581
Lông mày Trần Thái Nhiên nhíu chặt lại, "Ta không sao, tĩnh dưỡng một hồi là khoẻ. Nàng mau nói, Định Quốc Công phu nhân nói thế nào."
Sắc mặt Trần đại phu nhân hiện ra vẻ mông lung, "Ta ẩn ý nói, sau này Thuỵ tỷ nhi vào cung, nó sẽ nghe lời Khang Lạc quận chúa, nhưng Định Quốc Công phu nhân hoàn toàn không tiếp lời ta, trực tiếp thay đổi đề tài."
Trần Thái Nhiên dựa vào ghế gấm, cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Chẳng lẽ Định Quốc Công vốn dĩ không muốn gả nữ nhi cho Hoàng thượng? Hôm nay ta cũng vì nhắc đến nữ nhi của hắn và Hoàng thượng, sau đó bị hắn quất một roi."
"Sẽ không phải chứ?" Trần đại phu nhân nói: "Định Quốc Công phế truất tiên hoàng, chính mình không làm Hoàng đế, cũng không để nữ nhi của mình làm Hoàng hậu, hắn đang âm mưu gì?"
"Hắn và tiên hoàng không phải ngươi chết chính là ta sống, mục đích của hắn có lẽ chính là giữ mạng." Mặc dù Trần Thái Nhiên không thể hiểu được cách làm của Tiêu Hoài, nhưng ông ta cảm thấy cũng chỉ có lý do này mới giải thích được.
"Cái này...." Trần đại phu nhân cũng rất khó hiểu, tiền đồ rộng lớn để ở trước mặt lại không lấy, Định Quốc Công chẳng lẽ là kẻ ngốc sao.
Trần Thái Nhiên nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Xem ra Hoàng thượng thật sự không muốn tuyển tú."
"Vậy Thuỵ tỷ nhi của chúng ta làm thế nào đây? Nó không thể đợi thêm nữa!"
Trần đại phu nhân vẫn đang rối rắm, chuyện nữ nhi của mình không thể vào cung, nhưng Trần Thái Nhiên lại bất mãn liếc nhìn nàng ta nói: "Là ai nói với nàng để Thuỵ tỷ nhi vào cung?"
Trần đại phu nhân sững sờ một lát, "Không ai nói với ta cả! Tuổi Thuỵ tỷ nhi xấp xỉ với Hoàng thượng, cũng đã gặp nhau vài lần, Thái phi nhà chúng ta lại có vài phần tình nghĩa với Thái hoàng thái hậu, nếu như Hoàng thượng tuyển tú, Thuỵ tỷ nhi nhất định có thể vào cung!"
Trần Thái Nhiên thấy nàng ta vẫn không biết mình đang bị lợi dụng, trong lòng bùng lên cơn tức giận, gầm lên: "Những lời ngươi nói, là nghe từ chỗ nào? Ai nói với ngươi?"
Trần đại phu nhân hoảng loạn một lúc, suy nghĩ một hồi nói: "Mấy ngày trước tham dự yến hội, vài vị phu nhân nói về chuyện tuyển tú của Hoàng thượng, ta... ta liền cảm thấy nếu như tuyển tú, Thuỵ tỷ nhi nhà chúng ta chắc chắn sẽ được chọn."
Đã là lão phu lão thê, Trần Thái Nhiên vẫn rất hiểu nàng ta, nhìn biểu hiện của nàng ta liền biết nàng ta không hoàn toàn nói thật. Ông ta ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trần phu nhân nói: "Nàng còn không hiểu sao? Chúng ta bị người lợi dụng."
"Cái này..." Trần đại phu nhân vẻ mặt bối rối, nàng ta thật sự không cảm thấy mình bị lợi dụng, nàng ta thật sự cảm thấy nữ nhi nhà mình nên vào cung làm nương nương.
Trần Thái Nhiên thấy nàng ta vẫn không hiểu, cơn tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Ông ta tức Trần đại phu nhân cũng tức chính mình, lúc đầu Trần đại phu nhân nói với ông ta để nữ nhi vào cung làm nương nương, ông ta cũng động tâm.
Siết chặt nắm đấm, ông ta hỏi: "Ngoài vài vị phu nhân nói chuyện tuyển tú ra, còn ai nói gì với nàng?"
