Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 145

Hồ Trân Trân biết người bị bệnh nặng rất khó khăn trong việc đi lại, nên cô đã đặc biệt nhờ Trần Khai đi mượn một chiếc xe lăn rồi đặt nó ở cạnh cửa nhà.

"Đến lúc đó, cháu hãy đẩy xe vào giúp mẹ cháu ngồi lên xe lăn rồi đẩy ra bên ngoài. Chỉ cần cháu làm được điều này, mặc kệ sau đó mọi chuyện có như thế nào, dì hứa dì sẽ giúp cháu."

Nếu Đồng Soái không giúp mẹ của cậu bé thoát khỏi đó được, thì Hồ Trân Trân cũng không còn cách nào khác để cứu người được nữa.

Chỉ có người mạo hiểm trèo ra từ hố lửa, thì mới có thể sống sót được mà thôi.

Cô đã đưa ra cách giải quyết, có muốn tố cáo cha ruột của mình hay không, có muốn bỏ chồng của mình hay không, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của Đồng Soái và mẹ của cậu bé.

Huống hồ chi đây cũng mới chỉ là lời nói từ một phía của Đồng Soái. Hồ Trân Trân tin tưởng cậu bé, nhưng mọi chuyện sẽ không dừng lại ở những lời cậu bé nói.

Trong trường hợp mẹ cậu bé không muốn rời xa gia đình, hoặc không muốn làm tổn hại đến danh tiếng của ba cậu bé, kế hoạch này cũng sẽ thất bại ngay từ đầu.

Mọi chuyện đã đến mức này rồi mà vẫn còn muốn giữ gìn tình nghĩa vợ chồng, nghe thì có hơi quá.

Nhưng trong xã hội hiện đại ngày nay, thì loại chuyện này cũng không hề thiếu.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng về chuyện này, Hồ Trân Trân cũng không giúp cậu quá nhiều.

"Đi xin giáo viên của cháu nghỉ một hôm đi. Nếu mẹ cháu bị bệnh nặng, thì chúng ta phải tiến hành càng sớm càng tốt."

Đồng Soái đã có được mục tiêu cần phải làm. Nghe Hồ Trân Trân thúc giục, cậu bé nhanh chóng đứng lên.

Sau đó cậu bé đ.ấ.m một đ.ấ.m vào trần xe, rồi ngồi lại như cũ.

Hồ Trần Trân nghe tiếng thôi cũng cảm thấy đau dùm cậu bé, nhưng chẳng có một tiếng kêu nào phát ra từ miệng Đồng Soái. Cậu bé che đầu, mở cửa xe đi ra ngoài, trước khi đi cậu bé chỉ để lại một câu.

"Cháu sẽ trả ơn dì."

Hồ Trân Trân không mong đợi gì nhiều từ câu nói này.

Bản thân cậu bé chỉ mới là một đứa trẻ mà thôi, nên có chút hơi vô lý nếu nói đến việc trả ơn một ai đó.

Hồ Trân Trân chỉ mong sau này cậu bé không làm Giang Thầm cảm thấy khó chịu thì đã tốt lắm rồi. Bây giờ cô đã đi đến bước này rồi, cho dù hôm nay mọi chuyện có như thế nào thì cô cũng không cảm thấy hối hận.

Sau khi Đồng Soái rời đi, Hồ Trân Trân lại hỏi Giang Thầm.

"Con có muốn mẹ giúp Đồng Soái không?"

Giang Thầm vẫn luôn im lặng đến khi nghe được câu hỏi của mẹ, cậu liền kéo tay cô, cho cô một câu trả lời mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

"Mẹ ơi, con hy vọng nếu một ngày nào đó chuyện như thế này xảy ra với gia đình chúng ta, con cũng sẽ làm giống như anh ấy và hy vọng rằng lúc đó sẽ có một ai đó có thể đến giúp con."

Có lẽ sau khi trải qua nhiều tổn thương, Giang Thầm đã trở nên trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.

Hồ Trân Trân không ngờ rằng một đứa trẻ tám tuổi lại có thể nghĩ như vậy, cô mềm lòng nói: "Đừng lo lắng, mẹ sẽ rất đau lòng khi thấy con chịu khổ như vậy."

Đây chính là tình cảm mẹ con ở chung bấy lâu nay chăng.

Vốn dĩ, Hồ Trân Trân chỉ đơn giản xem cậu giống như một vị Thần Tài, nên cô phải hầu hạ, chăm sóc cậu thật chu đáo.

Nhưng khi sống chung với nhau, Hồ Trân Trân phải chăm sóc quan tâm cậu, đồng thời cô cũng nhận lại được sự quan tâm là tình cảm của Giang Thầm dành cho mình. Hai con người cô đơn sưởi ấm cho nhau, làm sao mà có thể không có tình cảm được chứ.

Càng cố gắng quan tâm chăm sóc cậu, thì Giang Thầm càng trở nên tốt hơn.

Cho đến bây giờ, trong mắt của Hồ Trân Trân, Giang Thầm không khác gì đứa con mà cô tự mình sinh ra.

Cô nhìn Giang Thầm đi vào cổng trường, rồi quay đầu dặn dò Trần Khai.

"Một lúc sau hãy mang xe lăn đến, dẫn thêm hai người theo để quan sát tình hình xung quanh, nếu như Đồng Soái và mẹ của cậu bé đã làm xong, nhưng vì lý do gì đó lại không rời khỏi nơi đó được thì ngay lập tức giúp đỡ họ."

Trần Khải đẩy mắt kính nói: "Ngài đừng lo lắng, tôi sẽ lo hết mọi chuyện."

Trong khóa học chuyên môn về quản gia, có một môn học tên là nhìn mặt đoán ý.

Trần Khai đã hoàn thành khóa học một cách rất xuất sắc, và đạt điểm tuyệt đối cho môn này.

Hắn ngồi ở ghế lại im lặng nghe hết sự việc. Biết rằng bà chủ sẽ mềm lòng mà giúp đỡ cậu bé này.

Hắn làm việc cho bà chủ, nên ý của bà chủ cũng chính là ý của hắn.

Nếu bà chủ đã muốn giúp cậu bé, Trần Khai cũng sẽ dùng hết sức mình để trợ giúp, cho dù sự việc của gia đình họ có rắc rối đến đâu, một khi hắn đã ra tay, thì nhất định sẽ giúp hai mẹ con cậu bé thuận lợi thoát khỏi căn nhà đó.

Không lâu sau, Đồng Soái thở hổn hển chạy ra ngoài.

Hồ Trần Trần sẽ đưa cậu bé đi đến tận đồn công an. Còn những việc còn lại, đành nhờ vào sự nỗ lực của chính Đồng Soái rồi.

Lúc này trong xe không có Giang Thầm, nên Đồng Soái càng cảm thấy khó xử hơn.

Cậu bé cẩn thận nhìn mặt Hồ Trân Trân rồi mở miệng nói một lời cuối cùng trước khi vào đồn cảnh sát: "Cháu thật sự xin lỗi về chuyện vừa rồi. Cháu cũng cảm ơn dì đã đồng ý giúp cháu mà không để ý gì đến hiềm khích trước đây của cháu và Giang Thầm."

Hồ Trân Trân chưa hề nói gì đến việc có tha thứ hay không.

Cô chỉ nói: "Tiểu Thầm là một đứa trẻ có chút nhạy cảm nhưng lại rất tốt bụng, sau này cháu đừng có làm như vậy nữa là được rồi."

Đồng Soái bước xuống xe, tim đập thình thịch, cậu bé lấy hết dũng khí lao thẳng vào Sở cảnh sát.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất