577
Lão Lễ Quốc Công phu nhân nhìn thấy Giai Ninh, liền kéo nàng ấy hỏi tình hình ở phủ Định Quốc Công hai ngày qua. Giai Ninh cẩn thận kể lại, lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm xuống.
Đợi Giai Ninh nói xong, hai tay bà ấy cung kính chắp trước ngực nói: “A di đà phật, phật tổ phù hộ, để Giai Ninh nhà ta có phúc khí như vậy."
Giai Ninh vui vẻ tươi cười, lão Lễ Quốc Công phu nhân nắm lấy tay nàng ấy nói: "Mẹ chồng cháu độ lượng, nhưng cháu không thể vì vậy mà buông lỏng, nên hiếu thuận vẫn phải hiếu thuận. Người ta đối xử tốt với chúng ta, chúng ta cũng phải đối tốt với người ta."
Giai Ninh nghiêm túc gật đầu: "Ngoại tổ mẫu người yên tâm, cháu hiểu."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân ôm lấy nàng ấy mỉm cười: "Nếu cháu có thể nhanh chóng sinh được hài tử, ta cũng hoàn toàn yên tâm."
Giai Ninh đỏ mặt, nghĩ đến lúc hai người động phòng, những động chạm lúc ban đầu, trong lòng nàng ấy lại cảm thấy ngọt ngào một hồi. Nam nhân yêu cầu thê tử vẹn toàn, nữ tử sao lại không muốn phu quân trước khi ở cùng mình không động đến nữ tử khác chứ.
Lại mặt xong, Tiêu Ngọc Thần bắt đầu đến Hàn Lâm viện trình diện, Giai Ninh cũng không nghĩ tới chuyện sáng sớm đến thỉnh an Đường Thư Nghi, hầu hạ nàng chải tóc rửa mặt. Chẳng qua dần dần, nàng ấy phát hiện một vấn đề, bên ngoài đồn Định Quốc Công sợ tức phụ hẳn là sự thật, bởi vì dường như mọi chuyện trong nhà này đều là mẹ chồng của nàng ấy chỉ đạo, cha chồng của nàng ấy, vị Định Quốc Công chủ soái một quân, dường như tất cả đều nghe lời mẹ chồng nàng ấy.
Mà sau khi Đường Thư Nghi có nhi tức phụ, cũng không khác ngày thường là bao, nhưng những ngày này trong triều đình bắt đầu có chút không bình tĩnh, không ít đại thần bắt đầu dâng tấu mong tân hoàng đại hôn.
Đối với vấn đề này, thái độ của Lý Cảnh Tập rất cứng rắn, hắn nói: "Khi nào thành thân, thành thân với ai là chuyện riêng của trẫm, không cần các vị ái khanh lo lắng."
Vì lợi ích to lớn dẫn đường, những đại thần kia tất nhiên sẽ không nghe, thậm chí có người còn vào cung nói với Thái hoàng thái hậu, để Hoàng đế lo chuyện đại hôn.
Từ Ninh cung.
Thái hoàng thái hậu ngồi ở bên trên, nghe một vị nữ nhân hơn năm mươi tuổi nói: "Năm đó hai người chính ta cùng nhau vào cung, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn cảm thấy giống như chỉ mới là chuyện ngày hôm qua."
Người nói chuyện là một vị phi tử của tiên hoàng, nương gia họ Trần, sau này được mọi người gọi là Trần thái phi. Năm đó sau khi tiên hoàng băng hà, bà ấy liền tới Pháp Hoa tự tu hành. Nhiều năm như vậy vẫn luôn ở Pháp Hoa tự, gần như không xuất hiện ở Thượng Kinh nữa. Đã từng, quan hệ giữa Thái hoàng thái hậu và bà ấy cũng coi như không tồi, bây giờ nghe bà ấy nói đến ngày xưa, trong lòng cũng cảm khái một hồi.
"Mấy năm nay ngươi có khoẻ không?" Bà ấy hỏi.
"Khỏe." Trần thái phi nói: "Trong đền thanh tĩnh, cuộc sống tốt hơn so với trong cung rất nhiều."
