậu được "đưa" về nhà, đều nhao nhao ra cửa đón người. Hai bên đụng mặt nhau, Ngô thị trực tiếp nói: "Đến sảnh đường đi."
Ngô tam lão gia nhìn thấy người Phùng gia, mặt đen như mực, đi tới thương nghị với bọn họ, bảo bọn họ trở về trước. Phùng đại ca nói giải quyết chuyện này xong bọn họ liền rời đi. Ngô thị liếc mắt nhìn Ngô tam lão gia một cái, trực tiếp đi đến sảnh đường, người Phùng gia theo sát phía sau.
Đến sảnh đường không lâu, ngoại thất của Ngô tam lão gia bị lôi đến, đó là một nữ nhân mỹ mạo khoảng hai mươi tuổi. Ngô tam lão gia thấy nàng ta bị vài bà tử giữ lại, đứng dậy muốn đi tới giải cứu, Ngô thị nghiêm giọng quát: "Giữ hắn lại."
Mặc dù bây giờ nàng ta không phải là Hoàng hậu, nhưng uy nghiêm ở Ngô gia vẫn còn đó. Quản gia đang canh gác bên ngoài nghe thấy giọng nói của nàng ta, vội vàng giữ Ngô tam lão gia lại.
Lúc này Ngô thị lại nói: "Đánh, đánh chết!"
558
Giọng nói của nàng ta rơi xuống, ngoại thất kia liền bị ấn xuống đất, hai bà tử to khoẻ cầm cây gậy to bằng cánh tay người trưởng thành, đập từng cái từng cái xuống người nàng ta. Ngoại thất kia kêu lên vài tiếng, sau đó bị bịt miệng. Ngô tam lão gia lại nhìn người thương bị đánh, quay đầu căm hận nhìn Ngô thị.
Ngô thị không hề lay động, nàng ta nói: "Nếu như ngươi muốn hưu thê cưới nàng ta, ta liền bảo người thả nàng ta."
Ngô tam lão gia không nói nữa, ngoại thất chỉ có thể làm ngoại thất, làm sao có thể cưới về?
Bên ngoài, từng gậy từng gậy rơi xuống, không lâu sau, ngoại thất kia không còn hô hấp. Ngô thị xua tay để người kéo nàng ta đi, nhìn người Phùng gia nói: "Hài lòng rồi chứ?"
Người Phùng gia còn có thể nói gì nữa, an ủi Ngô tam phu nhân vài câu rồi rời đi. Đợi bọn họ đi khỏi, Hoàng hậu gọi quản gia vào, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia nhìn Ngô đại lão gia, lại nhìn Ngô nhị phu nhân, sau đó bấm bụng nói: "Tiêu nhị... Tiêu nhị công tử dán cáo thị, nói… nói Đại lão gia và nhị phu nhân có.. có tư tình."
Sảnh đường trở nên im lặng, Ngô đại lão gia siết chặt nắm đấm, Ngô nhị phu nhân cả người ngã quỵ trên ghế, càng tỏ vẻ đau buồn đáng thương. Sau đó một giọng nói phá vỡ sự im lặng trong phòng, "Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt."
Trên mặt Ngô đại phu nhân vừa hả hê vừa hận, nàng ấy đứng dậy đi tới trước mặt Ngô nhị phu nhân, giơ tay tát mạnh hai cái lên mặt nàng ta. Hai tiếng chát chát vang lên giòn tan, khuôn mặt Ngô nhị phu nhân sưng đỏ lên.
Ánh mắt nàng ta đẫm lệ đẩy Ngô đại phu nhân ra, đi đến trước mặt Ngô đại lão gia phịch một tiếng quỳ xuống, sau đó nhìn Ngô thị khóc nói: "Biểu tỷ, ta biết tội ta đáng chết vạn lần, nhưng sao ta không phải là người bị hại chứ?"
Ánh mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Ngô đại lão gia, thâm tình lại oan ức đến cùng cực, sau đó lại nhìn về phía Ngô thị nói: "Lúc đầu ta bơ vơ không nơi nương tựa, a di đón ta về nuôi dạy ở bên người, ta mang ơn mang huệ a di, mang ơn biểu tỷ biểu ca. Chỉ là, chuyện tình cảm ai cũng không thể ngăn cản được, ta và biểu ca nảy sinh cảm tình..."
Lời chưa nói hết nhưng vô thanh thắng hữu thanh.
Nàng ta thút tha thút thít khóc lên, Ngô đại lão gia vẻ mặt cảm động, Ngô đại phu nhân hận đến mức cắn chặt răng, còn Ngô thị mặt không biểu tình.
"Đại biểu ca nói cưới ta, a di và dượng không đồng ý, ta biết thân phận của ta không xứng với đại biểu ca, ta không có lời oan trách nào." Giọng nói Ngô nhị phu nhân khẩn thiết, Ngô đại lão gia suýt nữa rơi nước mắt.
Lại nghe nàng ta nói: "Sau này, nhị biểu ca muốn cưới ta, thân thể biểu ca không khoẻ, Ngô gia có ân với ta, ta không lời oán hận. Sau khi thành hôn với Nhị biểu ca, ta hết lòng hết dạ hầu hạ biểu ca, giúp biểu ca chăm sóc thân thể, sinh nhi tử cho biểu ca. Biểu tỷ tỷ nói, Nhị biểu ca không phải vì ta mới sống trên nhân thế này thêm mấy năm nữa sao?"
