Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 151-152

151

Lúc này lại nghe Tiêu Ngọc Thần cắn răng nói: “Ngô nhị tiểu thư, ngươi đã hết giận chưa? Nếu chưa thì lại đâm ta một đao.”

“Ai nha, đâm cái gì mà đâm.” Tim Ngô Quốc Lương đã muốn nhảy ra ngoài, ông ta vừa đỡ Tiêu Ngọc Thần vừa nói: “Tiêu thế tử, mau ngồi xuống, để đại phu tới băng bó cho ngươi.”

Tiêu Ngọc Thần lại đẩy ông ta ra, lạnh lùng nhìn Ngô Tĩnh Vân lặp lại một lần: “Ngô nhị tiểu thư, ngươi đã hết giận hay chưa?”

Tuy hắn không biết vì sao mẫu thân một hai phải cho Ngô nhị tiểu thư xả giận lên người hắn, nhưng sự đau đớn lúc này càng khiến hắn hiểu rõ trong chuyện của Liễu Bích Cầm, hắn thật sự đã sai rồi. Lúc trước hắn cứu được Liễu Bích Cầm ra ngoài thì phải tiễn người đi xa chứ không nên mềm lòng giữ người bên cạnh. Rõ ràng hắn biết chuyện đó có bao nhiêu nguy hiểm.

Bây giờ vì chuyện đó mà hắn suýt nữa thì bị hạch tội, Hầu phủ suýt chút vướng phải nguy cơ. Mà Ngô nhị tiểu thư lại cứ cắn chặt không buông, toàn bộ Hầu phủ đều không được hưởng yên bình.

Bên này, Ngô Tĩnh Vân nghe hắn hỏi, nhìn miệng vết thương máu chảy ồ ạt của hắn, hít sâu một hơi nói: “Từ nay về sau, ân oán giữa hai ta xem như xóa bỏ.”

Tiêu Ngọc Thần nghe nàng ta nói thì cười lạnh một tiếng: “Ngô nhị tiểu thư, ân oán giữa ta và ngươi xóa bỏ sao, nhưng ta và ngươi làm gì có ân oán. Ngươi năm lần bảy lượt tính kế ta, cứ bỏ qua như vậy sao?”

Tuy nói đại trượng phu không chấp nhặt với nữ tử, nhưng Tiêu Ngọc Thần từ đầu đã không cảm thấy bản thân có lỗi với Ngô Tĩnh Vân, hiện tại còn bị nàng đâm một dao, tuy nói là mẫu thân đề nghị nhưng trong lòng hắn vô cùng nghẹn khuất.

“Ngươi muốn thế nào?” Ngô Tĩnh Vân còn chưa bình tĩnh, bàn tay dính đầy máu không ngừng run rẩy.

“Không có gì.” Tiêu Ngọc Thần nói: “Vừa lúc phụ thân, ngoại bà và biểu ca của ngươi đều đang ở đây, hay là để cho bọn họ đều biết những chuyện mà ngươi đã làm đi.”

Nghe hắn nói vậy, Ngô Tĩnh Vân vô cùng hoảng loạn, lúc này bên ngoài truyền lại truyền đến âm thanh nói là đại phu tới, sau đó lại thấy một đại phu đang xách hòm thuốc đi vào. Thấy y phục dính đầy máu của Tiêu Ngọc Thần, đại phu cũng hoảng sợ.

“Vào trong băng bó đi.” Trương lão phu nhân chỉ vào bình phong nói.

Đường Thư Nghi bước qua đỡ Tiêu Ngọc Thần. Tiêu Ngọc Thần nhìn về phía nàng, vô cùng ủy khuất. Đường Thư Nghi coi như không thấy, đỡ hắn ra phía sau bình phong. Đại phu và Ngô Quốc Lương cũng vòng qua bình phong đi tới.

Đại phu bắt đầu băng bó cho Tiêu Ngọc Thần, Ngô Quốc Lương nhỏ giọng hỏi Đường Thư Nghi: “Hầu phu nhân, lời ngài nói khi nãy còn tính không?”