"Ngươi sống tốt, ta liền yên tâm." Thái hoàng thái hậu mỉm cười nói.
Trần thái phi nhìn bà ấy vẻ mặt yên lòng: "Ngài cũng coi như khổ tận cam lai, Hoàng thượng là một hài tử hiếu thuận."
Thái hoàng thái hậu gật đầu: "Là một hài tử ngoan."
Trần thái phi cầm chén lên uống một ngụm trà, sau đó nói: "Hoàng thượng đã mười lăm rồi nhỉ?"
Thái hoàng thái hậu nghe bà ấy nói vậy, sắc mặt nhạt đi không ít, "Sắp mười lăm tuổi rồi."
"Cũng sắp nên nói chuyện hôn sự rồi." Trần thái phi mỉm cười nói: "Hoàng thượng tuổi trẻ, bên người nên có người tâm tư tinh tế hầu hạ. Nếu như chưa chọn được Hoàng hậu, vậy tuyển tú trước, chọn một vài nữ tử thông thư đạt lý vào cung, hầu hạ Hoàng thượng."
Mọi người đều biết, vị trí hoàng hậu thuộc về nữ nhi của Định Quốc Công, lúc này không ai dám tranh đoạt vị trí Hoàng hậu, nhưng những vị trí khác có thể tranh một chút!
"Hoàng thượng vẫn còn trẻ, bây giờ là lúc khắc khổ học tập, chuyện thành hôn vẫn nên để thêm mấy năm nữa rồi hãy nói." Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng nói.
Mấy ngày nay bà ấy cũng đã nghĩ xong, Hoàng thượng chỉ có một nữ nhân cũng rất tốt, ít nhất hậu cung sẽ không có nhiều tranh đấu. Về phần con nối dõi, thân thể Tiêu Ngọc Châu khoẻ mạnh, phu thê Tiêu Hoài nếu như đã quyết định cho nàng ấy vào cung, chuyện sinh dục của Ngọc Châu hẳn là không có vấn đề. Cho dù đến lúc đó đường con cái khó khăn, chọn quá kế trong tông thất là được rồi.
Mỗi một đời Hoàng đế gần như đều sau khi chết tân hoàng mới có thể kế vị, cũng không tồn tại vấn đề hài tử quá kế không hiếu thuận. Về phần chuyện sau khi chết, ai có thể lo được nhiều như vậy.
Thái hoàng thái hậu nhìn Trần thái phi đang ngồi ở phía dưới, đầu tóc bạc trắng, trán và khóe mắt đầy nếp nhăn, vốn dĩ vì bà ấy nhúng tay vào chuyện hôn sự của Hoàng đế mà cảm thấy không thích, đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
"Con cháu có phúc của con cháu, ngươi ta đều là người bước nửa chân vào quan tài, ngược lại không bằng bình bình tĩnh tĩnh sống qua ngày." Thái hoàng thái hậu nói.
Nụ cười trên mặt Trần thái phi bỗng chốc đông cứng, bà ấy biết Thái hoàng thái hậu đang nói bà ấy lo chuyện bao đồng. Hơi rũ mí mắt, bà ấy lại mỉm cười, "Nói cũng đúng, mấy năm nay tuổi lớn liền muốn nhìn đám con cháu đều viên mãn."
Thái hoàng thái hậu cũng mỉm cười: "Chuyện nhân duyên này, lưỡng tình tương duyệt mới là thật sự viên mãn.”
Trần thái phi: "Đúng vậy."
Hai người lại nói chuyện một lúc, Trần thái phi liền cáo từ, Thái hoàng thái hậu phái thái giám bên người tiễn bà ấy đi. Đợi người ra khỏi Từ Ninh cung, lại nói: "Bà ấy à, chính là người mềm lòng, hẳn là có người nói gì đấy trước mặt bà ấy."
Phùng ma ma cũng thở dài: "Đều nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, Trần thái phi này lại… năm đó bà ấy sảy thai còn không phải vì bị người ta đầu độc sao."
Thái hoàng thái hậu nhớ tới chuyện năm đó, cũng thở dài: "Cho nên, hậu cung này người nhiều tranh chấp cũng nhiều."