Trần đại phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Là Tam nhi tức phụ của nhà di mẫu ta."
Trần Thái Nhiên cau mày suy nghĩ đến người này là ai, qua một lúc sau ông ta nói: "Nàng ta xuất thân từ Triệu gia."
"Đúng vậy, nàng ta là đích nữ của đường huynh nội các Triệu đại nhân." Trần đại phu nhân nói.
Trần Thái Nhiên siết chặt nắm đấm thở hổn hển, nội các Triệu đại nhân bị Hoàng thượng trừng phạt, nhưng vẫn không chết tâm. Ông ta cũng là kẻ ngốc, bị Triệu đại nhân lợi dụng.
"Cái này.... Này... Thật sự là nàng ta muốn hại chúng ta?” Trần đại phu nhân không cảm thấy mình đang bị lợi dụng, bởi vì đây vốn dĩ là suy nghĩ trong lòng nàng ta.
Trần Thái Nhiên hung tợn trừng mắt nhìn nàng ta, đang định nói ra lời khiển trách, lúc này tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng nói có chút hoảng loạn của quản gia, "Lão gia, thánh chỉ, trong cung đến truyền chỉ."
Cũng không trách quản gia hoảng loạn, Trần Thái Nhiên bị Định Quốc Công đánh ở cổng cung, lúc này thánh chỉ đến, vừa nghĩ liền biết không phải chuyện gì tốt.
Trần Thái Nhiên và Trần đại phu nhân trong phòng cũng hoảng loạn, hai người vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, bọn họ cũng có dự cảm, thánh chỉ này chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Cả nhà hoảng loạn bước đến sảnh đường, một vị công công đang ngồi đó uống trà. Thấy người Trần gia đều đã đến, hắn đứng dậy nói: "Trần đại nhân tiếp chỉ thôi."
Trần Thái Nhiên vội vàng quỳ xuống, những người còn lại trong Trần gia cũng quỳ sau lưng ông ta. Thái giám mở thánh chỉ bắt đầu đọc, đại ý của thánh chỉ là, Trần Thái Nhiên không biết tôn ti trật tự, phạt một năm bổng lộc.
"Tạ chủ long ân."
Trần Thái Nhiên nghe chỉ phạt một năm bổng lộc, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lau mồ hôi tiễn thái giám kia đến cổng phủ, đương nhiên cũng cho hắn không ít bạc. Thái giám cầm túi đựng ngân phiếu về cung, sau đó đến ngự thư phòng hồi báo.
Lý Cảnh Tập nghe thánh chỉ đã được truyền xuống dưới, vẫy tay để hắn ra ngoài. Sau đó nói với đại thái giám Diệp Đức Bổn: "Tra Trần Thái Nhiên."
"Vâng."
Diệp Đức Bổn đáp một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài sắp xếp, đồng thời thắp một ngọn nến cho Trần Thái Nhiên. Chỉ cần làm quan trong triều, điều tra nhất định có thể ra một số việc, càng đừng nói Trần Thái Nhiên cũng không phải là quan viên ngay thẳng chính trực lại thanh liêm.
Phạt ông ta một năm bổng lộc, chẳng qua là Hoàng thượng tạm thời không nắm được thóp của ông ta, nhưng lại không thể nuốt xuống cục tức này, mượn cớ trừng phạt mà thôi, phần chính đang ở phía sau. Hơn nữa hắn tin chắc, phu thê Định Quốc Công cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta.
Một số người chính là không thích sống yên ổn cho qua ngày, cứ thích đâm đầu tìm đường chết.
Diệp Đức Bổn đoán không sai, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đang nói về Trần gia. Nghe thấy Tiêu Hoài dùng roi quất Trần Thái Nhiên một cái, trong lòng Đường Thư Nghi vô cùng sảng khoái.
Hôm nay Trần đại phu nhân đến gặp nàng nói những lời vô nghĩa đó, nàng cũng rất tức giận. Nhưng Trần đại phu nhân không nói rõ ràng, nàng cũng phải để ý đến danh tiếng của Ngọc Châu, mới không lập tức mắng nàng ta.
Về phần chuyện tuyển tú, thật ra nàng và Tiêu Hoài cũng không có ý định lo đến, giao mọi chuyện cho Lý Cảnh Tập giải quyết. Nhưng không ngờ chính là, đột nhiên có kẻ ngốc chạy đến trước mặt bọn họ nói những lời vô nghĩa. Như vậy bọn họ không thể không quản, nếu không thật sự sẽ có người cảm thấy, phủ Định Quốc Công bọn họ ai cũng có thể dẫm một chân.
582
"Ta phái người tra Trần gia." Tiêu Hoài nói với Đường Thư Nghi.
Trừng trị Trần gia cũng phải có chứng cứ, đương nhiên, đây là trong trường hợp biết Trần gia nhất định sẽ bị điều tra ra vấn đề, nếu không tra ra vấn đề gì, vậy thì dùng cách khác trừng trị bọn họ. Tiêu Hoài trước giờ chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Được."
Hai người đang bàn bạc, Triệu quản gia đi tới nói có công công trong cung đến truyền lời. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đi đến đại sảnh tiền viện liền nhìn thấy Diệp Đức Bổn đang ở đó.
Nhìn thấy bọn họ, Diệp Đức Bổn vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó mỉm cười nói: "Hoàng thượng phái nô tài đến truyền lời cho Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân, nói ngài ấy đã bắt đầu tra Trần gia rồi."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liếc mắt nhìn nhau, biết Lý Cảnh Tập đang nói với bọn họ, hắn sẽ xử lý Trần gia, bọn họ không cần lo lắng. Nếu đã vậy bọn họ cũng không bận tâm chuyện này nữa. Cho nên Tiêu Hoài nói: "Nói với Hoàng thượng, thần đã biết."
"Vâng."
Diệp Đức Bổn đáp lại một tiếng, Tiêu Hoài nhờ Triệu quản gia tiễn hắn đi, sau đó nói với Đường Thư Nghi: "Hài tử lớn rồi là tốt, có thể giúp chúng ta bớt lo đi không ít chuyện."
Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, trước mắt xem ra, Lý Cảnh Tập quả thật rất tốt. Nói về tính khí, hắn trầm ổn nội liễm, có dã tâm nhưng không háo thắng, phù hợp làm quân chủ thời bình. Nói về phẩm tính, hắn tâm địa lương thiện, biết trả ơn, người như vậy không thể làm ra loại chuyện trời ghét người hờn.
Là trưởng bối, vãn bối nếu như đã muốn làm, vậy buông tay để bọn nó đi làm. Cho nên, nếu như Lý Cảnh Tập đã bắt đầu kiểm tra Trần gia, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài thật sự không quan tâm nữa. Qua vài ngày sau, cả hai cùng nhau đến Tạ gia, thương nghị ngày thành hôn cho Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa.
Lúc trước, Đường Thư Nghi đã phái người xem được mấy ngày tốt, khi thảo luận với Tạ gia, cũng để bọn họ chọn một trong số những ngày này. Sau đó, hai gia đình quyết định đại hôn của hai người vào mùng tám tháng hai năm sau.
Bàn bạc về ngày thành hôn xong, Đường Thư Nghi và Tạ nhị phu nhân cùng ngồi trò chuyện. Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Ý của Quốc Công gia nhà ta là, qua mấy ngày nữa để Ngọc Minh đi Tây Bắc."
"Nam hài tử tất nhiên nên xem trọng tiền đồ." Tạ nhị phu nhân nói, sau khi Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa thành thân, chuyện quanh năm đóng quân ở Tây Bắc, nàng ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý.
"Trở về ta sẽ phái người dọn dẹp trạch tử ở bên chỗ Tây Bắc, Hi Hoa thích cái gì cứ nói với ta, ta phái người chuẩn bị." Đường Thư Nghi lại nói. Đều là người làm mẫu thân, nàng rất hiểu tâm tình nữ nhi quanh năm không ở bên người.
Tạ nhị phu nhân quả thật nghĩ đến chuyện sau này quanh năm ở Tây Bắc, trong lòng liền khó chịu. Nhưng nàng ấy không thể thể hiện loại tâm trạng này trước mặt Đường Thư Nghi, dù sao mối hôn sự này có thể nói là do bọn họ cầu tới, hơn nữa ngoại trừ điểm này ra, mối hôn sự này thật sự không có chỗ nào không tốt.
"Nó ấy mà, mấy năm nay mặc dù được ta nuông chiều, nhưng biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ở đâu cũng có thể thích ứng được." Tạ nhị phu nhân cười nói.
Hai người tán gẫu một lúc, Tạ nhị phu nhân hơi nghiêng người, dựa sát vào Đường Thư Nghi nói: "Ngọc Châu mười một rồi đúng không?"
Đường Thư Nghi gật đầu, Tạ nhị phu nhân lại nói: "Chúng ta là người nhà, ta cũng không quanh co lòng vòng. Mấy ngày trước đại phu nhân An Cẩm Phạm gia quay về thăm, dẫn theo Đại công tử nhà nàng tới, hài tử kia là trưởng tử đích tôn của gia chủ Phạm gia hiện tại, cho dù là tướng mạo hay học vấn mọi mặt đều tốt. Phạm đại phu nhân nhờ ta thăm dò ý của ngươi."
Đường Thư Nghi nghe nàng ấy nói vậy thì sững sờ, nàng biết An Cẩm Phạm gia cũng là thế gia đại tộc vài trăm năm, tài nguyên trong tay không hề kém Tạ gia, chỉ là gốc rễ của họ không ở Thượng Kinh.
Suy nghĩ một lát nàng nói: "Ngọc Châu vẫn còn nhỏ, ta muốn đợi nó lớn thêm một chút nữa mới nói đến chuyện hôn sự của nó."
Tạ nhị phu nhân nghĩ đến tân hoàng vẫn không tuyển tú, có vài chuyện nàng ấy cũng không nắm chắc, liền nói: "Đúng vậy, Ngọc Châu vẫn còn nhỏ tuổi."
Hai người ngừng nói chủ đề này, nói đến chuyện khác. Ăn cơm trưa ở Tạ phủ, ăn trưa xong lại trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài liền cáo từ.
Về đến nhà, Đường Thư Nghi nói chuyện Tạ nhị phu nhân thăm dò với Tiêu Hoài, Tiêu Hoài nghe xong nói: "Cho dù không phải Hoàng thượng, cũng không thể là Phạm gia, An Cẩm quá xa."
Đường Thư Nghi cũng nghĩ như vậy, thời cổ đại khác với thời hiện đại, từ thành phố này đến thành phố kia, ngồi máy bay mấy giờ là có thể đến nơi, những nữ nhi ở cổ đại gả đi xa muốn về nương gia một lần cũng phải đi mất hai tháng. Quan trọng nhất là, nữ nhi lỡ đâu chịu oan ức gì, phụ mẫu huynh đệ không thể biết ngay lập tức, không thể ra tay hỗ trợ.
Bên phía Tạ gia, Tạ nhị phu nhân cũng đang nói chuyện chuyện này với Tạ nhị gia, "Định Quốc Công phu nhân từ chối không chút do dự, nói Ngọc Châu vẫn còn nhỏ. Hoàng thượng lại vẫn từ chối tuyển tú, chẳng lẽ thật sự muốn để Tiêu Ngọc Châu vào cung."
Vốn dĩ nàng ấy cho cảm thấy, với sự cưng chiều của phu thê Định Quốc với nữ nhi hẳn là sẽ không để nàng ấy vào cung, dù sao nữ tử trong cung hiếm có người hạnh phúc. Nhưng Đường Thư Nghi từ chối không chút do dự, nàng ấy bắt đầu không chắc chắn.
Tạ nhị gia dựa vào lưng ghế chậm rãi uống trà, nghe nàng ấy nói xong liền nói: "Nói không chắc, phu thê Định Quốc Công suy nghĩ khác với người thường."
Tạ nhị phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chẳng lẽ là ngại An Cẩm xa, không muốn nữ nhi gả xa? Lúc đó ta không nói với Định Quốc Công phu nhân, Phạm gia dự định để Phạm Lê vào triều làm quan."
Tạ nhị gia đặt chén trà lên bàn, "Chuyện này nàng đừng lo nhiều, ngày mai trả lời Phàm gia là được."
Tạ nhị phu nhân gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nếu Hoàng thượng có tình cảm với Tiêu Ngọc Châu, dự định của Phạm gia ước chừng phải thất bại."
Nhưng Tạ nhị gia nghe nàng ấy nói xong lại nói: "Chỉ cần phu thê Định Quốc đồng ý, Phạm gia không cần phải sợ."