Ông ta đang hỏi tới chuyện Đường Thư Nghi đã nói chỉ cần Ngô Tĩnh Vân không đâm chết Tiêu Ngọc Thần thì nàng sẽ không truy cứu.

“Đương nhiên là tính.” Đường Thư Nghi nói.

Nhìn Ngô Quốc Lương cười lấy lòng, Đường Thư Nghi bỗng nhiên hiểu ra tại sao tính tình Ngô Tĩnh Vân lại cực đoan như vậy.

Nàng ta từ nhỏ đã không còn thân mẫu, kế mẫu lại là kẻ khẩu phật tâm xà, từ nhỏ đến lớn đã chịu không biết bao nhiêu ám chiêu. Mà Ngô Quốc Lương cũng không phải người ân oán phân minh, thị phi phân rõ, ông ta chỉ cần mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, ngoài mặt tâm bình khí ổn là được.

Ngô Tĩnh Vân lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên là thiếu tình thương, vì thiếu tình thương nên mới khát vọng được yêu, cho nên khi nàng ta yêu Tiêu Ngọc Thần đã muốn chiếm hữu, muốn hắn một lòng một dạ với nàng ta. Nhưng Tiêu Ngọc Thần lại không thích nàng ta, cứ như vậy đã tạo thành bi kịch.

Đồng thời, nàng ta phải chịu đựng áp bức của Ngô phu nhân trong một thời gian dàu, có khổ cũng không thể nói, tất nhiên đầu sẽ nghĩ tới phản kháng, nghĩ tới cách để phản kích, chỉ cần một có cơ hội sẽ lập tức cắn ngược. Nhưng phương pháp đó có đúng hay không, có dùng được hay không, cũng không có ai phân tích cho nàng ta.

Tuy Trương lão phu nhân có dạy dỗ nàng ta nhưng có thể thấy đa phần là sự nuông chiều sủng ái, hơn nữa hai người không phải ngày ngày ở bên cạnh nhau, e là cũng có những chuyện không chia sẻ với nhau, có nhiều việc Ngô Tĩnh Vân muốn làm nhưng không nói với Trương lão phu nhân.

Là một người đáng thương, nhưng hiện tại Ngô Tĩnh Vân lại dùng cách thức cực đoan như vậy với Tiêu Ngọc Thần và Hầu phủ bọn họ, cho dù có đồng cảm nhưng nàng không thể tiếp tục nhân nhượng.

Nếu nàng không làm gì đó, Ngô Tĩnh Vân lại tưởng nàng là hổ giấy thật thì sao.

152

Băng bó xong, Ngô Quốc Lương và đại phu đều đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Thần tái nhợt ngồi trên ghế. Nhìn một mảng máu lớn trên người hắn và gương mặt cắt không còn một giọt máu, Đường Thư Nghi có chút đau lòng. Đã ở chung lâu như vậy, dù không phải thân mẫu thì cũng đã bồi dưỡng được không ít tình cảm.

“Gieo nhân nào gặt quả ấy. Lúc trước làm việc không biết suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, hậu quả chính là như vậy.” Đường Thư Nghi ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.

“Mẫu thân, con biết chuyện này là con sai, nhưng con không làm chuyện gì có lỗi với Ngô nhị tiểu thư.” Tiêu Ngọc Thần lại ủy khuất nói.

“Tại sao ta là bảo nàng ta làm con bị thương, con không cần biết. Nhưng hôm nay nàng ta đâm con một dao thì xem như con không nợ nàng ta thứ gì nữa cả. Sau này nàng ta lại làm ra chuyện hại con hoặc Hầu phủ, con không cần nương tay.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của Đường Thư Nghi đã lạnh băng.

Tiêu Ngọc Thần mím đôi môi tái nhợt: “Nhi tử đã biết.”

Đường Thư Nghi ừ một tiếng, lại nói: “Chuyện tiếp theo con không cần xen vào. Những chuyện nàng ta đã làm lúc trước, có thể không cho người khác biết nhưng thân nhân của nàng ta phải biết.”