Phùng ma ma đứng bên cạnh không nói, nếu Hoàng thượng muốn chỉ có một mình Khang Lạc quận chúa, e rằng sẽ không dễ dàng.
Bên này, Trần phi ra khỏi cung liền lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa lăn bánh, ma ma thiếp thân của bà ấy thấy sắc mặt bà ấy không tốt, lại nhẹ giọng nói: "Ngài cũng cố hết sức rồi, chuyện không thành cũng không thể trách ngài."
"Trần gia lụi bại, trong lòng ta vô cùng khó chịu." Trần thái phi thở dài một hơi: "Năm đó nếu như ta không mất hài tử… Trần gia cũng không như thế này."
"Thái phi, lão nô có lời phản nghịch bất đạo muốn nói với ngài," Ma ma nói, "Năm đó ngài ở trong cung giúp trong nhà ít sao? Chuyện nên làm ngài đều đã làm, tương lai của Trần gia thế nào cần phải xem bản lĩnh của vài vị lão gia, liên quan gì đến ngài? Hôm đó đại phu nhân nói những lời kia với ngài chính là không biết an phận. Cái gì gọi là nếu như năm đó ngài giữ được hài tử, Trần gia nhất định tốt hơn bây giờ? Nhìn toàn bộ quyền quý ở Thượng Kinh, có nhà nào thật sự bởi vì nương nương trong cung mà duy trì thịnh vượng của cả gia tộc?"
Trần thái phi gật đầu: "Ngươi nói đúng, chỉ là đáng tiếc cho hài tử Thuỵ Tỷ Nhi kia."
"Lão nô biết người thích Ngũ tiểu thư, nhưng ngài nghĩ xem, để Ngũ tiểu thư vào cung thật sự tốt sao?" Ma ma nói.
"Thuỵ Tỷ Nhi thông minh hơn ta." Thái phi dựa lưng vào thành xe, cả người mệt mỏi.
Khuôn mặt ma ma mang theo vẻ bất lực, "Định Quốc Công phu nhân được Hoàng thượng phong làm đế sư, từ xưa đến nay cũng chỉ có một vị nữ tử vào triều làm quan, nhìn đã biết là thiên tài. Khang Lạc quận chúa được Định Quốc Công phu nhân dạy dỗ, chắc chắn không bình thường. Vả lại với quyền thế hiện tại của phủ Định Quốc Công, ngài nói Ngũ tiểu thư có thể thắng được Khang Lạc quận chúa?"
Trần thái phi cau mày trầm mặc, qua một lúc sau mới nói: "Thuỵ Tỷ Nhi nói, khi Hoàng thượng vẫn còn là Khang thân vương, nó gặp qua Hoàng thượng vài lần, Hoàng thượng có chút tình ý với nó."
".... Nếu Hoàng thượng thật sự có tình cảm với Ngũ tiểu thư sẽ khăng khăng không tuyển tú?” Ma ma có chút không nói nên lời.
Trần thái phi: "Đây còn không phải do Định Quốc Công đè ép sao?"
Ma ma: "..... Ngài đã gặp Khang Lạc quận chúa chưa?"
Trần thái phi gật đầu: "Đã thấy từ xa một lần."
Ma ma: "So với Ngũ tiểu thư thì sao?"
Trần thái phi lại trầm mặc, cho dù có thiên vị hài tử nhà mình như thế nào đi nữa, bà ấy cũng không thể dối lòng mà nói nữ nhi của Định Quốc Công không bằng Thuỵ Tỷ Nhi nhà bà ấy. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi bà ấy vẫn nói: "Nam tử sao có thể chỉ yêu một nữ tử, chỉ cần Thuỵ Tỷ Nhi có thể tranh được ba phần sủng ái của Hoàng thượng là rất tốt rồi."
578
Trần Ngũ tiểu tỷ tên gọi là Trần Văn Thụy, là đích nữ của Trần gia, nữ nhi của Trần đại lão gia, bởi vì thường xuyên đi chùa vấn an Trần Thái phi nên rất được Trần Thái phi yêu thích.
Có đoạn thời gian trước, Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ đi tới tu viện mà Trần Thái phi đang tĩnh tu, uyển chuyển truyền đạt ý muốn để Trần Ngũ tiểu thư gặp mặt đương kim Hoàng thượng, tạo mối quan hệ thân thiết.
Trần Ngũ tiểu thư của Trần gia muốn tiến cung, nhưng Hoàng thượng vẫn mãi không chịu tuyển tú nên muốn nhờ Trần Thái phi tiếng cung nói với Thái Hoàng Thái Hậu một câu, đương nhiên đồng thời cũng biểu hiện tình cảnh gian nan hiện tại của Trần gia, chỉ khi Trần Ngũ tiểu tỷ tiến cung thì mới có thể giải quyết tình cảnh hiện tại của Trần gia.
Trần Thái phi là người có lỗ tai mềm, Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ lại tới đây khóc lóc kể khổ, nên mặc dù Trần Thái phi thấy chuyện Hoàng thượng tuyển tú không liên quan đến mình nhưng cuối cùng vẫn đưa bài tử tiến cung.
Ma ma bên người Trần Thái phi vốn muốn khuyên bảo Trần Thái phi một câu, bà ấy giờ đã một bó tuổi rồi, lại không phải dựa vào Trần gia để sống, không cần phải... vì Trần gia mà đắc tội Thái hoàng thái hậu, đắc tội Hoàng thượng, bà ấy đã làm rất nhiều cho Trần gia rồi.
Nhưng rõ ràng Trần Thái phi không để lời của ma ma vào tai, không thể không nói mấy năm nay Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ đã để tâm chăm sóc Trần Thái phi rất nhiều.
Hai người chủ tớ một đường trầm mặc trở về Pháp Hoa tự, còn chưa đi tới sân viện của Trần Thái phi thì đã thấy Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ tiến lên đón. Hai người thay thế ma ma, một trái một phải dìu Trần Thái phi vào sân viện. Ngồi xuống trong phòng, Trần Thái phi kêu tất cả hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình bà ấy và hai mẫu nữ Trần đại phu nhân.
Chuyện không hoàn thành nên nhất thời Trần Thái phi không biết nên nói thế nào, chỉ ngồi im lặng một chỗ. Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ đều đang vô cùng sốt ruột, nhưng cả hai đều duy trì tu dưỡng của bản thân, không vội vàng mở miệng hỏi.
Trần đại phu nhân liếc mắt nhìn Trần Ngũ tiểu tỷ một cái, sau đó Trần Ngũ tiểu tỷ lập tức đứng dậy, cười cười rót một ly trà đưa cho Trần Thái phi: "Thân thể Thái hoàng thái hậu như thế nào rồi ạ?"
Trần Thái phi gật đầu: "Vẫn rất tốt, bà ấy làm người rộng rãi, không để quá nhiều chuyện trong lòng nên cơ thể tất nhiên không tồi."
Mẫu nữ hai người Trần đại phu nhân liếc mắt nhìn nhau, hai người không biết lời này của Trần Thái phi là có ý gì, là nói chuyện của Trần gia khiến bà ấy phải lao tâm khổ tứ sao?
Trên mặt Trần đại phu nhân lộ vẻ tươi cười, nói: "Tân hoàng tuổi còn nhỏ, có lẽ Thái hoàng thái hậu cũng có không ít chuyện phải lo lắng."
Trần đại phu nhân lại thở dài một hơi: "Chúng ta thân là trưởng bối, quan tâm đ ến hậu bối là lẽ đương nhiên. Chắc hẳn Thái hoàng thái hậu cũng đang lo lắng cho việc hôn nhân của Hoàng thượng."
Trần Thái phi nhíu mày, sau đó nói: "Thái hoàng thái hậu nói, Hoàng thương tuổi còn nhỏ, vài năm sau hẳn nói đến chuyện tuyển tú."
"Chuyện này..."
Mặc dù nhìn từ biểu hiện của Trần Thái phi khi mới trở về, Trần đại phu nhân và Trần Ngũ tiểu tỷ đã đoán ra được kết quả đại khái, nhưng khi chân chính nghe từ miệng bà ấy nói, hai người vẫn vô cùng thất vọng.
Trần Ngũ tiểu tỷ rưng rưng nước mắt, Trần đại phu nhân như sắp vò nát chiếc khăn tay của mình. Một lát sau, Trần đại phu nhân nói: "Mười lăm tuổi cũng không còn nhỏ nữa."
Trần Thái phi thở dài một tiếng: "Đoán chừng là Thái hoàng thái hậu sợ Hoàng thượng thành thân quá sớm sẽ bỏ bê việc triều chính."
"Chuyện này liên quan gì tới bỏ bê triều chính chứ?"
Trần đại phu nhân vẫn không thể chấp nhận chuyện này, nàng ta nghĩ rằng Thái hoàng thái hậu là tổ mẫu, chắc chắn cũng hy vọng Hoàng thượng sớm ngày thành thân. Hơn nữa, Hoàng thượng không phải là tôn tử ruột thịt của Thái hoàng thái hậu, chẳng lẽ bà ta không muốn mượn nhờ chuyện này để mở rộng quyền lực trong tay mình sao?
Nàng ta nghĩ như thế, nhưng lại khiến Trần Thái phi mất hứng vì lời này của nàng ta, chỉ nghe bà ấy nói: "Ta chẳng qua cũng chỉ là một lão Thái phi tĩnh tu bên ngoài, Thái hoàng thái hậu nghĩ như thế nào, làm sao ta biết được!"
Trần đại phu nhân vừa nghe thế, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười: "Xem con nói lỡ lời kìa."
Trần Thái phi cụp mắt xuống, không muốn nói chuyện tiếp. Ở chỗ của Thái hoàng thái hậu, bà ấy đã gặp một người, sau khi trở về vẫn luôn chờ người này tới. Đang muốn nói gì đó để hai mẫu nữ này rời đi, chợt nghe Trần Ngũ tiểu tỷ nói: "Vậy bây giờ con phải làm sao đây?"
Năm nay nàng ta đã mười lăm tuổi, nam nhân hai mươi tuổi thành thân cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu nữ nhân mười sáu tuổi mà còn chưa đính hôn, sẽ bị người khác nói ra nói vào.
Dù sao Trần Thái phi cũng yêu thương nàng ta, nghe nàng ta nói vậy, trên mặt lộ vẻ khó xử, lúc này Trần đại phu nhân lấy khăn tay lau khóe mắt, nói: "Đúng vậy, Hoàng thượng có thể lùi tuyển tú vài năm, nhưng Thụy tỷ nhi nhà ta không chờ nổi đâu!"
Trần Thái phi trầm mặc cau mày: "Vậy tìm một người không tồi ở trên kinh đi cho con bé đi."
"Này.. Như thế thì tiếc quá!" Trần đại phu nhân thương tiếc nhìn Trần Ngũ tiểu tỷ, nói. "Thụy tỷ nhi có duyên phận với Hoàng thượng, tiến cung là chuyện tốt nhất, như thế cũng có thể giúp đỡ người trong nhà."
Trần Thái phi im lặng không nói lời nào, Trần Ngũ tiểu tỷ cầm khăn lau nước mắt: "Con thấy chính là do Tiêu Ngọc Châu vẫn còn nhỏ nên mới không muốn để người khác tiến cung trước."
"Lời này không thể nói ra bên ngoài." Trần đại phu nhân quát lớn Trần Ngũ tiểu tỷ, nhưng biểu tình rõ ràng là đồng ý với lời nàng ta nói.
"Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, dù sao Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng cũng không muốn tuyển tú, ta cũng không có biện pháp nào khác." Thanh âm của Trần Thái phi có chút mất kiên nhẫn.
"Nếu không thì một thời gian nữa ngài lại tiến cung một chuyến, mang theo Thụy tỷ nhi đi cùng." Trần đại phu nhân nói. "Thái hoàng thái hậu nhìn thấy Thụy tỷ nhi nhà ta, nói không chừng sẽ thay đổi chủ ý, nếu có thể gặp được Hoàng thượng thì không còn gì tốt bằng."