119
Ăn dưa sau lưng bị người ta phát hiện, Đường Thư Nghi có chút ngượng ngùng. Nhưng cũng chỉ là ngượng ngùng, hành lang là nơi công cộng, Tề Lương Sinh và Trường Bình công chúa dù bá đạo thì cũng đâu thể cấm nàng không được uống trà cạnh cửa sổ trong nhã gian của mình chứ.
Đóng cửa sổ xoay người ngồi xuống, nàng hỏi Thúy Vân: “Biết người nọ trông như thế nào chưa?”
Nàng đang hỏi về người đã gợi ý cho Trường Bình công chúa thu Tiêu Ngọc Thần làm trai lơ. Ban nãy Thúy Vân ở ngoài chỉ nghe được giọng nói của hắn nhưng không thấy mặt mũi.
“Đã biết.” Thúy Vân nhỏ giọng đáp.
Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại tựa lưng vào ghế để ca nữ tiếp tục xướng khúc. Trong lòng thầm nghĩ Tề Lương Sinh chắc là đang rất buồn bực, đã lớn từng tuổi này mà còn bị người ta ép hôn.
Bên này Tề Lương Sinh vừa về nhã gian Thiên Tự Nhất Hào đã lập tức hỏi tiểu nhị: “Người nào ở gian Thiên Tự Tam Hào?”
Hắn cảm thấy người nọ rất quen mắt.
Đây không phải là tiểu nhị đã tiếp đãi Đường Thư Nghi, nghe Tề Lương Sinh hỏi chuyện thì sửng sốt chớp mắt: “Lát nữa tiểu nhân sẽ hỏi thăm rồi trả lời cho ngài sau.”
Tề Lương Sinh tùy ý ừ một tiếng, tiểu nhị liền xoay người đi hỏi tình huống của Đường Thư Nghi. Chỉ một lúc sau hắn đã chạy về bẩm bá: “Vị khách nhân kia mới tới trà lâu này lần đầu, tình huống cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm, chỉ là nghe người hầu bên cạnh gọi hắn là Lục gia.”
“Lục gia.” Tề Lương Sinh ngẫm nghĩ hai chữ này, trong đầu nghĩ đến những nhân vật xếp hàng thứ sáu ở Thượng Kinh, không có một người nào phù hợp, hắn cũng bỏ qua không để ý đến nữa. Hắn chỉ là thấy người nọ khá quen mắt nên nhất thời tò mò mà thôi.
...
Đường Thư Nghi nghe hí khúc xong thì cũng đã là giữa trưa, nàng bèn rời khỏi Vân Lan Các để đến tửu lầu nổi tiếng nhất trên con phố này, chính là Túy Tiên Lâu. Quán rượu ở cổ đại chính là tửu lầu, chuyên cung cấp các loại đồ ăn thức uống.
Túy Tiên Lâu chính là tửu lâu mà Tiêu Ngọc Minh nhắc tới nhiều lần, nói thức ăn ở đây chính là mỹ vị. Đường Thư Nghi đặt một nhã gian, lúc gọi món cũng gọi rất nhiều, bảo tiểu nhị làm xong thì đưa đến phủ Vĩnh Ninh hầu. Nàng ra ngoài đi ăn tiệm cũng không thể mặc kệ ba hài tử ở nhà.
Thức ăn ở Túy Tiên Lâu quả thật không tồi, Đường Thư Nghi cơm no rượu say lại tiếp tục cùng Thúy Vân Thúy Trúc đi dạo thành Đông, sau đó là thành Nam, mãi tới khi trời tối đen mới hồi phủ. Vừa về tới Thế An Uyển, nàng đã thấy Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Châu đang xếp hàng đứng trên hành lang, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.
“Các con đây là...”
“Nương?”
Đường Thư Nghi đang muốn hỏi bọn họ bị làm sao nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị âm thanh kinh ngạc của Tiêu Ngọc Châu ngắt lời. Vừa thấy nàng, con bé đã chạy ùa tới, duỗi tay kéo tay áo nàng, mở miệng xác nhận: “Nương?”
Đường Thư Nghi buồn cười: “Ta chính là nương con, cam đoan không giả.”
Nói xong, nàng dang hai tay, xoay người lại: “Sao hả?”
Tiêu Ngọc Châu sáng mắt gật đầu: “Nương, thật là đẹp mắt, không, thật tuấn mỹ.”
Đường Thư Nghi cười ha ha, lại nhìn Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh, khoe khoang bộ y phục của mình: “Như thế nào?”
Tiêu Ngọc Minh gật đầu thật mạnh, đi đến bên cạnh nàng nói: “Đẹp.”
“Khen nữ tử là đẹp, khen nam tử là tuấn mỹ.” Tiêu Ngọc Châu sửa lời Tiêu Ngọc Minh: “Nương hiện tại là nam tử.”
Lúc này Tiêu Ngọc Thần cũng đi tới, hắn nói: “Mẫu thân mặc bộ y phục này thật... phù hợp, không có chỗ nào không ổn.”
Đường Thư Nghi cười sang sảng: “Ta cũng cảm thấy ăn mặc như vậy rất tốt.”
Ở thời cổ đại này, làm nam tử dễ dàng hơn nữ tử a.
“Bên ngoài lạnh, vào nhà đi.” Đường Thư Nghi nắm tay Tiêu Ngọc Châu kéo con bé vào phòng, đôi mắt của Tiêu Ngọc Châu vẫn dán lên người nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Nương, con cũng muốn y phục nam tử.”
Đường Thư Nghi sảng khoái đồng ý: “Được, để ta sai người làm cho con.”
Tiêu Ngọc Châu vui tới mức muốn nhảy dựng lên.
120
Vào phòng, Đường Thư Nghi hỏi ba huynh muội đã dùng bữa chưa, ba người đều lắc đầu. Cả ngày hôm nay bọn họ không thấy Đường Thư Nghi, lại thấy trời đã tối mà nàng còn chưa trở về, ba huynh muội đều rất lo lắng, bèn đứng xếp hàng trên hành lang chờ đợi.
Đường Thư Nghi cảm thấy rất ấm áp, nhanh chóng sai người dọn cơm, một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa. Đường Thư Nghi vừa ăn vừa nói hôm nay nàng đã làm những gì, cuối cùng còn nói thêm: “Ta cảm thấy câu lạc bộ này không thể mở ở nơi quá náo nhiệt, quá ồn ào. Nhưng cũng không thể quá hẻo lánh, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc mời chào khách nhân.”
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần đều cau mày suy nghĩ, ở Thượng Kinh này có chỗ nào vừa không quá ồn ào lại không hẻo lánh, hai người đồng loạt nghĩ đến một nơi --- hồ Thiên Lang.
Tiêu Ngọc Thần phân tích: “Hồ Thiên Lang nằm ở nơi giao nhau của thành Đông và thành Nam, ly cách phố Đức An và phố Quảng Dương tấp nập phồn hoa không xa. Hơn nữa, cảnh sắc ở hồ Thiên Lang rất hợp lòng người, người ở gần đó phi phú tất quý.”
Đường Thư Nghi càng nghe càng cảm thấy địa phương này không tồi, hôm nay thời gian quá ít nên nàng còn chưa tới chỗ đó, bèn nói: “Ngày mai ta qua đó nhìn xem.”
“Lý ma ma bên người đại cữu mẫu tới truyền lời, nói ngày mai đại cữu mẫu muốn tới đây.” Tiêu Ngọc Thần nói.
“Vậy để khi nào rảnh rồi đi, dù sao cũng không gấp.” Đường Thư Nghi lại nhìn về phía Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Lý ma ma có nói là chuyện gì hay không?”
Tiêu Ngọc Thần: “Nói là nhiều ngày không gặp ngài nên nhớ.”
Đường Thư Nghi gật đầu, nhưng nàng vẫn cảm thấy đại tẩu đang có chuyện gì đó, mọi chuyện cứ để ngày mai rồi tính.
Ăn cơm xong, nàng đưa ba hài tử tới thính đường nói chuyện phiếm. Đây chính là quy trình cố định của cả nhà bọn họ, ba bữa sáng trưa chiều đều ăn cùng nhau, cơm nước xong lại nói chuyện một lúc rồi mới trở về ai bận việc nấy.
Sau khi tới thính đường, Đường Thư Nghi dựa vào nhuyễn tháp, gác một chân, nhận trà Thúy Trúc đưa qua, chậm rãi uống. Tư thái này khiến ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần nhìn chăm chăm. Hiện tại nàng vẫn mặc một thân nam trang, lại ngồi nhàn nhã tùy ý như thế, khiến người ta cảm thấy phóng khoáng phong lưu không nói nên lời.
Cảm nhận được ánh mắt của ba người bọn họ, Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay xuống bàn, nói: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Ba huynh muội thu lại ánh mắt, Tiêu Ngọc Châu còn chạy tới ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đường Thư Nghi chớp mắt một cái, vẫn kể lại chuyện hôm nay đã nghe được ở trà lâu cho ba hài tử biết. Bây giờ nàng cảm thấy có chuyện gì cũng không nên dối gạt ba người bọn họ, cùng nhau nghĩ cách giải quyết là phương thức giáo dục tốt nhất, cũng là cách đơn giản nhất để bồi dưỡng tình cảm.
Nàng ngồi thẳng người nói: “Hôm nay ta đến Vân Lan Các uống trà, đụng phải Trường Bình công chúa. Lúc đi ngang qua cửa nhã gian của nàng ta, ta nghe có người nhắc tới tên Ngọc Thần, ta bảo Thúy Trúc tìm hiểu một phen, kết quả...”
Nàng tạm ngưng một lát khiến Tiêu Ngọc Thần gắt gao nhíu mày, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu cũng hồi hộp nhìn nàng. Đường Thư Nghi cũng không úp mở, tiếp tục nói: “Kết quả nghe được bên cạnh Trường Bình công chúa có người đề nghị nàng ta thu Ngọc Thần làm... trai lơ.”
“Hắn dám!” Tiêu Ngọc Thần tức giận xanh mặt.
Tiêu Ngọc Minh đứng lên, vẻ mặt tức giận hỏi: “Ai? Là ai? Tiểu gia xé xác hắn ta.”
Tiêu Ngọc Châu cũng loát xắn tay áo, bày ra tư thế muốn đánh lộn.