Vẻ mặt Ngô thị dịu đi một chút, những gì Ngô nhị phu nhân nói cũng không sai.
"Nếu như Nhị thúc biết sau khi hắn chết, ngươi làm ra loại chuyện mèo mả gà đồng đó, hẳn là ở dưới đất cũng không thể nhắm mắt." Ngô đại phu nhân cười lạnh nói.
Ngô thị nghe lời nàng ấy nói xong sắc mặt lại trầm xuống.
Mà Ngô nhị phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Ngô đại phu nhân, nói: "Ta biết ngươi hận ta, ta biết ta làm chuyện có lỗi với ngươi, từ nay về sau, ta và đại biểu ca… nhất biệt lưỡng khoan[1]...."
[1] sau khi chia tay mỗi người tìm một hạnh phúc riêng.
Nàng ta lại bắt đầu khóc thút thít, Ngô đại phu nhân nổi hết cả da gà da vịt. Mà Ngô đại lão gia vẻ mặt không nỡ.
Ngô đại phu nhân hận không thể làm cho đôi cẩu nam nữ này chết ngay bây giờ, nàng ấy nhìn Hoàng hậu nói: "Một ngoại thất đều bị đánh chết, vậy nữ nhân không thủ đức tư thông với đại bá ca như nàng ta, nên xử lý như thế nào?"
"Ngươi đừng quá độc địa!" Ngô đại lão gia nghiêm giọng quát mắng, nhưng Ngô đại phu nhân lại không hề sợ hãi, nàng ấy lại nhìn Ngô thị nói: "Chuyện đã ầm ĩ xôn xao rồi, nếu chúng ta không làm gì cả, cứ nhẹ nhàng cho qua như vậy, Ngô gia làm sao có chỗ đứng ở thành Thượng Kinh này."
Trong phòng lần nữa rơi vào im lặng, qua một lúc sau, Ngô thị nhìn Ngô nhị phu nhân nói: "Ngươi treo cổ tự tử đi."
"Biểu ca..."
Ngô nhị phu nhân ôm chân Ngô đại lão gia khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế. Ngô đại lão gia cúi đầu nhìn nàng ta, vành mắt đỏ tươi. Bàn tay run rẩy vỗ vỗ lưng Ngô nhị phu nhân, sau đó nói: "Nói với bên ngoài nàng ấy treo cổ mà chết, ta đưa nàng ấy đi đến một nơi xa là được rồi đi."
Ngô đại phu nhân cười lạnh: "Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió."
"Ngươi chính là muốn nàng ấy chết đúng không?" Ngô đại lão gia căm ghét nói.
Ngô đại phu nhân: "Đúng vậy, ta chính là muốn nàng ta chết."
"Biểu ca.. Hu hu hu... Ta là tội nhân, ngươi để ta chết đi... Hu hu hu.”
Trái tim của Ngô đại lão gia như muốn vỡ thành từng mảnh, hắn ta nhìn Ngô đại phu nhân, giọng nói mang theo cầu xin: "Ngươi nói đi, làm sao mới có thể buông tha cho nàng ấy?"
Ngô đại phu nhân sắp bị tức đến bật cười, làm sao có vẻ như nàng ấy là kẻ ác vậy?
Nàng ấy nhìn Ngô thị nói: "Ngài là người biết rõ nhất nên khống chế đại cục như thế nào, ngài giải quyết đi."
Ngô thị híp mắt nhìn Ngô nhị phu nhân, nói: "Nếu ngươi không treo cổ tự tử, vậy thì dùng gậy đánh chết ngươi."
"Biểu ca...."
Ngô nhị phu nhân run bần bật ôm lấy chân Ngô đại lão gia, nàng ta thật sự sợ hãi. Ngô đại lão gia đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngô thị nói: "Không được..."
"Ngươi muốn Ngô gia bị huỷ hoại trong tay ngươi sao?" Ngô thị nghiêm nghị nói: "Kéo người ra ngoài, dùng gậy đánh chết!"
Lời nói của nàng ta vừa rơi xuống, vài bà tử to khoẻ lao đến, kéo Ngô nhị phu nhân ra ngoài.
"Biểu ca… Biểu ca cứu muội...."
Ngô đại lão gia quay lưng lại không nhìn nàng ta, đến lúc đưa ra quyết định, nam nhân biết rõ nhất nên lấy hay bỏ.
Ngô nhị phu nhân bị đè trên mặt đất, từng gậy mang theo tiếng gió mà đánh xuống, chỉ vài cái lưng nàng ta đã chảy ra máu....
"Nương.... Nương....."
Lúc này Ngô tiểu lục đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, lao tới định bổ nhào lên người Ngô nhị phu nhân. Ngô thị thấy vậy, tức hét lớn: "Giữ nó lại!"
Vài gã sai vặt đè Ngô tiểu lục xuống, hắn ta cứ thế mở to mắt, nhìn mẫu thân bị đánh từng gậy từng gậy cho đến khi không còn hơi thở......
Chuyện xảy ra trong trạch tử của Ngô gia rất nhanh đã bị truyền ra ngoài. Nhưng mặc dù Ngô nhị phu nhân đã chết, danh tiếng Ngô gia cũng đã mất sạch.
.............