Không còn được Ngô Quốc Lương và Trương gia che chở, cho dù Ngô Tĩnh Vân có nắm bí mật của phủ Vĩnh Ninh hầu trong tay thì cũng không cần phải sợ nàng ta.

Tiêu Ngọc Thần đáp lời, Đường Thư Nghi đỡ hắn vòng qua bình phong bước ra ngoài, đã thấy Ngô Tĩnh Vân và Trương ngũ công tử quỳ dưới đất, Trương lão phu nhân còn đang răn dạy. Tiêu Ngọc Thần nhìn hai người đang quỳ, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật bọn họ rất xứng đôi.”

Đường Thư Nghi cũng nhìn về phía Ngô Tĩnh Vân và Trương ngũ công tử đang quỳ gối. Nữ đoan trang tú lệ, nam ôn nhuận lịch sự tao nhã, quả thật rất xứng đôi. Nếu kiếp trước Ngô Tĩnh Vân gả cho Trương ngũ công tử, ắt hẳn là rất khá.

Nàng ta và Trương ngũ công tử là thanh mai trúc mã, tình cảm của Trương ngũ công tử dành cho nàng ta vô cùng thâm hậu. Trương gia lại là nhà ngoại của nàng ta, có Trương lão phu nhân che chở, tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất.

Còn chuyện họ hàng gần không thể kết hôn sao, người cổ đại đâu có để ý chuyện này.

Còn kiếp này...

Trương ngũ công tử đã đính hôn, nếu thành thân với Ngô Tĩnh Vân thì nhất định phải từ hôn, vậy cô nương bị từ hôn kia phải làm sao bây giờ?

Đương nhiên, đó là chuyện của người khác, nàng chỉ là thuận tiện nghĩ tới thôi, xử lý thế nào là chuyện của người ta.

“Hầu phu nhân.” Trương lão phu nhân thấy Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần bước ra từ sau bình phong đã lập tức đứng dậy thi lễ với Đường Thư Nghi, lại chỉ vào Trương ngũ công tử nói: “Đều tại nghiệp chướng nhà ta gây sự, xin lỗi. Bây giờ nó ở đây, tùy ý các ngươi đánh chửi.”

Đường Thư Nghi nhìn gương mặt che kín nếp nhăn của Trương lão phu nhân, nét mặt tràn ngập vẻ áy náy, trong lòng thở dài một tiếng, trong nhà có hùng hài tử không bớt lo, già rồi mà vẫn phải nhọc lòng.

Nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Nàng nói: “Lão phu nhân, thật ra có mấy lời lúc trước ta không nói với ngài. Thật ra là niệm tình Ngô nhị tiểu thư và Ngọc Thần nhà ta đã đính thân lâu như vậy, ta và nàng cũng xem như có chút tình cảm nên mới không nói, nhưng lần này ta không thể không nói.”

Trương lão phu nhân cầm chặt nắm tay, hiển nhiên đã biết đó không phải là chuyện gì tốt, nhưng vẫn nói: “Hầu phu nhân mời nói.”

Đường Thư Nghi đi đến một bên ngồi xuống, nhìn Ngô Tĩnh Vân đang cúi đầu quỳ dưới đất rồi nói với Trương lão phu nhân: “Hai nữ tỳ của Ngô nhị tiểu thư, Hạnh Nhi và Đào Nhi có ở trong phủ không?”

Trương lão phu nhân không biết vì sao Đường Thư Nghi lại hỏi hai nữ tỳ của Ngô Tĩnh Vân, nhíu chặt mày rồi nói: “Có, hẳn là đang ở ngoài cửa.”

Hạnh Nhi và Đào Nhi là nha hoàn thiếp thân của Ngô Tĩnh Vân, dưới tình huống thông thường nàng ta sẽ luôn mang theo hai nữ tỳ này bên cạnh.

“Gọi hai người đó vào đi.” Đường Thư Nghi nói.

Trương lão phu nhân thần sắc ngưng trọng, nói vọng ra cửa: “Cho Hạnh Nhi và Đào Nhi tiến vào.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất